Trang Nguyệt Vân hiển nhiên cũng không phải là kẻ thiếu tiền, liền
trực tiếp trả ngay sáu trăm triệu.
Trong phòng livestream phát sóng trực tiếp nháy mắt liền tràn ngập
tiếng “khóc la, kêu than” inh ỏi.
"Trời ạ, dưa hấu đắt tiền như vậy cũng có người mua sao?"
"Người đó quả thật cũng quá điên rồ rồi đi, số tiền sáu trăm
triệu này có thể mua được biết bao nhiêu quả dưa hấu cơ chứ?"
“Các vị anh em thân mến, ai có thể cho tôi nhìn qua thử quả dưa
hấu đó, tôi ra giá ba trăm, chỉ cần cho tôi liếm qua một cái là được rồi.”.
"Hahaha, ba trăm đồng tiền nhỏ nhoi của cậu cùng lắm chỉ có
thể liếc mắt nhìn qua một cái mà thôi."
Một đám người nhí nhố anh một câu, tôi một câu, chẳng mấy chốc số
lượng người xem trong phòng livestream đã tăng nhanh khủng khiếp.
Mà bên phía Trang Nguyệt Vân đương nhiên cũng không có thất thoát
gì quá nhiều bởi đã có không ít cư dân mạng lần lượt tặng quà bù lại cho cô ấy.
Đối với tiểu phú bà ra tay hào phóng này, Trần Viễn cũng không
quên tiếp tục công việc quảng bá hoa quả nhà mình.
Anh ta kêu Trần Đình Đình lên núi hái vải và quả xuân đào về cho
Trang Nguyệt Vân ăn thử, cuối cùng cô lại không cưỡng được sức hấp dẫn của
những loại hoa quả này liền cắn răng mua tiếp thêm mười tám cân.
Đương nhiên là giá vẫn giữ nguyên là ba triệu.
Đây chính là quy tắc của Trần Viễn, anh đã từng nói, nếu như cô ta
không chấp nhận mức giá anh đưa ra thì đừng mua.
Đúng lúc này, ở ngay phía sau, một đám heo rừng con cuối cùng cũng
nhịn không được táo bạo đứng lên, bọn chúng vì sợ hãi Trần Viễn nên không dám
tiến lên quá gần, nhưng là mùi vị của dưa hấu quả thật rất ngon làm bọn chúng
không cưỡng lại được, bọn chúng nhìn quanh thấy mọi người không chú ý đến phía
bên này liền nhanh chóng tiến đến bên đống vỏ dưa hấu.
Vỏ dưa hấu còn sót lại của mọi người vừa ăn xong chẳng mấy chốc đã
được bọn chúng giải quyết sạch sẽ không còn một miếng dư thừa.
Hai con lợn rừng chúa thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhàn hạ, chúng
chỉ đứng ở một bên quan sát, không dám xông tới đánh nhau tranh đoạt.
"Vỏ dưa hấu này quả thực là quá ngon, ở đây còn nhiều nữa,
mau tới ăn đi."
"Nể tình hôm nay mọi người cũng đã làm việc vất vả, Tướng quân
mau đi lấy vài quả dưa hấu lại đây thưởng cho mọi người cùng ăn đi."
Tâm trạng của Trần Viễn hôm nay quả thật đang rất tốt, anh cười ha
hả ném từng quả dưa hấu về phía mọi người.
Ánh mắt của hai con lợn rừng chúa nhìn thấy vậy liền lập tức sáng
bừng lên, những con lợn rừng nhỏ thấy vậy cũng nhanh chóng phóng tới, quả dưa
hấu kia thoáng chốc đã trở thành mục tiêu tranh giành của vị tướng quân và cả
đám lợn rừng.
Cả chục quả dưa hấu to như thế nháy mắt đã bị đám lợn rừng ăn sạch.
Trang Nguyệt Vân và đám người có mặt ở đó bị cảnh tượng trước mặt
dọa cho một phen choáng váng.
"Trời ạ, thứ đồ ăn quý giá như vậy lại để cho đám lợn này giành
ăn hết."
"Đây thực sự là quá phung phí mà, anh hai của tôi ơi, anh
điên rồi sao? Chúng đều là tiền của tôi đấy!"
"Bọn thổ hào bên ngoài còn chưa có quá quắt đến mức này?
Những quả dưa hấu này tùy tiện bốc đại một trái cũng có giá hơn mấy triệu."
"Ôi chúa tôi! Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình vô cùng bất lực,
không bằng cả một con heo."
Tất cả mọi người đều bị dọa một phen hú vía, nhưng thái độ của
Trần Viễn sau đó càng làm cho mọi người kinh ngạc hơn cả.
Anh lại không mấy quan tâm đến vấn đề này, tiền bạc hay thứ gì đó
đối với anh chỉ cần đủ tiêu là được, dù gì anh cũng đâu phải là kẻ thiếu tiền.
Sau khi Trang Nguyệt Vân rời đi, bọn người Trần Đại Thiết cũng kết
thúc công việc, bọn họ mang theo cái bụng đói kêu ùng ục bước xuống núi, giúp dì
chuẩn bị đồ ăn.
Mọi người quây quần bên bát cơm, ăn uống vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Trần Viễn chọn một vài quả dưa hấu to kêu mọi
người cùng nhau chia ra ăn.
"Chúa ơi, quả dưa hấu này ngon quá!"
"Trần Viễn, loại dưa hấu này cậu trồng như thế nào vậy? Quả
thật ăn rất ngon."
"Nó thực sự ngon, phải nói là rất rất ngon mới đúng."
Dân làng lúc này đều rất kinh ngạc, không ai nghĩ tới quả dưa hấu
này lại ngon như vậy, Trần Viễn nhìn thấy biểu tình thỏa mãn khi ăn ngon của
mọi người chỉ cười nhạt nói.
"Tôi bảo đảm đủ phần hết cho tất cả mọi người, cũng đủ phần
để cho mỗi người mang về một ít cho người nhà cùng dùng thử.”
"Vậy thì tốt quá! Cảm ơn cậu Trần Viễn rất nhiều."
"Tôi đã nói cậu Trần Viễn đây là một người rất hào phóng cơ
mà."
"Đúng vậy, tiểu tử này từ nhỏ đã có khí chất rộng lượng như
vậy."
"Tôi nghe nói loại dưa hấu này đem vào thành phố bán chắc
cũng được hơn sáu nghìn một cân có phải vậy không? Vậy khi nào thì chúng ta có
thể đem dưa hấu vào thành phố bán?"
Mọi người vẫn đang hăng say trò chuyện vui vẻ, trái ngược với biểu
cảm thập phần đau lòng của Trần Đình Đình đang ngồi kế bên.
"Cái gì mà sáu nghìn một cân? Loại dưa hấu này giá một cân ít
nhất cũng phải hơn ba triệu."
"Cái gì? Gì cơ chứ? Hơn ba triệu một cân?"
"Tôi nói này Đình Đình, đừng nói giỡn với chúng tôi thế chứ."
Tất cả mọi người đều bật cười, hiển nhiên bọn họ không tin chuyện
này chút nào, cứ như bọn họ đã biết tỏng giá trị của loại dưa hấu này.
"Đây là sự thật. Tôi không đùa giỡn với mọi người. Bạn tôi
vừa mới mua nó, ước chừng cũng khoảng hai trăm cân gì đấy, cô ấy đã phải chi ra
đến tận sáu trăm triệu."
"Anh à, loại dưa này quả thật là rất ngon, ngon hơn bất kỳ
loại dưa nhập khẩu nào. Tại các siêu thị lớn Kinh Thành, cho dù loại dưa này có
giá lên tới ba triệu cũng chắc chắn có rất nhiều người đến tranh cướp để mua
cho bằng được."
Câu nói của Trần Đình Đình làm cho mọi người choáng váng một trận,
nó thật sự có giá mắc như vậy sao? Gì chứ? Nãy giờ mỗi người bọn họ đã ăn rất
nhiều.
“Trần Viễn, loại dưa hấu này của cậu chẳng lẽ được làm từ vàng
sao?”
Hai mắt Trần Đại Thiết mở to, vẻ mặt tràn đầy vẻ khó tin lên tiếng.
"Haha, không phải vậy, nhưng mà loại dưa hấu này của tôi có
khi còn quý hơn vàng ấy chứ. Ăn đi, mọi người cứ tự nhiên, chúng ta đều là
người một nhà cả mà, mọi người cứ tự nhiên ăn bao nhiêu cũng được, ăn xong thì
lấy về cho người trong nhà cùng dùng."
"Trời đất, tôi không dám ăn một quả dưa hấu đắt tiền như vậy
đâu. Một nhát cắn xuống quả dưa hấu này có khi đáng giá bằng cả một ngày công
của tôi rồi."
"Đúng vậy, người thành phố này quả thật đều là những kẻ có
tiền. Một quả dưa hấu hơn mấy chục triệu mà bọn họ cũng dám chi tiền để ngồi ăn
ngon lành."
"Không nghĩ tới, quả dưa này có thể bán đắt như vậy sao?"
"Nha đầu Đình Đình kia, cô không có lừa gạt chúng tôi chứ?"
Những người thôn dân giản dị vẫn không thể tin được, vẻ mặt tràn
đầy nghi hoặc.
Rõ ràng là mức giá đã vượt quá sức tưởng tượng của họ, Trần Viễn
thấy vậy chỉ mỉm cười, không giải thích thêm gì nữa.
Mặt khác ở bên này, sau khi Trang Nguyệt Vân ra khỏi trang trại
liền nói thẳng với tài xế của mình.
"Lão Trương, lập tức đưa tôi đến Viện điều dưỡng thành phố
Giang càng sớm càng tốt."
"Được, thưa cô!"
"Các cư dân mạng thân mến, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay
của tôi kết thúc tại đây. Hôm nay tôi đã mua được rất nhiều dưa hấu, tôi muốn
tặng một ít cho những người bạn tốt của mình. Thực ra, bạn tốt của tôi rất
nghèo, từ nhỏ lại bì mắc chứng kén ăn nghiêm trọng, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào
truyền dịch mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.”
"Tôi nghĩ mùi vị của quả dưa hấu này rất ngon, nhất định sẽ
làm cho tâm tình và khẩu vị của cô ấy tốt hơn đáng kể, tôi muốn lấy nó ra chia
sẻ cho cô ấy."
Trên xe, Trang Nguyệt Vân nói trước ống kính.
Lúc này đầu óc cô không còn tâm trạng để tiếp tục phát sóng trực
tiếp, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh người bạn tốt của mình.
Nhưng cư dân mạng lại không cam tâm khi cô tắt phát sóng sớm như
thế.
"Streamer à, đừng tắt, chúng tôi còn muốn tiếp tục theo dõi
cô trò chuyện."
"Đúng vậy, bạn tốt của streamer chắc chắn cũng thuộc dạng nữ
thần chứ không vừa. Chúng tôi muốn nhìn thấy nữ thần, thật muốn nhìn thấy cô ấy
quá đi!"
"Tôi nghe nói viện điều dưỡng ở thành phố Giang là một viện
điều dưỡng cao cấp. Người ở trong đó đa phần toàn là giới thượng lưu và những
kẻ có tiền. Mỗi tháng cũng tốn mấy chục triệu chứ không ít. Streamer, bạn tốt
của cô cũng là một đại phú bà sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi muốn nhìn thấy đại phú bà đó ra sao?"
Cư dân mạng vô cùng thích thú, kích động bình luận liên tục.
Vừa rồi có mặt Trần Viễn, mức độ phổ biến của buổi phát sóng trực
tiếp luôn duy trì ở mức hơn nửa triệu, điều này khiến Trang Nguyệt Vân lúc này
có chút rối rắm.
"Được rồi, nhưng mà bạn tốt của tôi là một người thích yên
lặng, chờ khi nào mọi người yên ắng tôi mới phát sóng tiếp tục."