Bạn đang đọc:Thiên thần được nuôi dưỡng bởi ác quỷChương 3

“Nó cũng rất ngoan nữa.”
Các vị quý tộc nhanh chóng đến lấp kín căn phòng. Tôi vẫn im lặng ngồi trên đùi Công tước suốt từ thời gian ấy. Chỉ khi được hỏi những chuyện về Nhà thờ hay Hoàng tộc, tôi mới cất tiếng trả lời.
Một lúc sau, cuộc họp mặt đã kết thúc. Các quý tộc rời đi, duy chỉ có một ông lão vẫn còn ở lại. Ông ta đến gần và nói.
“Cảm ơn cháu vì đã kể cho ta những câu chuyện ấy.”
“Cũng không có gì. Dù sao mình cũng đạt được mục đích rồi.” – Tôi thầm nghĩ.
Tôi căm ghét phe Nhà thờ. Khi Đứa Trẻ Số Phận thật sự xuất hiện, họ đã hy sinh tôi làm vật tế cơ mà. Với lại, họ đâu thể đào Oriharcon trên cao nguyên.
“Tặng cháu cái này.”
Ông lão đưa tôi một chiếc kẹo. Tôi trượt ra khỏi vòng tay của công tước để cầm lấy nó. Ông lão ấy rời đi với nụ cười lớn trên môi, trước đó còn thốt lên,
“Ôi chao! Quả là một đứa bé dễ thương!”
Căn phòng chỉ còn lại hai người, là tôi và ngài công tước. Ngài bất chợt nhìn tôi và cướp lấy chiếc kẹo. Quá bất ngờ, tôi chỉ có thể nhìn qua nhìn lại giữa ngài ấy và chiếc kẹo. Thật là bực quá đi! Đó là kẹo của tôi cơ mà! Ông dám lấy cả kẹo của một đứa trẻ con sao!? Đồ mặt dày!
Thế rồi, ngài ấy bóc kẹo.
“Há miệng ra nào.”
Ngài ấy định đút cho tôi ăn ư... Tôi hiểu nhầm ngài rồi hả?
Tôi còn đang bận suy nghĩ, ngài công tước đã dùng cả hai tay bóp má tôi rồi nhét viên kẹo vào. Thật thô lỗ! Nhưng dù sao thì cục kẹo cũng rất ngon. Ngài ấy vẫn bóp má tôi, dù miệng tôi đang phồng lên vì nhai kẹo.
“Con có muốn quay về Kinh thành không?”
“Hông”
“Tại sao?”
Sao tôi lại muốn về lại Kinh thành chứ? Ở đó chỉ có lũ Hoàng gia, phe Nhà thờ với bọn quý tộc độc ác. Bọn chúng đã khiến tôi khổ sở rất nhiều kia mà.
Tất nhiên, tôi không thể để ngài công tước biết những chuyện đó. Vậy nên, tôi trả lời.
“Pởi zì con gất mến ngòi” (Bởi vì con rất mến ngài)
Tới lúc này, chỉ duy nhất nhà Dubblede đối xử tốt với tôi. Tôi đã có những kỉ niệm thật tuyệt vời. Viên kẹo ấy thật ngon. Chiếc chăn ấy cũng rất ấm áp. Tôi cũng rất thích nghe chị Lea hát ru nữa.
Công tước nhà Dubblede có vẻ không tệ như những lời đồn thổi. Tôi ngước lên nhìn ngài ấy. Ngài ấy vừa mỉm cười chăng?
Và rồi, chị Lea qua đón tôi.
“Thưa Cô chủ nhỏ, thưa chủ nhân.”
Lea cúi đầu chào. Ngài công tước nhấc bổng tôi lên cho Lea bế.
“Đừng để con bé chạy lung tung nhé.”
Phải rồi, nếu độc ác như lời đồn, sao ngài có thể cười dịu dàng đến thế?
Quay về phòng, tôi chơi với những khối gỗ xếp hình. Tôi đang xây đến tầng 12 rồi... Chỉ cần thêm một khối nữa thôi là xong! Cố lên nào!
Trong lúc đó, các chị hầu gái trông tôi đang nói chuyện rôm rả.
“Cô không đùa đấy chứ?”
“Ừm”
Lea gật đầu. Các cô hầu gái khác đưa tay lên che miệng vì kinh ngạc.
“Ôi chúa ơi.”
“Không thể nào.”
“Mặt trời mọc ở đằng tây ư? Chủ nhân thực sự quan tâm tới cô bé?”
Hả gì cơ? Ai thực sự quan tâm tới tôi cơ? Tôi cũng ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi một miếng xếp hình.
“Cô chủ nhỏ!”
Lea nhanh chân chạy lại chỗ tôi.
“Không sao rồi! Chúng ta cùng xây lại nhé.” Lea nói, vừa nhặt lại mấy miếng gỗ, vừa từ từ xếp chúng lại cho tôi.
“Kể tiếp đi, Lea!”
“Ngài ấy nói những gì cơ?”
Đúng rồi, Lea, kể cho cả em nghe với nào!
Lea hé miệng, vừa xếp lại tòa thành cho tôi, vừa thuật lại mọi thứ.
“Ngài ấy nói – Ban đêm nguy hiểm lắm, hãy chăm sóc nó cẩn thận nhé.”
Haảaaaaaa? Chị nghe kiểu gì mà lại thành như thế đấy?
Thật không ngờ chị ấy lại nghĩ tốt cho ngài công tước đến vậy.
“Ngài ấy không phiền khi nhận nuôi thêm một đứa bé sao?”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Tiểu thư sẽ rất vui khi có những người anh trai.”
À... Ba đứa trẻ nhà Dubblede. Họ đã rất nổi tiếng ở kiếp trước tôi từng sống. Họ đều trở thành những con người tốt bụng, tài năng, xinh đẹp và thông thạo kiếm thuật sau này. Tôi chưa từng gặp họ, nhưng danh tiếng của họ quá đủ để vang đến chỗ tôi. Và họ đều được biết đến với cái tên “Anh trai của Mina”.
Bọn họ lạnh lùng với người ngoài, nhưng riêng với Mina, họ ngọt ngào tựa mật ong.
Tôi cũng từng nghe câu chuyện khi Mina bị bắt cóc bởi một vương quốc láng giềng. Những người anh em đó đã đến san bằng vương quốc ấy. Cậu trai cả cũng bị bàn tán sôi nổi vì can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của Mina và Thái tử.
“Nhưng chẳng phải tiểu thư cảm thấy rất tệ khi được nhận vào sao?”
“Ý cô là sao?”
“Ừm thì... Chủ nhân dù sao cũng là một người độc ác tới nỗi dám giết người tiền nhiệm của mình. Tiểu thư sẽ thích được nuôi dạy bởi một vị công tước khác chứ nhỉ?”
“Linda!”
Lea quát lên. Chị lườm cô hầu ấy và khẽ gật đầu cho bọn họ lui đi. Và rồi chị dịu dàng cầm tay tôi khẽ nói.
“Ngài ấy không tệ thế đâu...”
“...”
“Tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi...”
“...”
“Chủ nhân không hề máu lạnh như mọi người vẫn nghĩ. Ngài ấy đã yêu thương người vợ trước rất nhiều. Khi ấy Phu nhân đang lâm bồn. Ngài đã cố hết sức để trở về nhưng không kịp.”
Đôi mắt Lea tràn ngập sự thương xót. Phu nhân đã mang thai đứa con thứ tư ư? Tôi chưa từng nghe chuyện này ở tiền kiếp. Trong tôi bỗng dấy lên sự thương cảm cho ngài công tước.
Vậy thì tôi đã hiểu tại sao ngài ấy lại trở nên như vậy rồi. Liệu ai có thể sống hạnh phúc được sau khi mất đi hai người mình yêu thương nhất trên đời, cùng một lúc, cơ chứ?
“Tôi hy vọng tiểu thư không cảm thấy sợ ngài ấy.”
“Dạ.”
Chị Lea nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, khe khẽ xoa lưng cho tôi.

“Tiểu thư thực sự ngoan lắm.” Chị ấy thì thầm trong lúc tôi dần chợp mắt, đầu dựa vào vai chị.
Đến nửa đêm, sau khi đã đặt đầu lên gối và đánh một giấc, tôi choàng tỉnh vì cái bụng đói đang gào thét. Thật đói quá đi mà!
Tôi cố gắng lắc đầu để nhớ lại, thì ra là tôi vẫn chưa ăn tối! Lea và các chị hầu gái có lẽ đã không nỡ đánh thức tôi dậy khi giờ ăn tối đã điểm.
Tôi cứ tưởng mình có thể đợi đến bữa sáng, nhưng chao ôi sao đói thế này... Tôi không chịu được mất! Cả chiều nay tôi mới ăn một viên kẹo với một cốc nước ép thôi.
Cơn đói cứ thế tràn ngập tâm trí tôi. Ở kiếp thứ hai, tôi đã bị nhốt và bỏ đói trong phòng suốt nhiều ngày liền, còn kiếp thứ ba khi tôi bỏ trốn, tôi đã chết vì không có thức ăn.
Tôi phải đi tìm đồ ăn mới được!
Cuối cùng, không nhịn nổi, tôi đã trèo khỏi giường. Tôi vụng về mở cánh cửa to lớn và đi ra ngoài hành lang. Tôi cố kìm lại nỗi sợ bóng đêm và mò mẫm tới bếp, nhưng tất cả dành cho tôi chỉ là một cánh cửa khóa chặt.
Trời ạ.
Tôi đi lòng vòng. Tôi cứ đi mãi đi mãi cho đến khi tìm thấy một mẩu bánh mì trong một căn phòng kia. Nó đã được cắt một nửa, như thể của ai đang ăn dở vậy. Nhưng thôi, có còn hơn không. Cầm chặt miếng bánh mì, tôi tung tăng chạy ra ngoài hành lang. Ta phải nhanh chóng về phòng để ăn mới được!
“Huh?”
Tôi nhanh chóng giấu mẩu bánh mì ra sau lưng. Ngài công tước nhà Dubblede nhìn xuống tôi bằng đôi mắt lạnh lùng. Tôi sợ đến nỗi cả người run bắn. Tôi bỗng nhớ lại câu chuyện Mina đã kể ở kiếp trước.
“Nam chính, Jean, đã bị bắt vì ăn trộm bánh mì, ừm... tên đầy đủ của ông ta là gì nhỉ? À, Jean Valjean. Sau đó, ông đã bị xử tử vì ăn trộm bánh mì.”
(ND: Mina đang kể chuyện Những người khốn khổ của Victor Hugo)
Nhớ lại câu chuyện của Mina khiến tôi tái mét.
“Con đang làm gì ở đây? Vậy là Nữ hoàng Dowager gửi con đến để theo dõi gia đình ta sao?”
Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Ngài công tước không phải một người tôi có thể dễ dàng qua mặt. Tôi vẫn đang sợ đến cứng người, chẳng thể trả lời câu hỏi ấy.
“Đứa con của Số phận!”
“Dạ...!”
“Ta căm ghét những kẻ không trung thực, những kẻ đâm sau lưng và những kẻ làm bộ trong sạch. Tất cả bọn chúng đều bị ta xử tử.”
Tôi rùng mình khi hình ảnh ấy hiện ra. Ngài công tước khẽ chùng gối xuống.
“Giờ thì... Ta phải làm sao với con chuột nhắt này đây?”
Tôi ngồi sụp xuống đất, run rẩy vì quá sợ.
“Kh...Kh...Kh... Kh...ông...”
“Làm sao?”
“C... Con ăng trộm...”
“Con trộm gì? Tiền bạc? Thánh vật?”
“...”
“Bí mật quân sự?”
“.........”
Ánh mắt của ngài đáng sợ đến nỗi tôi bật ra khỏi miệng hai tiếng lí nhí.
“B...Bánh... m...mì...”

 

Bạn đang đọc:Thiên thần được nuôi dưỡng bởi ác quỷChương 3
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.