Bạn đang đọc:Tôi không muốn trở thành OjakgyoChương 2

Chap 2:

 

Mười ba tuổi, đó là lúc bạn đủ điều kiện để vào học viện. Tất cả các quý tộc và thường dân đều có cơ hội vào học do nhà nước quy định. Tất nhiên, không thể vào lập tức được.

 

Câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết bắt đầu từ học viện, nhưng nó lại không đặc biệt thú vị. Tôi chỉ cần tiến tới mục tiêu của mình. Đơn giản chỉ là tôi muốn trở thành một quan chức, các quan chức trên thế giới này có mức lương rất cao và hộ gia đình trả lương hưu cao nhất cho các quan chức là những hiệp sĩ. Vì vậy, mục tiêu của tôi đã được đặt ra để phục vụ cho các Hiệp sĩ của Hoàng gia. Tôi muốn đến ‘Hội Hiệp sĩ Thứ Nhất’ và sống một cuộc sống của mình sau khi nhận được một khoản tiền trợ gấp lớn, nhưng vì giới hạn nên gia nhập ‘Hội Hiệp sĩ Thứ Hai’ là mục tiêu chính bây giờ.

 

Nhân tiện, nếu tôi vào học viện, sẽ có một số người rơi vào lưới tình của Hestia… Tôi không thể bắt đầu một mối quan hệ nhưng không thể tránh khỏi việc nhập học ở đây. Ngay cả khi không phải là câu chuyện của tôi, nhưng nó lại rất thú vị.

 

Tôi thức dậy vào sáng sớm và đến sân tập như thường lệ. Trong số các nhân vật trong sách, có Thái tử và Đế quốc, Hoàng đế và Hầu tước, cùng với con trai của những quý tộc thượng lưu giàu có. Là thứ gì đó sáo rỗng xuất hiện trong mọi cuốn tiểu thuyết. Tất cả các quý tộc của những nhân vật này đều tồn tại kể từ khi thành lập Đế quốc. Có một gia đình là nhất định, dù họ không có danh hiệu nhưng họ là gia đình hàng đầu đã dành tất cả tiền bạc của mình để xây dựng đất nước. Kết luận là tất cả đều được ăn no. Một trong những mối quan tâm yêu thích là nhân vật mà tôi muốn gặp trong tương lai, đó có phải là Thái tử…?

 

“Char”

 

Trong khi tôi đang đi dạo quanh cánh đồng với những ghi chú công thức ma thuật trên tay, một người đàn ông chạy về phía tôi.

 

“Em đã nghe mọi chuyện rồi, chị định đến học viện. Khi nào chị đi vậy?”

 

“Ngày mai.”

 

“Gì cơ!?”

 

Đó là người em trai tóc xanh của tôi.

 

Harun West, với mái tóc màu xanh như bầu trời và đôi mắt đen, em ấy được nhắc đến cùng Charine West trong cuốn tiểu thuyết và là một nhân vật có đặc điểm sở hữu. Harun có cùng mục tiêu với tôi, vì vậy em ấy sẽ luôn đến làm phiền tôi vào khoảng thời gian này trong ngày khi tôi luyện tập. Nhìn mái tóc màu xanh lam ướt đẫm mồ hôi, tôi nghĩ đã lâu rồi nó mới chạy như vậy.

 

“Em làm gì vậy? Bỏ ra đi.”

 

Quần áo và cơ thể ướt đẫm mồ hôi khiến tôi phải lên tiếng. Harun có mùi mồ hôi nồng nặc, nếu là người khác họ sẽ lắng nghe tôi, nhưng nó lại không làm vậy.

 

“Nếu chị rời đi, em không thể chơi đùa cùng chị nữa. Em sẽ không thể nhìn thấy chị tập luyện mỗi sáng.”

 

“Em cũng có thể gặp chị khi em vào học viện một ngày nào đó.”

 

Tôi không thích cảm giác da trần của Harun, vì vậy tôi đã đẩy cơ thể đó ra, em ấy nhìn tôi với vẻ mặt đau khổ.

 

“Thật quá đáng! Nếu chị tới đó thì phải nói với em trước chứ. Vậy thì em sẽ tặng chị một bó hoa hoặc một bữa tiệc.”

 

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên trước lời nói của Harun.

 

“Không cần đâu. Chị nghĩ mình đã nói với em là không cần làm những điều đó.

 

“Tại sao chứ? Chị ghét em sao.”

 

“Thử xem, chị sẽ phá nát cái bữa tiệc đó.”

 

Harun, người đang bắt đầu chạy quanh sân tập, nghiêng đầu.

 

“Tại sao? Chị không phải là tiểu thư duy nhất của gia đình họ West sao? Đó là điều chị nên làm. Cha mẹ của chúng ta thực sự đang chuẩn bị kỹ lưỡng để chị có thể nhập học.”

 

“Nếu em đang định tiêu tiền vào những thứ vô bổ thì hãy cố gắng hoàn vốn sớm. Và đừng gọi chị như vậy.”

 

“Haha, những chị là người duy nhất muốn trở thành quan chức.”

 

Tôi vẫn lo lắng về những gì đã xảy ra tám năm trước. Người em trai của tôi đây vẫn còn nhớ sự việc đã đánh dấu tôi như một đứa trẻ xa lạ trong số những người thuộc tầng lớp quý tộc.

 

“Dù sao thì chị cũng không muốn gặp Hestia mà?”

 

“Chị hãy để ý đi.”

 

Tôi mở miệng, nhìn người em trai Harun của tôi đang chạy về phía trước.

 

“Đừng yêu cầu, vì chị sẽ không bao giờ làm điều đó.”

 

“Hả? Chị đã bao giờ nghĩ đến việc kết nối em với chị ấy chưa?”

 

Tất nhiên là tôi đã nghĩ về điều đó, nhưng nó và những người đàn ông khác xung quanh tôi đều hi sinh để có thể gặp Hestia. Ngay cả khi tôi đã nghĩ về nó…

 

“Thậm chí khi nghĩ về nó, Hestia sẽ cảm thấy tội lỗi.”

 

“Không sao đâu, người em trai này sẽ không bao giờ yêu cầu Char làm điều gì đó như vậy.”

 

Harun nói và mỉm cười như một thanh phô mai được phủ đầy bơ, tôi cảm thấy không thoải mái, chỉ có thể nổi da gà.

 

“Em hãy mỉm cười như vậy trước mặt Hestia.”

 

“Tại sao?”

 

“Em sẽ được chú ý.”

 

Khi Harun nghe tôi nói vậy, nó giận dữ nói.

 

“Có chuyện gì với chị thế?”

 

Nhưng tôi chỉ ậm ừ trả lời.

 

***

 

Sau khi lấy lại ký ức của kiếp trước, tôi nghĩ về tương lai của mình sau khi tốt nghiệp học viện.

 

Kết hôn là cách tốt nhất để giải quyết các lỗ hổng tài chính trong nhà, nhưng nó không phải là điều đáng để nghĩ đến. Đấy chính là lý do vì sao tôi tiết kiệm tiền nhanh chóng để tránh điều tồi tệ nhất xảy ra. Tôi thường làm những việc ẩn danh vì tôi không thể tiêu tiền một cách công khai với tư cách là một quý tộc, tất cả những công việc tôi nhận được đều là kỹ thuật. Ví dụ, sửa chữa lỗ thông hơi và bộ làm mát thần kỳ. Đó là những điều khó khăn ngay cả đối với những người tạo ra các công cụ ma thuật, vì nó dễ hiểu hơn nhiều về khái niệm ma thuật hơn là thực sự sử dụng ma thuật.

 

Vì điều đó tôi đã có thể tính giá cao cho mọi công việc. Bí danh của tôi nhanh chóng được quyết định và đặt tên là ‘Charibalen’, dường như đang trở nên khá phổ biến gần đây. Các yêu cầu công việc liên tục đến. Thực tế, điều này chỉ có thể thực hiện được do ký ức kiếp trước của tôi. Có nhiều phần trùng lặp giữa khoa học trong kiếp trước và ma thuật ở đây. Nó rất hữu ích với chuyên ngành cơ khí và lập trình trong cuộc sống trước đây của tôi khi còn là sinh viên.

 

Tôi cho mana vào các ngón tay và rút ra công thức ma thuật được vẽ trên vật phẩm. Sau đó, tôi phóng to nó lên. Khi nắm được lý do, có vẻ như một số bộ phận của nó đã bị xóa bỏ bởi một thế lực bên ngoài. Với sự kết hợp của nhiều ma thuật khác nhau và ma thuật phục hồi mà tôi nghĩ ra, tôi đã làm lại tất cả những phần bị mất của công cụ ma thuật.

 

Và tôi không bao giờ quên kết thúc mọi thứ bằng cách sử dụng một câu thần chú bảo vệ để chúng không bị rò rỉ bất cứ lúc nào. Sau khi hoàn thành công việc, tôi đặt tất cả các thành phẩm vào một kho chứa và trải dài.

 

Tổng cộng ngày nay là mười lượng vàng, nhiều hơn một chút so với chi phí sinh hoạt trung bình của một dân thường. Mười lượng vàng kiếm được khi đối phó với bốn trường hợp. Thường mất khoảng mười đến hai mươi phút mỗi trường hợp, vì vậy đó là một nguồn thu nhập khá tốt.

 

Tôi không nghĩ rằng cần phải chú ý đến điều này. Nhưng thực tế là có một khoản thu nhập nhất định trên bề mặt có ảnh hưởng tích cực đến tín dụng trong tương lai của tôi. Bên cạnh đó, tôi đã khoan một lỗ trong nhà để kiếm được bao nhiêu tiền tôi kiếm được, vì vậy tôi không cần phải từ bỏ mục tiêu phục vụ các hiệp sĩ của mình. Lý do chính là việc cầm kiếm khá thú vị, tôi bỏ số tiền nhận được vào túi. Những âm thanh leng keng không thể nghe thấy vì nó nằm trong túi tôi bằng ma thuật. Sau khi hoàn thành công việc của mình, tôi đứng dậy để sắp xếp đồ đạc để tới học viện vào ngày mai.

 

Cốc cốc cốc.

 

Tôi ngẩng đầu lên trước tiếng gõ của, đó là ai vậy nhỉ? Khi tôi đặt câu hỏi trong đầu, cánh cửa bất ngờ mở ra.

 

“Chị Char…”

 

Em trai khác của tôi, nó bé hơn tôi hai tuổi, chạy đến bên cạnh tôi. Trên tay nó là một chiếc ly chứa đầy sữa ấm và những chiếc bánh quy sôcôla dày đặc nghi ngút khói.

 

Karim West là tên của sinh vật nhỏ dễ thương này vừa chạy đến bên tôi. Em ấy có mái tóc màu xanh da trời giống như Harun, nhưng màu mắt lại là màu đỏ như tôi. Mái tóc bồng bềnh của em ấy giống như lông của chú cún con, nó có mùi như chiếc bánh nướng xốp. Có vẻ em ấy đã nướng một chiếc bánh muffin với một cô hầu trước khi tới đây. Tôi có thể thấy được đôi mắt ngấn nước giữa hai hàng mi của Karim, có vẻ em ấy đang khóc.

 

“Chị thực sự sẽ rời đi vào ngày mai sao?”

 

Karim ôm eo tôi rất chặt và sụt sịt. Tôi vỗ đầu em ấy và quay mặt về phía đó, em ấy trông có vẻ nhút nhát hơn trước. Karim bắt đầu ăn bánh quy và sữa mà mình mang đến. Chờ đã, ẻm không đem đến cho tôi sao? Tôi hơi xấu hổ, nhưng lại lau mẩu bánh quy trên miệng Karim và bảo ẻm hãy theo ý mình muốn. Nó đã khóc trong khi tôi ôm, và ăn tất cả mọi thứ rồi ẻm mở miệng nói.

 

“Liệu khi rời đi chị có quên em không? Chúng ta có thể gọi điện hằng ngày được không ạ?”

 

Giọng của Karim run rẩy. Tôi cảm thấy nhói trong tim nên càng ôm chặt hơn. Sau đó, ẻm hỏi tôi có thể đổi thành Hestia được không, tôi cù lét bụng Karim khi nghe thấy câu hỏi đó. Em ấy bắt đầu khóc và bật cười sau khi tôi làm vậy, nó viện cớ rằng mình sẽ nghe những câu chuyện ở trường mà tôi không kể cho, trừ Hestia,

 

“Đừng buồn vì chị sẽ về thăm em vào ngày nghỉ. Nếu em nghe lời mẹ, cha cũng sẽ về sớm. Em còn nhớ chị đã yêu cầu em làm gì không?”

 

“Hả, viết ra tất cả chi phí gia đình? Chị đừng lo, em sẽ viết nó mà.”

 

Karim tiếp tục nói, tôi vui vẻ vuốt tóc em ấy.

 

“Linda đã thay chiếc áo sơ mi của ba bằng một chiếc áo dự phòng trong tủ của em đó.”

 

“Chị hiểu, nhưng chị đoán không thể tránh được vì bà ấy đã già đi rất nhiều.”

 

“Chúng ta có thể nói rằng bà ấy rất đáng tin cậy.”

 

Do cuộc suy thoái kinh tế gần đây, chúng tôi đã phải đuổi việc tất cả những người giúp việc và nhân viên.

 

Vì vậy, những người họ chỉ còn lại một số ít. Có một người tên là Linda, người giúp việc lớn tuổi nhất trong nhà tôi, tuổi của bà ấy cũng dần đến số lần mắc lỗi ngày càng nhiều. Nhưng nếu sa thải thì bà ấy chẳng còn nơi nào để đi nữa, vì một số lý do nên chúng tôi đang cố gắng che đậy những sai lầm mà bà ấy gây nên. Khi tôi vào học viện, tôi sẽ vắng mặt trong thời gian dài, vậy nên tôi đã nhờ Karim giúp đỡ và em ấy hiểu rõ tôi rất tốt. Karim cười bẽn lẽn khi tôi hôn lên má vài cái, vì trong em ấy rất dễ thương.

 

Karim đã ngủ trong phòng tôi đêm đó. Em ấy còn nhỏ nên sợ ngủ một mình, vì điều này, em ấy rất hay ghé qua phòng tôi. Mỗi lần như vậy, tôi luôn đọc truyện cổ tích hoặc kể cho em ấy nghe một câu chuyện bịa đặt để có thể ngủ một cách thoải mái. Tôi nay, câu chuyện tôi kể là ‘Một cuộc rượt đuổi ly kỳ giữa người thất nghiệp và người đứng đầu võ đài, người đang ngồi trên hào quang ánh sáng”. Lúc đầu, Karim có vẻ khó ngủ khi nghe câu chuyện của tôi, nhưng sau đó rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ ngon lành.

 

Tôi bế Karim lên giường, tôi phải đóng gói cho mình một thanh kiếm gỗ và một thanh kiếm thật, nếu không tôi sẽ bị tụt lại trong bộ phận kiếm. Sau khi chuẩn bị xong, tôi đứng trước gương và thiền định với năm từ huyền diệu “Tự lập, địa chủ, quan chức, giấy chứng nhận đăng ký đất đai và người phụ nữ nghề nghiệp” trước khi nằm xuống bên cạnh em ấy để ngủ. Tôi đã làm điều đó mỗi đêm vì cuốn sách nói rằng nó sẽ có tác dụng, nhưng tôi xấu hổ đến mức ngọ nguậy ngón chân cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc:Tôi không muốn trở thành OjakgyoChương 2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.