Bạn đang đọc:Tôi Đã Bị Bạo Chúa Mình Nuôi Ăn ThịtChương 1

Trans: Lemon

Beta: Kumaru

 

Chap 1 

 

Hôm đó là ngày đánh dấu hơn 100 ngày kể từ khi Hoàng gia Iver bị nguyền rủa bởi sự hủy diệt của lục địa phương Tây. Nghe nói rằng các thành viên trong Iver luôn xuất hiện với tình trạng suy nhược, họ thường nghi ngờ lẫn nhau và phải chịu đựng nỗi ám ảnh về sạch sẽ, đó cũng là lý do họ luôn đeo găng tay.

 

“Hẳn là họ ghét chuyện ở chung với người thấp kém hơn lắm.” 

 

Chẳng có lý do chính đáng nào để phải nguyền rủa một hoàng tộc đã đổ nát cả, nhưng mọi người nói chuyện như thể họ đã chờ ngày tàn của nó lâu lắm rồi. Dù sao thì, Iver cũng là kẻ thù của bọn họ, vậy nên càng dẫm đạp lên những thành tựu của gia tộc đó, họ càng cảm thấy địa vị của mình như cao hơn.

 

Tất nhiên, câu chuyện về một hoàng tộc sụp đổ chẳng có ý nghĩa gì với những người định cư ở ngoại vùng.

 

Lý do khiến ngày hôm đó trở nên đặc biệt với Rondee, con gái của Bá tước Rieda, 17 tuổi và không có chút dính líu gì đến việc một hoàng gia bị diệt trừ. Bởi vì tất cả là do chàng trai mà cô đã gặp ngày hôm đó.

 

***

 

Mọi chuyện bắt đầu bởi một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

 

Ronee de Rieda, con gái của một gia đình quý tộc, vô tình bắt gặp chiếc xe ngựa đang chở những tên nô lệ.

 

Chiếc xe ngựa đi ngang qua lãnh thổ của Ridea, dừng chân tại vùng ngoại ô của hoàng quốc.

 

Qua chiếc cửa sổ song sắt trên xe ngựa là khuôn mặt vô cảm đáng sợ rõ rệt của một đứa trẻ.

 

'Cậu bé kia nhìn không giống trẻ con cho lắm.'

 

Đó là dấu ấn ấn tượng đầu tiên của cô về anh. Mái tóc xám xịt của cậu đã mất sức sống từ lâu. Đôi mắt xanh na ná như màu của đại dương sâu thẳm.

 

Có thể chính vẻ ngoài như một đứa trẻ thuần khiết làm cậu lọt vào tầm mắt của cô. Hoặc cũng có thể nó làm cô nhớ đến anh trai mình, người đã qua đời vì bệnh tật khi tuổi còn quá trẻ, điều đó đã làm cô chú ý.

 

“Tôi sẽ mua đứa trẻ đó.” Ronee nói

 

Ronee, một quý tộc trẻ ở một bang nhỏ, ánh mắt tập trung hướng đến một đứa trẻ. Cổ tay của cậu ấy bị xích lại, không ngừng chảy máu, những vết thương trên cơ thể bị che lấp bởi đất và bụi. Có thể thấy khá rõ ràng đứa trẻ đã bị giam giữ trong chiếc xe ngựa một thời gian dài trong cuộc hành trình đi xuyên Đế quốc..

 

“A, cuối cùng cũng có người mua. Nhưng đứa trẻ này bị khuyết tật... cô vẫn thấy ổn chứ?” Nhận ra nàng là một quý tộc, người đánh xe cẩn trọng liếc nhìn đứa trẻ.

 

“Khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta đã thu hút rất nhiều quý cô giàu có, sẵn sàng bỏ tiền ra để mua cậu ta, nhưng cuối cùng tất cả đều bỏ đi.” 

 

“Tại sao?” Ronee hướng sự chú ý đến đứa trẻ. Diện mạo của cậu hoàn toàn bị bụi bẩn che khuất. Nàng lại chuyển hướng sang vết thương của cậu rồi quay đi, đứa trẻ tập trung nhìn Ronee.

 

“...”

 

Đôi mắt sắc bén. Ronee thắc mắc liệu nó có phải là biểu cảm nên có ở một đứa trẻ không, nhưng đôi mắt hiểm độc của cậu đang nhắm vào cô. Ánh mắt nhìn trừng trừng đầy sát khí, như thể cậu sẽ giết cô lúc nào không chừng.

 

Cậu có đôi môi mỏng và máu đang nhỏ giọt trên nó, dù vậy nhưng ánh mắt giận dữ thâm hiểm ấy vẫn không hề dịu đi xíu nào.

 

“...”

 

Ronee xem giá của cậu

 

Bảng giá ghi không được phép bán 

 

Trong vô thức, cô thì thầm với cậu, “Nhục nhã chỉ là nhất thời"

 

Người đánh xe đang mải mê nói về quá khứ của cậu, cô giả vờ như đang lắng nghe nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện với cậu.

 

“Ta phản đối chế độ chiếm hữu nô lệ.”

 

Nhưng cậu bé vẫn nhìn cô với sự hoài nghi nên cô lại nói thầm “Ngươi sẽ có nhiều cơ hội trốn thoát hơn nếu đi với ta còn hơn là bị giam giữ ở đây.”

 

“...”

 

Mắt cậu do dự tiếp tục nhìn một quý cô trẻ - người dám mua cậu. Liệu cậu có nên tin lời cô?

 

Ronee nhìn đôi mắt và biểu cảm của cậu có vẻ dịu hơn.

 

Cô lại nói thầm “Nhục nhã chỉ là nhất thời.” 

 

Cô có thể thấy có vẻ cậu đã tin tưởng cô hơn vì ánh mắt cậu đã hạ xuống.

 

“Hở? Có chuyện gì với cậu ta thế?” Người đánh xe ngạc nhiên hỏi. “Thằng đó thường không nghe lời, có lẽ nó mệt rồi! Hoặc do chưa được ăn gì...”

 

Người đánh xe đã để ý thói xấu của cậu ta từ sớm, nhưng bây giờ Ronee vẫn thích mua hắn, người đánh xe bắt đầu khoác lác về mặt tốt của cậu.

 

Ronee ngắt lời hắn, “Bao nhiêu?”

 

Dù khi nàng hỏi giá cậu, cậu vẫn giữ yên, người đánh xe hiếu kỳ nhìn cô rồi giơ một ngón tay lên

 

“Một đồng vàng.”

 

Đó là một mức giá thấp không tưởng cho cuộc đời của một người, nhưng gương mặt của người đánh xe lộ rõ biểu cảm như vừa trút đi một gánh nặng. Ronee không chút lưỡng lự đưa hắn một đồng vàng.

 

Xong!

 

“Hãy đảm bảo giữ còng tay cho đến khi về đến nhà và nhớ nhờ kỵ sĩ của cô giúp đỡ! Cậu ta còn quá trẻ để một cô gái có thể tự xử lý. Không, tốt hơn là nên gọi kỵ sĩ đến trước..”

 

Ronee gật đầu trước những lời của người đánh xe. Cậu bé thì nhìn cô với ánh mắt đầy những nghi hoặc.

 

“...”

 

Ronee lại gật đầu lần nữa để từ chối sự giúp đỡ của người đánh xe. Bị quý cô miễn cưỡng từ chối, người đánh xe nghi hoặc nhìn cô trước khi đưa cô chìa khóa chiếc còng tay, rồi rời đi.

 

Người hầu nhà Rieda, người đang đứng bên cạnh không dám can thiệp vào cuộc trò chuyện của cô chủ, nhanh chóng đến ngăn Ronee.

 

“Thưa cô, như vậy nguy hiểm lắm.”

 

“Không sao đâu.” Ronee mạnh dạn đưa tay về phía cậu bé.

 

Keng

 

Chiếc còng giam giữ cậu rơi xuống đất. Khoảnh khắc đó, tay hai người đã chạm vào nhau.

 

“...!”

 

Cậu bé giựt tay ra, giật mình vì cái chạm của cô.

 

“Ta không làm hại ngươi đâu.”

 

Mặc dù cô cam đoan, cậu vẫn nhìn cô với ánh mắt hoang dại. Ronee vẫn giữ yên đưa tay ra, không lâu sau cậu đặt tay của mình lên của cô.

 

“..... ...”

 

Cậu cẩn thận nhìn như thể đang đọc suy nghĩ của cô, và bắt đầu buông lỏng cảnh giác.

 

“Quay trở về và ăn uống trước. Chúng ta sẽ rời đi sớm. Được chứ?”

 

Bàn tay dính đầy bụi bẩn của cậu nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Lúc đó cô mới chợt nhận ra mái tóc xám đầy bụi bẩn ấy thực ra là màu vàng.

 

'Để ý mới thấy, hoàng tộc Iver cũng được biết đến với mái tóc vàng.'

 

Ronee nhớ đến một dòng dõi quý tộc thịnh vượng ở đất nước bên cạnh, nhưng sau đó cô lại gạt bỏ ý nghĩ đấy. Gần đây hoàng tộc Milten đã thay thế hoàng tộc cũ, dòng dõi đã bị sụp đổ. 

 

Cô nghĩ rằng chuyện này không liên quan đến cậu bé. Bây giờ chỉ còn Hoàng tộc Milter, dòng dõi tộc Iver đã mất rồi, mái tóc bạc đã được hâm mộ hơn.

 

“Đi thôi.”

 

Cậu bé cẩn thận đi đằng sau Ronee.

 

 

 

Cha của cô, công tước Rieda, không ưa cậu bé lắm.

 

Đối với công tước Rieda, Ronee là một gánh nặng vô dụng, người gây nên nhiều tin đồn ảnh hưởng đến gia tộc.

 

“Khi nào mày hết hứng thú, hãy ném nó đi. Tao không ngờ mày lại mua thứ rác rưởi bẩn thỉu này đấy?”

 

“Mua một thứ giống như mày vậy.”

 

Mẹ kế của cô, là một phù thủy, chỉ nhăm nhe đến khối tài sản của Rieda. Cô ta cùng với người cha của cô, luôn là người hại cô nhiều nhất.

 

“Bị nguyền rủa.”

 

Đó là điều cô đã nghe từ khi cô lên năm. Nó bắt đầu từ khi phát hiện ma thuật thần thánh không ảnh hưởng lên cô, khoảnh khắc tu sĩ đứng đầu đã thô bạo vạch lên người cô một đường chéo và tuyên bố cô là đứa con bị bỏ rơi của chúa. Khoảnh khắc ấy, trong ánh mắt của cha mẹ nhìn cô chỉ toàn sự khinh bỉ.

 

“Xem kìa, có con ruồi bẩn thỉu nào đó cứ lòng vòng quanh đây.”

 

Mẹ kế của cô, nữ Bá tước, chĩa con dao ra gần đó rồi trỏ vào hướng cô và cậu bé.

 

“Đưa thứ bẩn thỉu này vào phòng nó, để tụi nó phủi hết đống bụi bẩn trên người đi.”, nữ Bá tước ra lệnh. Cô ta đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn họ rồi quay ra ho quá mức.

 

“Vâng, thưa Phu nhân!”

 

Kỵ sĩ thô bạo nắm chặt tay cô kéo đi. Cách hành xử của hắn không có chút gì là tôn trọng đối với cô.

 

“....!”

 

Tên kỵ sĩ mím chặt môi, Ronee nhìn cánh tay nhức nhối trong đau đớn. Thế nhưng, tên kỵ sĩ vẫn phớt lờ sự không thoải mái rõ ràng rành đấy và tiếp tục kéo cô đi suốt hành lang như đang kéo một tên tội phạm.

 

“Ah!” 

 

Cậu bé bất thình lình giựt tay ra khỏi cái nắm tay của cô, cô ngạc nhiên nhìn cậu. Đôi mắt cậu hiện lên sự hung ác còn hơn lúc bị giam trong chiếc xe ngựa qua khung sắt. Đôi mắt cậu, thứ phản chiếu sự mãnh liệt của một con thú đang bị thương, đang dán chặt trên người kỵ sĩ.

 

“Làm ơn vào đi!”

 

Từng lời nói của tên kỵ sĩ không có chút tôn trọng nào.

 

Tên kỵ sĩ, người ném Ronee vào trong căn phòng, rồi tiếp tục nắm cổ cậu bé ném vào theo.

 

“!’”

 

Ronee đỡ lấy cậu bé và ôm cậu lăn vòng trên sàn trong vòng tay cô. Cú va vào sàn làm toàn thân cô đau đớn .

 

“Ah...”

 

Bang! Tên kỵ sĩ đóng sầm cửa lại.

 

“Thứ bị nguyền rủa.”

 

Cô nghe thấy rõ rành mạch. Cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân, cô đợi bọn họ rời đi. Đến khi họ rời đi hết, cô quay sang nhìn cậu bé.

 

“Chuyện này thường xảy ra, nên ta không quan tâm lắm.”

 

Nhưng cậu bé vẫn ngỡ ngàng nhìn cô trước những chuyện vừa xảy ra.

 

“Cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào cậu muốn.”

 

Biệt thự bị nguyền rủa. Đó là cách cô gọi nơi này. Dù cho chúa không lắng nghe lời cầu nguyện của cô, cô vẫn không tin ngài ruồng bỏ mình.

 

‘Nếu người ruồng bỏ ta, ta đã không được sinh ra’ đó là kết luận cô luôn nghĩ đến từ lâu. Mắt cô nhắm lại như đang sắp xếp lại ý nghĩ, lại mở ra.

 

“...hoặc cậu có thể ở đây.”

 

Đây không phải là một môi trường tốt cho trẻ con, nhưng chí ít vẫn hơn là ở ngoài đường hay nhốt trong lồng xe ngựa.

 

Thế này là tốt bụng quá mức thuần khiết, tốt bụng đến nỗi cô không nhận lại được bất cứ lợi ích gì. Đó là điều cô đôi lúc có nghĩ đến. Một đặc ân nho nhỏ giúp đỡ cậu ở một góc phòng của cô, nhưng nó không xứng với những gì cậu bé này đáng được hưởng.

 

Cậu bé này đã làm gì sai mà phải trở thành nô lệ? Chắc vì cha mẹ cậu cũng là nô lệ.

 

Đó là tội ác duy nhất của cậu.

 

Ronee ghét chế độ nô lệ như cô đã nói từ trước. Chắc là nó tương ứng với những kí ức cha cô đã đánh đập vô số nô lệ. Cha cô từng nói sẽ đánh cô như đánh những tên nô lệ kia nếu cô không mang dòng máu quý tộc. Tuy vậy bực tức nhưng cô không thể làm gì ngoại trừ việc trơ mắt đứng nhìn ông ta đánh đập những đứa trẻ trạc tuổi cô cho đến khi họ chảy máu, gãy xương, cơ thể vặn vẹo và thâm tím.

 

Tính hung bạo này đều xuất phát từ một lý do. Bởi vì Ronee là cô gái bị nguyền rủa, không bị ảnh hưởng bởi phép thuật linh thiêng và bị ruồng bỏ bởi chúa.

 

“...” 

 

Cậu bé nhìn Ronee rồi gật đầu.

 

“Được rồi, vậy hãy tắm rửa cho ngươi trước.”

 

Ryne là người hầu duy nhất theo Ronee. Vì mẹ của Ryne và Ronee rất gần gũi với nhau.

 

“Được, thưa tiểu thư.”

 

Người hầu, người được trả một khoảng tiền cho công việc của họ trong nhà, và nô lệ là người bị đối xử không bằng con người, địa vị của bọn họ hoàn toàn khác nhau. Nhưng người hầu Ryne của cô, nắm lấy tay cậu bé không chút do dự làm theo lệnh của Ronee, và nhẹ nhàng dẫn cậu vào phòng tắm.

 

Cậu nhóc không phản kháng, mà nói với Ronee “Ta sẽ không bao giờ quên ơn huệ này.”

 

Đó là câu đầu tiên cậu nói với cô kể từ lúc hai người gặp mặt.

 

Đôi mắt cậu vẫn chưa đầy sự tăm tối cùng hỗn loạn, nhưng khi nhìn Ronee, sự thù địch của cậu hoàn toàn biến mất.

 

“Tất nhiên” cô gật đầu mà không biết ơn huệ của cô có ý nghĩa như nào đối với cậu.

 

“Tên ta là Nabel” sau khi nói tên mình ra, cậu quay đầu hướng về nhà tắm.

 

“Đó là tên ta chưa bao giờ nói với ai khác.” Cậu thì thầm, đôi chân bị che kín bởi những vết thương bước từng bước vào phòng tắm.

 

Bạn đang đọc:Tôi Đã Bị Bạo Chúa Mình Nuôi Ăn ThịtChương 1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.