Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 228

Chap 228


 

'Tại sao?'


 

Tôi thẫn thờ nhìn vào nơi con rồng đã giẫm nát. Đầu óc tôi rối bời.


 

Tại sao Eclise lại làm như vậy và tại sao Yvonne, người mà tôi nghĩ rằng cùng phe với anh lại bỏ anh ấy ở lại đây thế này chứ?


 

Lọ thuốc phục hồi sức mạnh cho tôi, nhưng đầu óc tôi vẫn quay cuồng.

'Điều gì sẽ xảy ra nếu ML không chết? ML không chết cho dù anh ta có làm gì đi nữa. '


 

Tôi đã nhận ra rằng đây là thực tế vô số lần, nhưng tôi chỉ có thể cảm thấy rằng tất cả những tình huống này đều lạ lẫm và mơ hồ.


 

Có một nỗi sợ hãi dần ập đến.


 

Con Rồng giẫm lên Eclise lại trỗi dậy, gầm lên một tiếng.


 

Điều chắc chắn là tất cả chuyện này sẽ không kết thúc cho đến khi con rồng và Yvonne bị giết.


 

"De, Dekina"

Tôi rùng mình mở miệng, đọc câu thần chú khi cầm cây đũa trong tay. Hơi nóng từ dưới cổ lại dâng lên.


 

"Levatim!"


 

Ngay khi tôi đang sắp sửa hoàn thành câu thần chú của mình thì có người đã che miệng tôi lại.


 

"Ta không nghĩ nó sẽ hữu dụng vào lúc này, trước hết khoan hãy dùng nó!"


 

Đó là Kallisto.


 

Kieeeeek-!


 

"Chết tiệt!"


 

Anh quay đi và nhìn con rồng đang bắt đầu bay về phía chúng tôi, quan sát xem tình hình xung quanh.


 

"Điện-điện hạ."


 

"Kiên trì ngay cả khi nàng đang run sợ!"


 

Thái tử không chút do dự bắt đầu chạy khi đang vác tôi trên vai như một cái bao cát. Anh ta cầm một thanh kiếm thô sơ của ai đó và băng qua chiến trường ngổn ngang thi thể.


 

Cuối cùng anh cũng đến dưới ngọn lửa, chém kẻ thù bằng một tay và giẫm lên xác người đã ngã xuống. Tầm nhìn bị đảo ngược khi tôi trong tình trạng như hiện tại.


 

Với đôi mắt choáng váng của mình, tôi có thể nhìn thấy con rồng đang bắn những quả cầu lửa to như những tảng đá xuống mặt đất.


 

"Uuuugh!"


 

Những tiếng la hét và rên rỉ của những người đàn ông đau đớn vang lên không ngớt.


 

Tôi như ngừng thở. Thái tử dùng tay bắt lấy mặt tôi.


 

"Nhìn ta đi, công nương. Hiện tại nàng không thể đánh mất tâm trí của mình được."


 

Anh ấy nâng đầu tôi lên và chúng tôi nhìn vào mắt nhau.


 

Vẻ mặt anh sống động, đôi mắt rực lên một tia sáng đỏ.


 

"Điện hạ…"


 

Tôi thì thào bằng giọng run rẩy.


 

"Em sợ lắm."


 

Tôi sợ mình sẽ thất bại và anh ấy sẽ chết một cách vô ích.


 

Nhưng sau đó là một câu trả lời nghiêm túc đến từ Kallisto.


 

"Ta cũng thế."


 

"Vâng ạ?"


 

"Ta cũng sợ mà."


 

'Không, không phải anh thường nói những lời động viên vào những lúc như thế này sao?' Một chút hoang mang hiện lên trong tôi.


 

"Ngài cũng sợ sao?"


 

Khi tôi hỏi lại anh với giọng ngập ngừng, anh ta cau mày trả lời.


 

"Bỗng biết có thứ gì đó bị chôn vùi bên dưới nơi ta lớn lên, vậy tại sao ta không sợ hãi cơ chứ? Nhìn bên ngoài có vẻ ta éo sợ đâu nhưng bên trong đang run lắm đây này."


 

"Em thực sự hơi ngạc nhiên ấy."


 

Ý tôi là, Kallisto trong mắt tôi thực sự dường như không quan tâm đến loại chuyện này.


 

"Em không biết liệu mình có thể thực sự đối phó với Yvonne hay không nữa."


 

Khi tôi nhìn một người đàn ông vẫn đứng sừng sững như núi sau khi bị Eclise đâm, tim tôi như nhảy cả ra ngoài.


 

"Con rồng sẽ chết khi chúng ta chiến thắng chứ?"


 

Mọi thứ chỉ là giả định và không chắc chắn.


 

'Ngay cả khi tôi huỷ cái gương và giết Yvonne, điều gì sẽ xảy ra nếu con rồng không chết?'


 

Vinter thậm chí còn không nói với tôi tình huống này. Cảm thấy vô vọng quá.


 

"Đừng suy nghĩ vô ích, chỉ cần nghĩ xem tại sao nàng phải làm điều này bây giờ là được."


 

Thái tử véo má tôi như thể tôi đang bị mắng.


 

"Ah"


 

"Nàng đã nói với ta điều gì đó ở Quần đảo Arkina. Hả?"


 

Lời của anh ấy nhắc tôi nhớ lại những gì mình đã quên.

'Tại sao mình làm điều này ư?'


 

Đó là sống sót trong địa ngục này và về nhà. Để thực hiện ước mơ trở thành nhà khảo cổ học sau khi tốt nghiệp đại học.


 

Và trước khi quay lại, tôi muốn tạo ra một thế giới an toàn cho Kallisto, người muốn trở thành một hoàng đế hoàn hảo.


 

"Cho dù nàng thất bại thì cũng không sao cả. Ta sẽ lo mọi chuyện cho nàng." Kallisto nói với giọng điệu như rằng những việc này thực sự không to tát lắm.


 

Tôi hỏi lại trong nước mắt.


 

"Điện hạ, bằng cách nào cơ chứ?"


 

"Bằng mọi cách."


 

Con người tự tin có thừa lại quay trở lại rồi đây.


 

Keuwooooo-!


 

Tiếng rống của con rồng đến gần hơn và sau đó một bóng đen to lớn phủ lên cả ngọn tháp.


 

"Nghe này, công nương. Nàng đã nói ả ta sẽ chết nếu nàng loại bỏ chiếc gương nhưng ta nghĩ đó là một trong hai lựa chọn."


 

Kallisto liếc nhìn xung quanh và quay qua nói với tôi.


 

"Huỷ bỏ cái gương ấy, hoặc loại bỏ những chiếc răng nanh được gắn trong ngực của con rồng."


 

"Cái đó…"


 

Khi tôi đang nhìn con rồng theo phản xạ, tôi nhớ lại điều gì đó.


 

'Những chiếc răng nanh của Rồng vàng được gắn trong ngực rồng được cho là sẽ hồi sinh Leila.'


 

Thái tử khăng khăng cho rằng nên lấy được nó ra.


 

"Không, nguy hiểm quá!"


 

Tôi vội vàng lắc đầu. Nhưng Kallisto đã trả lời chắc nịch.


 

"Dù sao thì ta cũng phải để thời gian cho nàng cho đến khi thoát khỏi Leila. Không phải chỉ còn lại một vài lọ thuốc thôi sao? Chúng ta không thể tiếp tục đối phó với những con rồng mãi được."


 

"Nhưng, nhưng mà"


 

"Đi thôi. Ta sẽ ở ngay sau lưng nàng."


 

"Điện hạ."


 

Kallisto đẩy lưng tôi một cách liều lĩnh qua lối vào tòa tháp. Tôi biết anh ấy không sao cả, nhưng tôi không thể bỏ đi một cách dễ dàng.


 

Hình ảnh Eclise đang chảy máu cứ ám ảnh tôi.


 

"Đừng lo lắng."


 

Kallisto cười toe toét như thể anh ấy biết tất cả những suy nghĩ của tôi.


 

"Ta có một thứ mà náng đã đưa cho ta vào ngày hôm trước."


 

Anh ta gõ vào tai phải của mình. Tôi nhìn thấy một viên hồng ngọc trên tai của anh ấy. Đó là một viên đá có phép thuật chữa bệnh mà tôi đã tặng anh như một món quà trong ngày sinh nhật.


 

Tôi hơi ngạc nhiên nhìn vào nó và sau đó nó giúp tôi bình tĩnh lại.


 

"Em đi đây."


 

Tôi trả lời lại khi tôi đã quyết định xong. Miễn là có món đồ đó với anh, nó sẽ giúp anh không đến nỗi phải mất mạng cho dù có bị thương đi nữa.


 

"Chăm sóc bản thân cho tốt." Lời chào thật ngắn gọn.

Khi kết thúc câu nói ấy, anh xoay người rời khỏi tôi.


 

Tôi quay lại thì thấy anh đang bám vào móng rồng để tránh quả cầu lửa đang bắn ra.

Khỉ thật, ngọn tháp bao gồm những bậc cầu thang dài vô tận luôn, giờ thì tôi nên bắt đầu chuyến leo núi của mình rồi.


 

Phía bên kia cửa sổ đổ nát, có thể nhìn thấy thái tử đang mạo hiểm đu lên con rồng, nhưng tôi cố gắng chỉ nhìn lên cầu thang.


 

Con rồng xoay người và quay lại để hất tung kẻ đang cưỡi trên lưng nó.


 

Kwaang, kung-!


 

Đã bao lâu rồi kể từ khi móng vuốt và cái đuôi khổng lồ của nó lướt qua ngọn tháp trong gang tấc, bức tường bên ngoài đổ vỡ và đã bao lâu rồi tôi chỉ chăm chăm leo lên những bậc thang trong lúc cả cơ thể đang run rẩy như thế này?


 

Cuối cùng cũng được nhìn thấy đích.


 

Có thể nó được sử dụng như một chốt canh gác, nhưng trên đỉnh chóp chỉ là một căn phòng nhỏ trống trải.


 

Yvonne đang ngồi nghiêng ngả trên khung cửa sổ bị xuyên thủng, nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt thú vị với một chiếc gương màu xanh lam trên tay.



 

"Ngươi đã đến rồi đấy à?" Cô ấy nhìn tôi và lên tiếng chào hỏi.


 

Tôi trèo lên đến đây như muốn vất nửa cái mạng của mình rồi, nên cái vẻ ngoài thoải mái của ả khiến tôi tức giận muốn điên lên được. Tôi thở hổn hển và mở miệng.


 

"Ha ... ngươi không chơi cái trò trốn tìm nữa sao?"


 

"Nếu ngươi đang nói về cuộc đua này t hì nó vẫn đang diễn ra đấy thôi." Yvonne mỉm cười và nhảy khỏi khung cửa sổ.


 

"Ngươi đã đi được xa đến mức này mà không chết ấy nhỉ Penelope. Ta đã nghĩ ngươi sẽ bỏ chạy như trước đây cơ, nên ta khá là ngạc nhiên đấy."


 

Tôi nín thở một lúc để xoa dịu trái tim đang kích động của mình và nhanh chóng hỏi với giọng lạnh như băng. "Tại sao ngươi lại giết Eclise?"


 

Khi tôi gặp Yvonne, tôi muốn hỏi cô ấy điều này trước tiên. Tại sao cô ấy giết ML? Trong khi vẫn mang hình dạng của Yvonne?


 

Mặc dù kết thúc ẩn đã đưa thế giới đến hồi kết. Thậm chí cô còn là người chiến thắng khi giành được tình cảm của mọi người khi giết được kẻ ác.


 

Nhưng tại sao......


 

"Ta, Eclise?"


 

Nhưng trước câu hỏi của tôi, Yvonne tỏ ra ngạc nhiên tột độ và ngay sau đó bật cười sảng khoái.


 

"Ah-ha-ha! Không, Penelope. Ta không phải là người đã giết Eclise, chính ngươi là kẻ đã giết anh ta."


 

Yvonne vừa nói vừa lau đi nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều. "Bởi vì ngươi, hắn mới bị móng rồng đâm chết."


 

"Con rồng do ngươi điều khiển. Ngươi có thể dừng lại ở giữa chừng, nhưng tại sao lại không dừng lại!"


 

"Vậy ngươi thì sao?" Cô ta đột ngột cắt lời tôi và hỏi ngược lại.


 

"Ngươi vì sao không yêu hắn, rồi ngươi khiến cho hắn đi đến đường cùng như con thiêu thân như vậy?"


 

"Sao cơ?"


 

"Nếu ngươi nói với anh ta rằng ngươi yêu anh ta ngay cả khi đó chỉ là lời nói dối, anh ta sẽ làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Tại sao ngươi không làm theo cách dễ dàng như vậy?"


 

Tôi chăm chú nhìn Yvonne, à không, là kẻ trông giống với Yvonne thật.


 

'Ah, chuyện xảy ra là do như vậy sao.'


 

Hành vi của cô ấy là chế độ bình thường như một bức tranh đã được cài đặt.


 

Cô lợi dụng nam chính, thì thầm những lời tẩy não hay những lời nói sai lệch trong tình yêu, và giết tất cả mọi người khi hạnh phúc của cô lên đến đỉnh điểm.


 

"Bởi vì ta khác với ngươi." Câu trả lời rất dễ dàng.


 

Mặc dù tôi có thể lợi dụng Eclise nhưng vì mục đích của tôi và Yvonne hoàn toàn khác nhau.


 

"Cho dù đến cuối cùng ta cũng không muốn nói dối và giết anh ta, chỉ đơn giản và tự nhiên để kết thúc?"


 

"Ngươi lạnh lùng quá thôi." Yvonne nhún vai và đáp lại như đang giễu cợt.


 

"Chà, đó là lý do tại sao ta muốn tận hưởng niềm vui đấy."


 

"Ngươi thích làm người khác bị thương và phải bỏ mạng sao, hả? Có vui không khi tất cả những người bị tẩy não bị xem như con tốt rơi vào tay ngươi như thế?"


 

"Tất nhiên, điều đó rất thú vị đấy. Nhưng mà"


 

Trước tiếng hét kích động của tôi, người phụ nữ cười toe toét như tới mang tai.


 

"Ta nghĩ sẽ thú vị và hài hước hơn khi ngươi, kẻ đã từng chết rất dễ dàng trong quá khứ, vẫn sống sót và vật lộn như một con bọ trong hy vọng vô ích như vậy."


 

"............."


 

"Ta không ngờ con mồi của mình sắp chết và lại phải tìm những kẻ khác thay thế. Thật đáng tiếc biết bao." Yvonne ậm ừ như đang trêu đùa.


 

Rõ ràng cô ả có ý khiêu khích tôi. Nhưng kỳ lạ là đầu tôi trở nên lạnh hơn. "Ngươi ghê tởm quá.”


 

Tôi biết Yvonne là ai, nhưng tôi không thể để cô ấy đi.


 

Dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì một nữ chính ở chế độ bình thường cũng sẽ được chú ý và yêu mến. Nhưng khi tôi buông bỏ được ý nghĩ ám ảnh đó, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.


 

"Thôi. Dù sao ta cũng biết không phải lúc nào ngươi là một con khốn điên khùng như vậy.”


 

"........."


 

"Vì vậy chúng ta hãy kết thúc việc này ngay bây giờ thôi."


 

Đến bây giờ tôi mới gặp lại Yvonne. Không phải như một nữ chính, mà là một nhân vật phản diện.


 

"Lakra Cio." Tôi hét lên câu thần chú ngay tức khắc.


 

Vút-! Từ đâu đó một vài tia sáng kích thước bằng nắm tay xuất hiện và nhanh chóng bắn vào Yvonne.


 

Phép thuật này thích hợp ở nơi chật hẹp này khi tôi nhớ lại cuộc chiến trước đó. Nhưng ngay cả khi ấy, Yvonne chỉ đứng đó nhìn tôi với một nụ cười kỳ lạ và không hề cử động.


 

"Gì chứ!"


 

Tất cả những quả bóng ánh sáng tôi bắn ra đều bị hút vào chiếc gương mà Yvonne đang cầm.


 

"Ngươi đã làm gì thế này? Ngươi không thể làm gì ta với bùa chú ma thuật cổ đại nữa ư?" Cô ả quay đầu về phía tôi và cười một cách quái dị.


 

'Sao lại vậy. Tại sao phép thuật…' Tôi sững người.


 

Mặc dù tôi đã nghe Vinter nói rằng sẽ không dễ dàng giết ả ta một khi chiếc gương được hoàn thành nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc tấn công sẽ vô ích không hề có tí tác dụng nào.


 

Chiếc gương Yvonne nuốt chửng phép thuật cổ xưa mà tôi sử dụng, nó rung lên với ánh sáng xanh dữ dội như sóng biển sâu.

Khi ánh sáng đạt cực đại đến mức chói mắt.


 

"Dirke Rechum."


 

Yvonne bắt đầu công kích dữ dội.


 

Một cảnh báo nguy hiểm theo bản năng vang lên trong đầu tôi. Với điềm báo chẳng lành, tôi vội vã tránh người sang một bên.


 

"Ughhh


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 228
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.