Bạn đang đọc:Tôi Đã Chăm Sóc Chồng Mình Trong Cuốn Tiểu Thuyết Bi KịchChương 20

Trans: Rana

Beta: Meiyu

 

 

Chap 20

 

Tôi gọi anh ấy thêm lần nữa. Sau đó, Bleon ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi cảm thấy váy của mình hơi ươn ướt và đáy của anh ấy thì đẫm nước mắt.

 

 

“...Tha lỗi cho anh nhé…?”

 

 

“Em còn có thể làm gì khác ngoài tha lỗi cho anh đây…”

 

 

Bleon thật sự không có lỗi lắm. Tất cả những chuyện này xảy ra là bởi vì Astell, nhưng anh ấy vẫn luôn tự trách bản thân mình, và không bao giờ đổ lỗi cho Astell.

 

 

Tôi suy nghĩ một lúc. Tôi quyết định sẽ ly hôn để anh ấy không phải chết. Nhưng liệu sau đó anh ấy có chết không? Quá trình đó thật đáng sợ. Tuy vậy, anh ấy vẫn thích Astell, và cuộc điều trị để loại bỏ thuốc ra khỏi cơ thể của anh ấy đã kết thúc. Nó không trông như là anh ấy sẽ chết vì loại thuốc đó trong tương lai.

 

 

‘Như thế đã ổn chưa nhỉ…’

 

 

Có lẽ đó chỉ là một ảo giác nhưng trong đôi mắt đó của anh dường như có một tia sáng kỳ lạ vậy. Bleon đã trở lại là người đàn ông tốt bụng và ngoan ngoãn như anh ấy đã từng làm. Tôi đang cân nhắc về việc lựa chọn ở trong đầu. Sẽ ly dị. Hay là không ly dị.

 

 

Và địa vị quý tộc này sẽ hướng đến sự lựa chọn phía sau.

 

 

Sự thật thì, lý do để quyết định điều đó sẽ được cảm nhận bởi trái tim đơn thuần và ích kỷ này của tôi. Tôi đã từng lo lắng về những ngày tôi sẽ sống bên ngoài vùng đất này. Tôi thậm chí còn chưa biết rõ điều gì về nơi này, và tôi đã sống ở đây còn chưa được một tháng.

 

 

Tôi chưa bao giờ ra khỏi biệt thự này, và họ cũng sẽ không chào đón tôi ở Marquisate, nơi ở chính của gia đình Astell. Tôi cũng chẳng muốn quay về đó. Vì đây là nơi ở an toàn nhất đối với tôi ngay bây giờ.

 

 

“Vậy… Em sẽ không rời xa anh đúng không…?”

 

 

Anh ấy nói với giọng đầy lo lắng, có lẽ là lo sợ bởi vì tôi đã im lặng trong thời gian dài để suy nghĩ.

 

 

“Nếu anh hứa rằng anh sẽ làm hết như tất cả những gì anh vừa nói, em sẽ ở lại đây. Nhưng nếu anh phạm phải dù chỉ một điều, em sẽ rời khỏi ngôi nhà này ngay lập tức. Như thế ổn chứ?”

 

 

Tôi hỏi lại anh ấy thêm lần nữa để chắc chắn. Sau đó, cứ như anh ấy đã hiểu ý của tôi, gương mặt của Bleon lập tức trở nên tươi sáng, dù cho những giọt nước mắt trên đáy mắt của anh ấy vẫn ướt đẫm, anh ấy vẫn trả lời tôi với một nụ cười trên môi.

 

 

“Đương nhiên. Anh sẽ luôn nghe lời vợ anh mà…! Cám ơn em, vợ à…!”

 

 

Bleon trơ trẽn vùi mặt vào lòng tôi như một đứa trẻ. Theo thói quen, tôi vuốt tóc anh ấy. Nhưng rồi tôi lại cảm giác được phần nào đó trên cơ thể anh đang cứng lên và cọ xát vào chân mình, tôi nhanh chóng rụt tay lại ngay lập tức.

 

 

Xin lỗi, anh không muốn thế này đâu... Anh cũng không làm gì khác được, nên…

 

 

Bleon khẽ kêu lên khi không thể điều khiển cơ thể theo ý mình,

 

 

“Ha…”

 

 

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài đầy đau đớn, và khi tôi nhìn Bleon trong chốc lát. Mu bàn tay của anh ấy được đặt trên sofa, đang bấu chặt vào chiếc sofa chặt đến nỗi các mạch máu đều hiện ra rõ rệt. Khi tôi nhìn nó thêm lần nữa, tôi cảm thấy thật tệ cho anh ấy. Nhưng thật sự thì tôi không thể làm gì về điều này cả.

 

 

“Hãy cẩn thận với bất cứ điều gì chúng ta chạm phải sắp tới…”

 

 

Tôi chỉ nói rằng phải trở nên thận trọng khi tiến về phía trước.

 

 

“Cái gì cơ…? À vâng, vâng… Anh phải luôn nghe lời Vợ chứ… Anh sẽ luôn mà.”

 

 

Đáp lại lời nói của tôi, Bleon đã trả lời với giọng nói đầy ảm đạm.

 

 

“Em có nên đi ra ngoài một lát không?”

 

 

“Oh, không…! Chỉ một chút… Một chút nữa thôi…”

 

 

Liệu anh ấy đã quên những gì anh nói lúc trước rồi sao, và thậm chí ‘nó’ còn không chịu mềm xuống khi anh nói nữa ư? Trong khi tôi mang biểu cảm khó tin trên mặt mình, Bleon đã nhanh chóng nói thêm.

 

 

“Đúng thế… vậy nên đừng đi nhé, vợ… Đừng rời bỏ anh…”

 

 

“Em không rời khỏi đâu cả, em chỉ muốn ra ngoài đi dạo một lát thôi.”

 

 

“Nhưng…”

 

 

Có vẻ như những lời tôi nói lại làm tăng sự lo lắng của Bleon. Bleon từ chối tôi đi khỏi tầm mắt của anh dù chỉ là một bước.

 

 

“Anh không thể hy vọng nhiều hơn vậy sao…?”

 

 

Bleon nhìn tôi và hỏi một cách thận trọng. Tôi gật nhẹ đầu và Bleon thì khẽ cười. Sau đó, tôi đã hiểu được cảm giác của anh ấy một chút và kiên nhẫn chờ trong lúc này. Không giống như lúc trước, đó là vì anh ấy không phải bị đau. Và may mắn thay, thời gian trôi qua một chút, các mạch máu trên mu bàn tay của Bleon cũng từ từ mờ đi như thể anh ấy đã bình tĩnh lại.

 

 

“Nó biến mất rồi…”

 

 

 

“Anh làm tốt lắm.”

 

 

Tôi đưa tay lên xoa đầu Bleon như một lời khen dành cho anh ấy và dừng lại. Sau đó tôi từ từ rút tay về.

 

 

“Bây giờ anh đã ổn hơn chưa?”

 

 

Anh ấy nhìn tôi và cười một cách ngượng ngùng.

 

 

“... Anh xin lỗi…”

 

 

“ Đó không phải là điều mà Bleon cần phải xin lỗi.”

 

 

Cho dù Bleon không muốn làm vậy, nhưng dường như cũng có chút kỳ lạ để nói xin lỗi về việc đó. Chỉ là cơ thể không muốn nghe theo sự điều khiển của anh mà thôi.

 

 

“Nhưng giờ thì chúng ta đã có thể dùng phòng riêng rồi đúng không?”

 

 

“... Gì cơ…?!”

 

 

Bleon nhìn tôi như thể cả thế giới đã sụp đổ khi tôi nói ra lời đó vậy.

 

 

Astell và Bleon chưa bao giờ ngủ riêng kể từ khi họ lấy nhau. Astell muốn giám sát và can thiệp vào từng hành động và cử chỉ của Bleon. Chiếc giường ngủ cùng nhau của chúng tôi rất rộng, vì vậy tôi cảm thấy không có gì là không thoải mái cả, vậy nên tôi đã tiếp tục ngủ và định sẽ thức dậy vào sáng hôm sau cùng Bleon.

 

 

Ừ thì, ngoại trừ ngày hôm đó khi anh ấy thỏa mãn bản thân mình, thì cũng không làm việc gì làm tôi khó chịu cả. Nhưng giờ dường như nó tốt hơn khi hai phòng sử dụng ngủ riêng biệt để tạo một mối quan hệ vững chắc hơn với anh ấy. Vậy nên tôi đưa ra ý kiến đó, nhưng phản ứng của anh ấy mãnh liệt hơn tôi tưởng nhiều.

 

 

“Anh không muốn…! Vợ làm ơn… Vợ biết anh không thể ngủ khi em không ở bên mà… Làm ơn, làm ơn đi mà…”

 

 

Có phải không đấy…?

 

 

Bleon không thể ngủ nếu thiếu Astell à. Tôi chưa bao giờ nghe qua điều đó.

 

 

“Anh sẽ chỉ nắm tay em và ngủ thôi… Anh sẽ không bao giờ, tuyệt đối, không đến gần Vợ. Vậy nên làm ơn mà…”

 

 

“Được rồi. Vậy hãy cứ như thế này đi.”

 

 

Anh ấy cứ van xin như thế, tôi cảm cũng thấy không tốt nếu từ chối nó, và cũng không có việc gì không thoải mái lắm về điều đó. Vì vậy tôi quyết định không làm gì với trường hợp này. 

 

 

“Cảm ơn em, Vợ yêu… Không biết tại sao một thằng như anh… lại có được diễm phúc như này nữa...”

 

 

“Bleon…!”

 

 

Tôi ngắt lời và gọi cho Bleon nhẹ nhàng mang theo chút tức giận.

 

 

“...Vâng?”

 

Sau đó anh ấy nhìn tôi với khuôn mặt đầy vẻ bối rối khi tôi đột nhiên la lên.

 

 

“Tại sao anh cứ luôn đổ lỗi cho bản thân mình vậy? Đừng làm như thế nữa.”

 

 

Dù trước đây, Bleon đã từng nói bản thân mình là một loài quái vật, và giờ thì anh ấy lại tự hạ thấp bản thân mình như thế nữa. 

 

 

“Nhưng lúc đầu, anh cũng không phải là người tốt mà… Không phải vợ cũng nghĩ anh như thế chứ…”

 

 

 

“Không. Bleon là một con người đáng được quý mến ngay từ lúc vừa gặp.”

 

 

Tôi nhìn anh ấy và nói, để chắc chắn với anh ấy rằng những gì tôi vừa nói là đúng sự thật.

 

 

“Bleon là người đáng quý nhất em từng gặp. Anh vừa tốt bụng, lại vừa anh đẹp trai, tại sao anh luôn nghĩ như vậy? Vậy em phải là cái gì khi mà được trở thành vợ của một người tuyệt vời như thế chứ?”

 

 

“Không phải!”

 

 

 

Bleon thẳng thừng từ chối những lời tôi nói.

 

 

“Vợ không phải là người như vậy…! Vợ… Vợ anh… rất xinh đẹp.”

 

 

“Bleon cũng thế. Vậy nên, đừng nói những lời như thế trong tương lai nữa nhé. Anh hiểu 

chưa?”

 

 

 

Bleon nhìn tôi chăm chú. Anh ấy dường như đã hiểu được sự chân thành trong lời nói của tôi.

 

 

“Anh đoán rằng anh thật sự đã có tất cả những điều may mắn nhất trên thế giới này… Em là vợ của anh… Anh vui quá đi mất…”

 

 

Sau khi nói những lời đó, anh ấy cười một cách rạng rỡ.

 

 

“Nhìn này. Nụ cười của anh đẹp như ánh mặt trời kia vậy.”

 

 

Tôi nhìn anh ấy rồi cười thật tươi.

 

***

 

Vậy là dự định ly hôn của tôi đã kết thúc như một sự thất bại, và tôi cứ thế ngủ thiếp đi rồi thức dậy lúc bình minh. Bên cạnh tôi là Bleon, anh ấy nắm tay tôi và ngủ trông thật yên bình.

 

 

Tôi không thể ngủ thêm được nữa, nên mắt tôi cứ mở to ra. Cứ như có thứ gì đó làm tôi phiền muộn về cuộc đối thoại giữa tôi và anh ấy trước đây vậy, thế nên tôi đã nghĩ về nó trong giây lát.

 

 

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên sofa và nói về những việc sẽ làm tiếp theo. Sau đó tôi đột nhiên tự hỏi Bleon nghĩ gì về việc thay đổi Astell, vậy nên tôi đã hỏi anh ấy.

 

 

“Nhân tiện thì… Khi em thức dậy sau một tuần đổ bệnh, trông em không giống như một người khác ư?”

 

 

“Ừ thật ra thì… Không hẳn. Bởi đây cũng không phải lần đầu.”

 

 

Ah, vâng.

 

 

Astell bỗng dưng thay đổi vào tám năm trước. Trước đó, cô ấy đã thay đổi theo chiều hướng xấu. Nhưng lần này, sự thay đổi lại tốt hơn trước.

 

 

“Em hiểu rồi.”

 

 

“Có điều gì đó vừa xảy ra với vợ. Đó là những gì anh đã nghĩ đến.”

 

 

Tôi suy nghĩ liệu có nên nói về điều này hay không và sau đó tôi đã mở miệng nói.

 

 

“Em có một giấc mơ.”

 

 

Và tôi sẽ thay đổi tương lai mà tôi biết về giấc mơ và nói với anh ấy.

 

 

“Giấc mơ gì cơ…?”

 

 

“Em đã mơ rằng anh đã chán ghét em như thế này và rời bỏ em. Nên là, ngay sau khi thức giấc từ trong mơ, em đã suy nghĩ rằng mình sẽ không thể tiếp tục sống như thế này nữa, như thể là cuộc sống cứ vụt qua trước mắt em ấy?”

 

 

 

Tôi nói điều đó với một giọng điệu đùa cợt, như thể là tôi đang xem nhẹ nó vậy.

 

 

“Đó là một giấc mơ ngớ ngẩn.”

 

 

Trái ngược với nụ cười trên mặt tôi, mặt của Bleon lại có vẻ nghiêm trọng hơn.

 

 

“Hả?”

 

 

“Anh sẽ rời đi vì chán ghét Vợ á? Rồi em lại nghĩ giấc mơ đó là thật, vậy nên Vợ đang cố cấm anh ngay từ đầu ấy hả?”

 

 

“Không, không phải như vậy…”

 

 

Thật ra, anh ấy đã nói đúng trọng tâm rồi, nhưng tôi lửng lự từ chối và bỏ qua vấn đề đó.

 

 

“Sao em có thể như thế… Anh không thể sống nếu thiếu em, Vợ à. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi vợ đâu.”

 

 

Sự quả quyết của anh ấy hiện lên rõ ánh nhìn của đôi mắt anh.

 

 

“Đó chỉ là giấc mơ thôi, Bleon.”

 

 

Anh ấy xem nó nghiêm túc hơn tôi mong đợi, vì vậy tôi làm anh ấy thoải mái hơn với nụ cười gượng gạo.

 

 

“Dù cho đó chỉ là giấc mơ, nhưng anh không thể tin rằng anh sẽ làm gì đó tương tự như thế. Nhưng cuối cùng, nó vẫn có nghĩa là Vợ đã nghĩ rằng anh chưa đủ chín chắn, rằng đây chỉ là cảm xúc nhất thời với Vợ thôi.”

 

 

“Không phải…”

 

 

 

Bạn đang đọc:Tôi Đã Chăm Sóc Chồng Mình Trong Cuốn Tiểu Thuyết Bi KịchChương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.