Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 43

Một người đàn ông với mái tóc hồng vừa mở cửa bước vào, đã thu hút sự chú ý của cô.


 

  "Tại sao anh ở đây?"


 

  Sau khi phát hiện ra đó là cô, Leonard ngừng lại và cau mày.


 

  "Cô cho rằng gặp được ta rất vui sao?"


 

  Cô liếc nhìn anh ta và trả lời một cách bình tĩnh.


 

  "Em đến đây vì quản gia chỉ cho em xung quanh."


 

  "Ta không nói về điều đó."


 

  Leonard liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi mỉm cười.


 

  "Cô không ở lầu ba sao?"


 

  ‘Chúa ơi! Có lý do để mình có thể ra ngoài được nhỉ?


 

  Cô không biết nên làm gì bây giờ, vậy nên cô hét lên với anh ta bằng một nụ cười ngượng ngùng.


 

  "Kể từ hôm nay, lệnh cấm nhập cảnh đã được dỡ bỏ. Cha đã cho phép em ra ngoài rồi."


 

  "Ồ! Đó là lý do tại sao ông ấy đột nhiên hỏi về gác xép mà ta đã lâu chưa sử dụng ..."


 

  "Vậy tại sao anh lại ở đây?"


 

  "Ta không bị hạn chế như một số kẻ ngốc."


 

  Anh ta mỉa mai bước vào. Bộ dạng cau mày. Cô không muốn bị quấy rầy bởi một vị khách không mời mà đến. Cô đã rất tức giận.


 

  "Em đến đây trước."


 

  Vì vậy, cô ấy đã bảo anh ta tránh xa chỗ ngồi của mình.  Nhưng anh ta không phải là người biết lắng nghe.


 

  "Ai chứng minh điều đó thế?"


 

  Leonard đi vào gác xép và nằm trên một chiếc ghế sofa êm ái. Anh ta nhìn cô với đôi mắt lười biếng, chán nản.


 

  "Cô ngồi trên mặt đất ở đó. Đây là chỗ ngồi hoàn hảo cho cô."


 

  "Tại sao anh lại ở đây thay vì trong phòng của mình?"


 

  "Bởi vì đây là điều nhị thiếu gia muốn."


 

   "10% mức độ thuận lợi, 10% mức độ thuận lợi ..."


 

  Chỉ thực hiện được 10%. Chỉ có thực hiện mới biết được câu trả lời.


 

  Cố gắng phớt lờ Leonard, cô một lần nữa hướng tầm mắt tập trung ra ngoài cửa sổ. Nhưng anh ấy không để cô yên.


 

  "Làm gì mà ngồi đó như cục đá vậy?"


 

  "Em sẽ rời đi sau khi xem pháo hoa, đừng lo lắng."


 

  "Buồn quá, từ đây không nhìn thấy cánh đồng khói nữa."


 

  Anh ta cười và nói những điều vô nghĩa.


 

  "Hôm nay là ngày cuối cùng của yến tiệc. Những người khác đều về sớm. Những người hầu mà ngươi kéo đến còn bị đánh cho chạy mất."


 

  "…… Cái gì?"


 

  Bộ não của cô trống rỗng, giống như cô đang không thể nghe thấy. Cô từ từ quay đầu về phía anh ấy.


 

  "……Điều đó có nghĩa là gì?"


 

  "Đương nhiên là hắn ta đang ở lại một mình, bị ép luyện tập đến chết."


 

  Leonard cười toe toét và trả lời một cách khéo léo. Cô không thể nói nên lời trong một khoảng thời gian dài.


 

  Cô lắp bắp hỏi.


 

  "……tại sao?"


 

  "Bởi vì ta đã yêu cầu hắn làm điều đó."


 

  ‘Tên khốn chết tiệt!’


 

  Bỗng nhiên có tiếng thổi còi. Cô nghe nói rằng sự yêu thích của Eccles đã giảm xuống một cách chóng mặt. Chuyện gì đã xảy ra khi cô không ở đó?


 

  "Không, không, không, không, không, không, không, không, không"


 

  Cô ngay lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình để kiểm tra sự ưu ái của anh ấy.  Vội vàng rời khỏi căn gác xếp.


 

  "Cô định đi gặp anh ta à?"


 

  Anh ta nắm cổ tay cô một cách thô bạo. Mái tóc hồng đáng yêu tung bay trước mắt cô. Trước khi kịp nhận ra, Leonard đã đứng dậy nhanh như một tia chớp và ôm lấy cô.


 

  Cô cau mày vì hồi hộp.


 

  "Hãy để em đi."


 

  "Muộn rồi. Lúc cô đưa hắn ra vào, tôi cứ nhìn hắn mãi."


 

  "Cái gì……."


 

  Leonard chớp mắt và nói một cách tinh nghịch. Mắt cô choáng váng.  Cô thở dài thườn thượt, đưa tay ra và bắt đầu hồi hộp nhìn lại.


 

  "Tại sao mọi người lại ngây thơ như vậy? Hãy tử tế với họ."


 

  "Thật là rùng rợn khi nói điều gì đó như thế này từ miệng của cô đấy cô bé."


 

  Anh xoa mạnh cánh tay của cô. Cô quay đầu lại, liếc nhìn [Mức độ yêu thích 10%] trên đỉnh đầu anh ấy.


 

  Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?


 

  Bữa trưa hôm nay, chỉ mình cô là không ăn được. Nói cách khác, không có lý do gì để anh ta hành động như một người mất kiên nhẫn sau khi bữa ăn kết thúc.


 

  Đương nhiên mỗi lần gặp mặt đều sẽ thế này, nhưng hôm nay lại rất nghiêm túc.


 

  "Nếu cô không thích ta ở đây, chỉ cần nói đồng ý."


 

  "..."


 

  "Ta sẽ cho cô không gian."


 

  Cuối cùng cô cũng thở dài và quyết định bước xuống.  Cô là người duy nhất đau khổ hơn cả.  Vậy nên sẽ tốt hơn là lẩn tránh nó.


 

  "Vậy cứ bảo em mau chóng rời khỏi đây. Em sẽ để anh có không gian riêng.


 

  Cô lặng lẽ chờ câu trả lời của anh.


 

  "Cô không có lương tâm ư?"


 

  Một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô đột nhiên nói những điều vô nghĩa.


 

  "…… Cái gì?"


 

  "Sao cô lại vào đây chứ?"


 

  "…Gì cơ."


 

  Cô không thể nhịn được cười.


 

  "Ta không thích dáng vẻ gắt gỏng của cô."


 

  Cô không cố ý cười nhạo Leonard.  Tuy nhiên, cô có thể thấy một tia sáng trong đôi mắt xanh của anh ta khi nghe thấy tiếng cười của cô.  Cô vội cụp mắt xuống, ngoan ngoãn trả lời.


 

  "……Ý anh là gì"


 

  "Gần đây cô đang làm những việc không được phép. Cô bị nhốt trong phòng, cho nên ta muốn biết rốt cuộc cô có đang ổn hay không ... Nhưng có vẻ cô điên rồi."


 

  "..."


 

  "Ta đã nghĩ rằng cô sẽ thay đổi một chút."


 

  Cô nuốt nước bọt, thở dài.  Cô không biết tại sao cô lại đến đây để giải tỏa cơn tức giận của mình.


 

  Cô, người đã nguôi giận trong cuộc nói chuyện với người quản gia, thành thật mà nói, đã kiệt sức trước tình huống này.  Giống như thái tử, Leonard là một quả bom hẹn giờ, cố gắng đừng chạm vào nó.


 

  Cô đã làm cho anh ta cảm thấy hạnh phúc với một giọng điệu mệt mỏi.


 

  "Leonard, đừng quay đầu lại, nếu anh muốn nói gì thì hãy nói ngay đi. Sao đột nhiên lại như vậy ...?"


 

  "Cô đến đây một lần nữa là để ước, bất kể đó có là pháo hoa hay gì đi nữa, đúng không?"


 

  Nhưng trước khi cô nói xong, anh ta đã lấy trộm chúng.


 

  "Ta đã hy vọng Yvonne sẽ không bao giờ trở lại ngôi nhà này nữa"


 

  "..."


 

  "Ta muốn ả ta chết đi hoặc biến mất mãi mãi."


 

  "..."


 

  "Điều ước đã được thực hiện ở đây sáu năm trước khi biết rằng Yvonne đã mấ  vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ."


 

  Khuôn mặt của Leonard bị nhuộm đỏ bởi ánh mặt trời lặn hắt ra ngoài cửa sổ. Anh ta đang cười một cách điên cuồng. Đôi mắt đầy vẻ sống động.


 

  ‘Penelope đã làm điều này ư?’


 

  Cô phải ngạc nhiên nhìn anh ta.  Cô không biết mình đã thua FL tại lễ hội âm nhạc.


 

  Hãy suy nghĩ kỹ về nó, nó dường như xuất hiện trong đoạn mở đầu của trò chơi, nhưng nó không đặc biệt đáng nhớ, bởi vì nó không liên quan gì đến sự phát triển của cốt truyện.


 

  "... Cô đã trở thành một công chúa trong số những người bình thường chỉ qua một đêm, vì vậy cô có thể hy vọng rằng công chúa thực sự sẽ không trở lại."


 

  Trong mọi trường hợp, cô đã bị thuyết phục về hành vi của cô ấy bởi vì cô đang ở vị trí của Penelope. Thực ra thì có lẽ dễ hiểu hơn, vì cô đã từng trải qua hoàn cảnh trở thành con nhà giàu chỉ trong một sớm một chiều.


 

  Tuy nhiên, anh trai thứ hai của FL là Leonard có vẻ ghét cô leo lên gác mái hết lần này đến lần khác, đó là điều mà cô đã làm trong quá khứ.


 

  "Cô nghĩ sao? Như cô mong muốn, cô đã ở vị trí của Yvonne được sáu năm."


 

  Hào quang của Leonard đủ kinh hoàng để khiến người ta tin rằng Biểu ngữ Tử thần đã nở.  Cô thấy rõ anh ta nhìn chằm chằm vào cô như thể anh ta sẽ giết chết mình, và sau đó cô cố tìm điều gì đó để nói.


 

 ‘Nhưng có gì mà nói, đừng chọc tức cái tính khí bẩn thỉu kia?’


 

  Trong những tháng ngày bi thảm khi mất đi người anh trai duy nhất, cô còn gặp phải một người phụ nữ độc ác trong đời.


 

 ‘Nếu mình hành động như Penelope ban đầu, mình sẽ gặp rắc rối lớn.’


 

  Cô bắt đầu đảo mắt theo phản xạ để xem có thứ gì xung quanh giết được cô không.  Không có vật sắc nhọn trên gác xếp.


 

  Nhưng chẳng ích gì khi tìm một thứ như thế này.  Nếu Leonard đẩy cô ra khỏi cửa sổ một cách phấn khích, hoặc làm cô ngạt thở, cô vẫn sẽ chết.


 

  ‘... Lúc đó mịn còn rất trẻ.’


 

  Sau khi rơi từ cửa sổ xuống, cô sẽ rất khó khăn để có thểmở miệng.


 

  "Xin lỗi. Em xin lỗi. Em đã tự ngẫm lại, mong anh thứ lỗi lầm của em."


 

  "Tự ngẫm? Hả."


 

  Nhưng Leonard không hề tức giận vì cô đã chọn cách xin lỗi thay nỗi đau của mình.


 

  "Được rồi. Tất cả đã kết thúc rồi, cứ hỏi đi."


 

  "..."


 

  "Tại sao cô lại làm điều này? Ngay cả khi Yvonne trở lại, ta sẽ không đuổi cô ra ngoài."


 

  Đây là tình huống khó khăn nhất mà cô gặp phải với anh ấy.  Ngay cả một lời xin lỗi nhẹ cũng không có tác dụng!


 

  Cô nên nói gì bây giờ?


 

  Cô cạn lời vì cô thậm chí sẽ không làm điều đó.  Người cô toát mồ hôi hột.


 

  "Trả lời Ta."


 

  "Xin lỗi. Em không nên ở đây, nhưng em đã không nghĩ về nó nghiêm túc."


 

  "Ngươi nói xin lỗi có dễ dàng quá không?"


 

  "... Leonard"


 

  "Cha ta không nói cho ta biết ông ấy đã thay đổi con như thế nào. Hãy nói cho ta biết cách quyến rũ Công tước đi. Ta cũng phải học."


 

  Tình hình ngoài tầm kiểm soát.  Đồng hồ đo mức độ ưa thích của anh ta bắt đầu phát sáng một cách nguy hiểm.


 

  Đôi mắt của Leonard nhìn cô chằm chằm.  Không biết là do ánh hoàng hôn hắt ra ngoài cửa sổ, hay anh tức giận đến mức mặt đỏ bừng như vậy.


 

  Điều này thật không công bằng, cảm xúc của cô dần lắng xuống, nhưng cô cố gắng bình tĩnh suy xét mọi thứ.  Tình huống này đủ nguy hiểm, và nếu nó không thể bị loại bỏ thì nó nên được tránh xa càng sớm càng tốt.


 

  Cô từ từ mở miệng.


 

  "Em xin lỗi vì đã làm điều này khi em còn chưa trưởng thành. Em thành thật xin lỗi. Nhưng việc mất em gái của anh không liên quan gì đến em cả."


 

  "..."


 

  "Hôm nay em đến đây là vì quản gia kêu em đến đây xem bắn pháo hoa. Chỉ nghe lời cha chúng ta cho phép, em đến đây cũng đã lâu rồi, vậy nên em sẽ về sớm."


 

  "Cô ồn ào thật đó."


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 43
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.