Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 226

Chap 226


 

Biển lửa từ miệng con quái vật lao tới với tốc độ kinh hoàng, thiêu rụi toàn bộ cung điện. Tôi cảm thấy hơi nóng sau lưng như thể da mình sẽ bị bỏng ngay tức khắc. Đương nhiên vẫn là chạy không thể thoát ra khỏi tầm bắn của con rồng.


 

'Nước! Nước! Mình cần một thứ giống như ma thuật băng ngay lúc này!'


 

Tôi nhìn vào cây đũa phép mà mình đang cầm. Nhưng cho dù có những phép thuật nào thì cũng đã quá muộn để hét lên rồi.

Ngay trước khi ngọn lửa khổng lồ theo sát sau lưng, nó há to miệng và nuốt chửng chúng tôi.


 

"Penelope!"


 

Kallisto mạnh mẽ kéo tôi. Cùng lúc khi mũi tôi đâm mạnh vào áo giáp của anh. Shhhrriikk—! Ngọn lửa ập đến với cả hai.


 

Tôi hét lên nhắm chặt mắt. Nhưng thật là lạ. Không có cảm giác nóng hoặc đau gì cả.


 

Tôi cẩn thận hé mắt và thấy Kallisto nhắm mắt thật chặt như lúc nãy khi lấy áo choàng che kín người hết mức có thể.


 

Queerriiik—!


 

Phía sau anh, ngọn lửa đang lan sang hai bên chúng tôi chia thành hai nhánh.

Cứ như một phép lạ ấy.


 

'Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao ngọn lửa lại chia hai phía ...? '


 

Tôi chợt thấy một thứ gì đó lơ lửng trên không trung đang tỏa sáng. 'Cái qué gì vậy ...?!'


 

Đó là bông hồng khô héo của Vinter, thứ được giữ trong túi của tôi.


 

-Chỉ cần một lần trong trường hợp khẩn cấp, phép thuật phòng thủ sẽ được kích hoạt. Chúng cần có lời khởi động. Đó là ...


 

- Tiếng hét của công nương.


 

Ngay sau khi tôi bỏ chạy, cũng may còn có ma thuật phòng thủ mà Vinter đã bày ra cho mình. Trong khi tôi thậm chí không nghĩ ra cách cứu lấy mạng mình thì nó đã được kích hoạt khi nghe thấy tiếng hét của tôi.


 

Cảm giác thật kỳ lạ khi nhìn thấy những bông hoa đang bay lơ lửng đứng trước ngọn lửa lại có tác dụng. Một bông hoa nở rực rỡ và tàn lụi ngay khi chạm tay tôi. Tình yêu của Vinter rất nhiều đa nghi theo cách của anh ta nhưng cũng rất sâu đậm.


 

"Điện hạ, mở mắt ra đi."


 

Tôi gọi Thái tử khi anh vẫn đang che cho tôi. Sau đó mí mắt của anh nhướng lên, mở ra đôi mắt đỏ hoe.


 

"Hả, chúng ta đã gặp lại nhau ở âm phủ rồi sao?" ( Cười ẻ )


 

"Chẹp, thật không may là chúng ta vẫn chưa chết đâu."


 

Thái tử nhìn xung quanh với vẻ khó hiểu khi nghe lời nói của tôi. Những ngọn lửa bị xé toạc như biển đỏ từ dưới chân đi qua, nhưng tôi hoàn toàn không cảm nhận được một chút sức nóng nào.


 

"Sao lại như thế này?"


 

“Đằng kia..."


 

Tôi chỉ vào bông hoa lơ lửng trên không trước câu hỏi mờ mịt của anh. Trông nó thực sự mỏng manh trước quả bom lửa đang trút xuống, nhưng một lớp màng trong suốt từ những bông hoa hồng đã hoàn toàn bảo vệ chúng tôi.


 

"Đây là phép thuật phòng thủ mà tôi đã nói trước đó."


 

"... Là một tạo tác ma thuật phòng thủ được trao tặng từ người đi chân trần kia à."


 

Khi tôi ngập ngừng trả lời, Kallisto cau mày.


 

"Hừm, nàng còn có một sợi dây chuyền ... vậy là lần nào nàng cũng vứt hết quà của ta mà nàng lại nhận rất nhiều thứ này nọ từ hắn ta sao, hả?" Giọng nói khó chịu tỏ vẻ bất mãn như không hài lòng.


 

Ngọn lửa cuối cùng cũng tắt lịm. Con rồng đã ngừng phun lửa. Đồng thời, đoá hồng đang bay lơ lửng trong không khí trở thành tro bụi và biến mất.


 

Cung điện đã bị một cơn bão lửa làm cho cháy đen và đổ nát.


 

Hrrraar—!


 

Có lẽ ngọn lửa vẫn còn mạnh, con rồng nhảy xung quanh, lắc lắc cơ thể khổng lồ của nó.

Tôi chưa kịp nhận ra thì làn khói đen đã tỏa ra khắp nơi như nuốt chửng những vảy vàng rực rỡ.


 

Hurler-quang—!


 

Cây cột bị chân trước của con rồng đập vào gãy như chiếc đũa gỗ và một bên trần sập xuống. Tôi điên cuồng tìm kiếm Yvonne giữa mớ hỗn độn.


 

"Yvonne!"


 

Mái tóc hồng thấp thoáng xa xa trên nền đen lúc ấy. Yvonne đang nhanh chóng lách qua những vết nứt vỡ vụn trên tường, cầm một tấm gương phát ra ánh sáng xanh.


 

"Cô ta đang chạy đi đâu chứ? Dekina ...!"


 

Tôi ngay lập tức lấy cây đũa, cố gắng đuổi theo và đe dọa Yvonne.


 

"Công nương!" Nhưng tôi đã bị ngăn lại bởi sức mạnh nắm lấy mình.


 

"Nguy hiểm lắm. Cái con rồng điên cuồng đó sẽ khiến cung điện hoàn toàn sụp đổ!"


 

Crrr. Uhh-oh-oh!


 

Chính lúc đó. Con rồng đang chạy đến chỗ tôi đột nhiên dang rộng đôi cánh, không lâu sau cơn gió giật bắt đầu thổi.


 

"Ugh!"


 

Trong khi Kallisto giữ lấy tôi, với một tiếng gầm kinh hoàng, con rồng bay xuyên qua ngàn mảnh vỡ. Tòa nhà chưa kịp cầm cự đã bắt đầu sụp đổ như một lâu đài cát.


 

"Moá..."


 

"Chúng ta phải ra khỏi đây ngay bây giờ!"


 

Tôi vội chạy với thái tử. May mắn là ngay sau khi mở, cánh cửa của cung điện Mặt Trời vẫn còn nguyên vẹn nhưng sau đó một cây cột đã đổ xuống sau lưng chúng tôi và chặn ngay lối vào. Đó thực sự là một cú đánh quá gần, tôi lạnh đến tận xương tủy.


 

"Ôi thần linh ơi..."


 

Tôi và Thái tử tái mét hết cả mặt đối diện nhau, hơi thở gấp gáp điên cuồng. Tôi hồi hộp hoảng sợ, tay đầy cả mồ hôi.


 

"... Khi ở bên nàng, ta cảm thấy mình đã có rất nhiều trải nghiệm khác nhau đấy chứ. "


 

Đột nhiên Kallisto phá lên cười và vẫy vẫy bàn tay đang nắm lấy tay tôi. Trước giọng điệu trêu chọc của anh ta, tôi chu môi ngập ngừng hỏi anh.


 

"Cho nên ngài không thích à?"


 

"Không đời nào. Điều đó có nghĩa là cuộc sống của ta đã trở nên có nhiều niềm vui hơn rồi."

Anh khéo léo trả lời. Sau đó hô hấp mới chậm rãi bình tĩnh lại, hoàn cảnh bên ngoài đập vào mắt tôi.


 

Chaeng, kaang—! Dưới cung điện Mặt Trời, trong khu vườn của vị hoàng đế đã diễn ra một trận chiến đẫm máu giữa quân đội Đế quốc và quân phản loạn.


 

Whoo-hoo-whoo-ooh-ooh—. Một bóng đen đột nhiên quét qua. Nó đủ lớn để những người lính trong trận chiến ngừng giơ những thanh kiếm mà họ sử dụng vào lúc này.


 

Hieaeetech—! Tiếng rồng gầm bay qua bầu trời. Không biết con rồng ấy khi nào sẽ xuất hiện, tôi vội vàng nhìn quanh cung điện.


 

"Yvonne ... ở đâu?"


 

"Cô ta đây rồi."


 

Bất chấp bóng tối xung quanh, Kallisto vẫn có thể tìm thấy mái tóc hồng kia. Yvonne đang bình thản đi giữa chiến trường đẫm máu đầy gươm giáo. Cô ấy đang ở cạnh ngọn tháp cách xa cung điện Mặt Trời hơn một chút.


 

"Mau đi!"


 

Tôi và Kallisto ngay lập tức bước xuống cầu thang. "Cẩn thận, công nương."


 

"Chết đi, thái tử!"


 

Với một tay ôm chặt tôi, anh ấy nhận ra họ và lấy kiếm chém vào phiến quân xông vào anh. Không chỉ có những kẻ nổi loạn mới nhận ra anh ấy.


 

"Điện hạ? Ngươi còn sống! Điện hạ, thái tử!"


 

Một hiệp sĩ đang cầm một thanh kiếm vui mừng đến chào đón.


 

"Huck!"


 

Ngay trước mặt tôi, hiệp sĩ trào ra một vết máu.


 

Và sau đó.


 

"...Chủ nhân."


 

Một người đàn ông với một thanh kiếm đang nhỏ máu xuất hiện.


 

"Cái quái gì, cái tên đó."


 

Thái tử dừng bước vì chàng trai đang đứng trước mặt chúng tôi.


 

"... Eclise."


 

Anh ta nhìn tôi chằm chằm sau khi lặng lẽ lau vết máu văng trên má bằng tay cầm kiếm.


 

Đôi mắt trống rỗng, như thể ánh mắt anh ấy đã bày ra khi chúng tôi gặp nhau ở nhà đấu giá nô lệ lần đầu tiên ấy. Anh ta mở miệng với vẻ ngoài cứng đơ như tượng sáp.


 

"Tôi chạy như một kẻ điên đến cung điện của Hoàng hậu."


 

"..."


 

"Tôi sợ em gặp nguy hiểm vì trận công kích, nên tìm cách đưa em ra khỏi cung điện ..."


 

"..."


 

"Tôi đã bảo rất nguy hiểm khi ở đây... nhưng em không nghe, tin tôi khó như vậy sao?"


 

Đôi mắt lờ mờ lặng lẽ nhìn xuống tôi, cố định ở một nơi nào đó…là tay tôi đang trong tay với Thái tử.


 

"... Nếu em chịu ngoan ngoãn đứng yên, tôi sẽ giết Yvonne và tôi sẽ giao ả cho em, hoặc toàn bộ Đế chế ..."


 

Khuôn mặt vô cảm của Eclise lẩm bẩm như đang nói với chính mình, bắt đầu biến dạng từng chút một. "Nhưng tại sao em lại nắm tay hắn ta?"


 

"Tên ấy đang nói gì vậy?" Kallisto cáu kỉnh càu nhàu.


 

"Điện hạ." Ngay lập tức tôi ngăn thái tử không nóng nảy để chặn Eclise, tôi nhắm cây đũa vào anh ta.


 

"Tôi nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta đã kết thúc khi anh hất tay tôi ra."


 

"...Chủ nhân."


 

"Đây là cơ hội cuối cùng của anh. Tránh ra, tôi không có thời gian nói chuyện với anh."


 

Những câu nói lạnh lùng của tôi làm đôi mắt nâu xám run rẩy một cách yếu ớt.


 

"Em đi cùng hắn?" Anh hỏi với một giọng khó chịu.


 

"Whoh wooh oh oh oh—!"


 

Cùng lúc đó cái bóng khổng lồ lướt qua trên đầu. Như để tìm chúng tôi, con rồng từ từ bay lượn trên bầu trời và rống lên.


 

'Hết cách rồi. Mình không thể làm khác được.'


 

Tôi không có thời gian để đối phó với Eclise. Tôi nhìn lên cơ thể nửa đen của nó với đôi mắt lo lắng và hét lớn.


 

"Thunder Firum!"


 

Quang—! Những tia chớp lóe lên bầu trời đen kịt. Anh ta sẽ không chết vì một tia sét. Hôm trước khi đấu với Leila, tôi chỉ thấy họ ngất xỉu chứ không chết.


 

"Làm ơn ngất đi, đồ khốn kiếp này!"


 

Tôi không tự tin nhìn lại Eclise đã bị sét đánh, vì vậy tôi vội vàng dẫn Kallisto đi.


 

"Đi, điện hạ!"


 

Nhưng tôi không ngờ tới.


 

"... Tôi đã nói rồi, Penelope."


 

Nam chính trong trò chơi là một chàng trai ngốc nghếch vẫn ổn ngay cả khi bị sét đánh trực diện. Eclise có một ngoại hình quái dị với làn khói bốc lên từ cơ thể.


 

"Tôi sẽ giết tên khốn đó và sẽ chiếm lấy cho dù chỉ là vỏ bọc bên ngoài của em." Ngay sau đó anh ta chạy đến với thanh kiếm trên tay


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 226
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.