Bạn đang đọc:Tôi Đã Chăm Sóc Chồng Mình Trong Cuốn Tiểu Thuyết Bi KịchChương 24

Trans: Olive

Beta: Meiyu

 

Chương 24

 

Không, thực ra thì, điều này cũng ổn thôi. Tôi đã ngủ yên lặng mà không gặp giấc mơ nào gần đây, nên sự mệt mỏi đã giảm bớt một chút. Tôi nghĩ sẽ ổn hơn nếu tôi thức thêm một chút.

 

“Hẳn là sẽ rất khó khăn vì một giấc ngủ không thoải mái. Anh ổn chứ?”

 

Nhưng nó có thể sẽ không tốt cho Bleon. Nên tôi hỏi anh ấy liệu anh có ổn không, và Bleon đáp lại ngay lập tức.

 

“Thế chúng ta sẽ nói gì đây?”

 

Nói rồi, tôi đưa mắt nhìn lên khuôn mặt anh ấy. Bleon vẫn tiếp tục nhìn tôi khi ánh tôi va chạm với đôi mắt xanh đó.

 

Và đó cũng chỉ là một khoảnh khắc. Đột nhiên, không vì lý do gì cả, nhưng tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp.

 

‘Bởi vì tôi mắc kẹt như này, anh ấy hẳn là đã nghe thấy nhịp tim tôi…’

 

Tôi quay người nhích ra một chút.

 

“Em không thoải mái à?”

 

“Vâng, nó chỉ… hơi chật chút.”

 

Bleon hơi lùi lại khi tôi nói rằng nó hơi chật. Nhưng tay anh ấy vẫn ôm tôi. Thế nhưng, ở đó vẫn tồn tại một khoảng cách, dù chỉ là một chút, tôi cẩn thận nhích ra với một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Vẫn chật à…?”

 

Giọng Bleon trầm hơn một chút, hẳn là vì anh ấy đang bối rối vì tôi thở dài.

 

“Không, giờ em ổn rồi.”

 

Tim tôi vẫn đập rất nhanh dường như không thể bình tĩnh được, nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ không nhận thấy điều này, nên tôi cố gắng tập trung vào những thứ khác. 

 

“Vậy chúng ta sẽ nói về gì?”

 

“Em còn nhớ lần đầu tiên ta gặp nhau không?”

 

Tôi định nói về những gì chúng tôi sẽ nói, nhưng Bleon lại hỏi liệu tôi có còn nhớ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau không. 

 

“Lần đầu chúng ta gặp nhau ư?”

 

Nhưng lúc đó, anh ấy gặp Astell, chứ không phải tôi, nên tôi đã lần theo ký ức của Astell trong một khoảng thời gian. Astell có ký ức về lần đầu gặp anh, chỉ vài tháng trước khi bố mẹ Bleon qua đời trong một tai nạn. Astell đã tham dự vô số yến tiệc kể từ khi cô ấy trưởng thành, và buổi tang lễ đó cũng là một trong những bữa tiệc cô tham gia.

 

Cũng vào ngày đó, trước sự khởi xướng của gia đình, cô đã bị chế nhạo và xúc phạm bởi những quý tộc chỉ vì ngoại hình của mình. Tuy nhiên, có tiếng bước chân của ai đó nhẹ tới gần.

 

Astell vội vàng lau nước mắt. Và vì cô không muốn lộ ra mặt của mình đang khóc, nên cô nhanh chóng quay lại rồi cúi đầu xuống, và cố gắng rời khỏi nơi đây. Sau đó, cô đã nhìn thấy một chàng trai đang đứng yên nhìn cô. Khi cúi đầu xuống, cô đã không tránh khỏi nhìn vào đôi mắt đứa trẻ này.

 

“.....”

 

“.....”

 

Cô cảm thấy lúng túng và xấu hổ khi đứa trẻ thấy cô đang khóc, nhưng đồng thời, cô bị quyến rũ bởi ngoại hình của đứa trẻ trước mắt mình. Đứa bé đẹp đến nỗi mà trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt xanh đó đã chiếm lấy toàn bộ trái tim cô, khiến cô quên mất rằng mình đang phải tránh ánh nhìn của mọi người.

 

Nếu có thứ gì đó sánh được với thiên thần, liệu rằng đó chính là cậu bé ấy? Astell nghĩ vậy. Đó là lý do tại sao sự xuất hiện khác biệt với thế giới này. Nhưng, bên cạnh đó, đứa trẻ ấy cũng đang nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

 

“Em đẹp thật đấy.”

 

Và cô ấy vô tình nói ra những lời đó với đứa trẻ.

 

‘Nếu mình đẹp như em ấy, mình sẽ không bị đối xử thế này…’

 

Nếu cô ấy xinh đẹp chỉ bằng nửa cậu ấy, cô ấy đã kết hôn, sinh con và sống như những quý tộc khác. Nhưng vì cô ấy cảm thấy cô ấy sẽ không bao giờ được như vậy, nên Astell trở nên rất ghen tị với vẻ đẹp của đứa trẻ, thấm thía từng cảm giác tủi nhục với chính mình. Nhưng những từ ngữ sau đó thốt ra từ miệng đứa trẻ mà cô ấy chưa từng được nghe cũng như chưa từng tưởng tượng đến.

 

“Chị cũng đẹp lắm đó.”

 

“Gì cơ?”

 

Astell tưởng rằng cô đã nghe nhầm vì điều này thật không hợp lý chút nào, vì vậy cô đã hỏi lại.

 

“Chị đẹp hơn em nhiều.”

 

Và như thể đứa trẻ thật sự cảm thấy vậy, nó nói lại với Astell thêm lần nữa.

 

“Vậy nên đừng khóc nhé, chị gái à.”

 

Nói rồi, đứa trẻ cười tươi hơn bất cứ ai hết. Bỏ lại dòng ký ức đó, tôi quay trở về hiện thực.

 

“Em vẫn nhớ. Chúng ta đã gặp nhau lần đầu ở khu vườn. Ở đó…”

 

Đó là một bữa tiệc kỉ niệm ngày cưới của một quý tộc nào đấy, nhưng tôi lại không thể nhớ ra là ai.

 

“Không phải…”

 

“Sao cơ?”

 

“Lần đầu chúng ta gặp nhau không phải ở đó…”

 

Ý của anh ấy là sao chứ?

 

“Anh tưởng đó chỉ là một ngày bình thường với vợ… Bởi vì vợ anh có một trái tim rất đẹp…”

 

“Ý anh là sao? Chúng ta đã gặp nhau trước đó ư?”

 

Tôi chưa bao giờ đọc được điều đó trong cuốn tiểu thuyết, và tôi cũng không thấy dấu tích về điều đó trong kí ức của Astell.

 

“Vâng…”

 

Khi tôi không hề nhớ ra ngay lập tức, Bleon trả lời với vẻ buồn rầu.

 

“Khi nào?”

 

Tôi không thể cưỡng lại sự tò mò và hỏi anh ấy.

 

“... Lễ hội hoá trang…”

 

Lễ hội hoá trang? Một lễ hội hoá trang ư… Khi nào vậy? Tuy nhiên, tôi vẫn có thể dễ dàng nhớ lại một vài chuyện, nhưng tôi không hề nhớ được kí ức về lễ hội hoá trang đó. Tôi cố gắng lục lọi lại những chuyện trong đầu Astell thêm lần nữa.

 

‘A….!’

 

Và tôi nhớ đó là chuyện xảy ra khi Astell 20 tuổi.

 

‘Vào lúc đó, vậy đứa trẻ đeo mặt nạ cún con là Bleon.’

 

Lễ hội hoá trang ngày hôm đó là một bữa tiệc nơi ta có thể tham dự nếu ta đeo mặt nạ theo đúng yêu cầu của giới quý tộc. Đó cũng là ngày mà tất cả những tên quý tộc từ khắp mọi nơi tới tham dự vì hầu hết bọn họ chẳng hề có nhu cầu tổ chức.

 

Ở tuổi 20, Astell vẫn chưa mắc chứng trầm cảm, dù cho ngoại hình của cô tệ như nào. Tuy nhiên, hầu như mọi cô gái ở tuổi đó đều đã kết hôn, sự khinh miệt và chế giễu của gia đình cô ngày càng trở nên khó tưởng tượng vì cô đã chẳng được ai tán tỉnh trong ba năm.

 

Dù sao thì, Astell vẫn rất dũng cảm ở lễ hội hóa trang, nhờ ơn cái mặt nạ. Và cô ấy đã mong chờ bản thân có thể gặp người tốt ở đó, nhưng không ai lại gần cô, ngắm nhìn khuôn mặt ẩn dưới chiếc mặt nạ của cô.

 

‘Hẳn là vậy rồi.’

 

Astell giấu nụ cười đáng thương của cô dưới chiếc mặt nạ khi bước ra khỏi sảnh tiệc. Lúc đó, cô vẫn ngẩng cao đầu. Vẫn còn rất nhiều cơ hội phía trước, vì vậy nên không cần phải băn khoăn làm gì. Khi cô đang lang thanh với dòng suy nghĩ đó, cô nghe thấy tiếng của lũ trẻ con vọng ra từ đâu đó.

 

“Cởi nó ra! Cởi mau!”

 

“Dừng lại đi…!”

 

Vài đứa trẻ vây quanh một đứa trẻ khác và cố gắng gỡ bỏ chiếc mặt nạ của nó xuống.

 

“Từ bỏ đi! Tao sẽ lấy được nó!”

 

““Không…! Nó là của tớ…!”

 

“Sao mày có thể xấu xí như vậy nhỉ? Mặt nạ cún con là của tao!!”

 

Những từ ngữ xấu xí đã kích động dũng khí của Astell. Cô nhanh chóng lại gần lũ trẻ.

 

“Mấy em làm gì vậy?”

 

“Aa!”

 

“Chạy ngay!”

 

Đột nhiên, một người lớn xuất hiện và định mắng chúng vì trò nghịch ngợm của bọn trẻ nên lũ trẻ đã chạy đi ngay. Astell không thể bỏ mặc đứa trẻ đang ngồi thụp xuống khóc mà đuổi theo lũ trẻ kia, nên cô tiến lại gần đứa bé đó.

 

“Em ổn chứ?”

 

Chiếc mặt nạ của đứa bé gần như tuột xuống, nhưng may mắn là nó vẫn chưa bị hỏng. Astell muốn cởi bỏ chiếc mặt nạ để lau đi những giọt nước mắt đó, nhưng cô lại chỉ đeo lại mặt nạ cho đứa trẻ. 

 

‘Có lẽ thằng bé không muốn lộ mặt.’

 

Cũng giống như cô vậy.

 

Astell tiếp tục nghĩ về những lời nói ác ý mà lũ trẻ kia đã thốt ra, và cô đứng bên cạnh đứa trẻ cho đến khi nước mắt thằng bé ngừng rơi. Và cho đến khi tiếng khóc thút thì lắng dần xuống, đứa trẻ ngẩng đầu lên và nhìn về phía cô.

 

“Cảm ơn chị…”

 

“Em bình tĩnh lại rồi chứ?”

 

“Vâng ạ…”

 

Astell cúi người rồi vuốt từng sợi tóc vàng óng cho đến khi đứa trẻ bình tĩnh lại.

 

“Bạn bè của em thật xấu tính, phải không?”

 

“...Đó không phải bạn em.”

 

“Hả?”

 

“Người bắt nạt người khác thì không phải bạn bè…”

 

“À ừ. Em không nên làm bạn với những người bắt nạt em.”

 

Vậy nếu như người bắt nạt là những thành viên trong gia đình thì sao? Thoáng chốc, Astell vụt lên ý nghĩ đó. Cô ấy không thể rời bỏ họ vì họ là gia đình của cô. Ngược lại, cô ấy là người duy nhất cố gắng giữ mình không bị bỏ rơi bởi họ. Nhưng tất cả những gì đến với cô ấy luôn là những lời độc miệng và cái nhìn lạnh lùng.

 

Nhưng đứa trẻ này có hoàn cảnh hoàn toàn khác với cô. Chiếc mặt nạ đã cho đứa trẻ sự can đảm để nói những điều mà cô ấy không thể nói nếu đây là trong một tình huống bình thường khác, và cô ấy có thể nói được những điều đó là nhờ người bên cạnh cô ấy bây giờ chỉ là một đứa trẻ.

 

“Nếu họ làm phiền em lần nữa, hãy đáp trả lại.”

 

“Dạ?”

 

Cô cảm thấy đôi mắt xanh đó mang vẻ rất ngạc nhiên trước những lời nói bất ngờ của cô.

 

“Bọn em thậm chí còn không phải là bạn, vậy em bận tâm điều gì? Hãy chắc chắn rằng họ sẽ không bao giờ làm phiền em một lần nữa. Em hiểu chứ?”

 

Astell thực sự bảo đứa trẻ làm một việc mà cô ấy luôn muốn làm, nhưng cô ấy không bao giờ có thể làm được.

 

“Nếu không, họ sẽ ngày càng coi thường em hơn nữa. Nên em cần phải dũng cảm một lần.”

 

“....Em phải làm gì nếu như em lại sợ họ nữa vậy?”

 

“Nếu em sợ ư…? Như ngày hôm nay, chị sẽ lại bảo vệ em một lần nữa. Hãy tin ở chị.”

 

Astell mỉm cười rạng rỡ khi thốt ra điều đó. Đó chỉ là lúc đó. Ở gần đấy, Astell nghe thấy tiếng gọi của chị cô. Với một tiếng thở dài, Astell nhanh chóng xoa đầu đứa trẻ một lần trước khi quay lại, sau đó cô rời đi. Thế nhưng, đứa bé đã nắm lấy váy của Astell.

 

“Tên… chị là gì?”

 

“Astell, là Astell Heines.”

 

“Astell…”

 

Đứa trẻ gọi tên cô trong sự im lặng, bằng một giọng nói lặng im. Thằng bé vẫn tiếp tục lặp lại cái tên Astell để chắc rằng mình sẽ không bao giờ quên nó. Và đó là lần đầu tiên gặp mặt thật sự mà Bleon vẫn luôn ghi nhớ từ trước đến nay.

 

 

Bạn đang đọc:Tôi Đã Chăm Sóc Chồng Mình Trong Cuốn Tiểu Thuyết Bi KịchChương 24
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.