Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 225

Tôi sửng sốt kinh ngạc.


 

'Nên làm gì đây? Mình có nên chạy đến và lấy lại cây đũa không? '


 

May mắn là những bông hồng héo do Vinter tặng đã không bị Eclise lấy đi. Nhưng nếu tôi sử dụng nó bây giờ, tôi sẽ đánh mất rào chắn bảo vệ.


 

Trong khi đó, quả cầu ánh sáng do Raon tạo ra ngày càng to hơn quả bóng chày.

Bất cứ ai cũng có thể cảm giác được nó nguy hiểm.

Tôi đã đưa quyết định. "Các em! Mọi người đứng sau lưng ta. Ta có phép thuật phòng thủ!"


 

"Chiri charajou!" Ai đó hét lên câu thần chú ma thuật.


 

"Uhhh!" Raon rung lên như một người bị điện giật và ngay sau đó ngã xuống với âm thanh 'pyung!'


 

Tóc của Raon ló ra khỏi chiếc mặt nạ sư tử, cuộn lại như một chiếc máy uốn đang bốc khói.


 

"Hả? Cây gậy đâu rồi."


 

Trước tiếng hét của ai đó, tôi mờ mịt quay đầu lại nhìn.


 

Rồi một đứa trẻ đeo mặt nạ lợn chìa cây gậy ra, dùng mũi ngửi. "Hehe! Em đã giấu nó trong quần con của em trước khi anh ấy mang nó đi."


 

Tôi há hốc mồm trước khuôn mặt rạng rỡ đầy kiêu hãnh của đứa nhóc.


 

Một lúc sau tôi mới sực tỉnh đến gần Raon, em ấy đã loạng choạng và ngã xuống.


 

"Em ấy không chết đâu nhỉ?"


 

"Chỉ là một câu thần chú làm ngất xỉu thôi."


 

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe như thế. "Em làm tốt lắm."


 

Vừa vỗ đầu khen ngợi, mặt nạ lợn hít hà. "Thầy của em bảo chúng em không được sử dụng nó để tấn công lẫn nhau."


 

Đứa trẻ kia lặp lại với giọng run rẩy nhưng cố gắng quay đi. Tôi kéo cây đũa ra khỏi tay của Raon.


 

Tôi thở phào khi lần nữa được cầm cây đũa trên tay.

Emily vây quanh Raon đã ngã xuống. Tôi vội vàng nói để đuổi theo Thái tử.


 

"Bây giờ mọi người hãy đến một nơi an toàn. Càng xa Hoàng cung càng tốt. Em biết dùng phép thuật dịch chuyển, đúng không?"


 

Tôi hỏi khi nhìn mặt nạ lợn, đứa trẻ chống gậy run rẩy.


 

"Ngài có chắc mình sẽ ổn không ạ? Chúng ta hãy đi cùng nhau được không?" Giọng lo lắng của Emily vang lên nhưng tôi lắc đầu.


 

"Không. Vẫn còn nhiều việc phải làm lắm."

Sự từ chối kiên quyết của tôi khiến Emily sụt sịt.

"Mùa xuân cuối cùng cũng đã đến với tiểu thư của em ... nhỉ?"


 

Đó là một câu hỏi dành cho Thái tử, tôi chỉ cười và không trả lời.

"Đi đi. Hãy chăm sóc bọn trẻ thật tốt nhé Emily."


 

"Vậy thì chúng ta đi thôi! Cảm ơn cô đã cứu chúng em, tiểu thư!" Ngay sau đó những đứa trẻ với cây gậy màu trắng vui vẻ nói tiếng cảm ơn tôi.


 

"Chúng em nhớ cách cô nói và cả cách cô cư xử đấy!"


 

Tôi kinh ngạc mở to mắt khi mặt nạ lợn hét lên câu nói ấy, bởi vì tôi không biết làm thế nào em ta nhận ra tôi.


 

Nhìn dư ảnh mờ dần của lũ trẻ, tôi mừng vì mình đã cứu được chúng.

Như được tiếp thêm nhiều sức mạnh khi cầm cây đũa trong tay.


 

Tôi không cố ý đối địch với Yvonne vì một mục đích cao cả nào hết nhưng kỳ lạ thay, tim tôi đập thình thịch như muốn nổ tung. 'Mọi thứ sẽ ổn thôi.'


 

Đứng trước cái hố, tôi lặp đi lặp lại vài lần như một câu thần chú.


 

Bây giờ đã cứu được bọn trẻ, đã đến lúc phải thoát khỏi Yvonne và cứu thế giới chết tiệt này.

Khi những bước chân đầu tiên vượt qua cầu thang dài vô tận, cuối cùng đã vượt ra khỏi cái lỗ, dần một sự thay đổi nho nhỏ so với trước đây.


 

Thud-thud- Tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.

Ai thế?


 

Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào bóng tối. Ah, là Kallisto ướt đẫm mồ hôi chạy xuống cầu thang, làm sợ muốn chết.


 

"Điện hạ? Tại sao đã..."


 

Không biết tầng hầm của Cung điện mặt trời sâu đến mức nào, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau anh ta đã vào trong.


 

'Anh ta không thể quay lại sau khi giết Yvonne'.


 

Như để chứng minh cho sự nghi ngờ của tôi, Thái tử vừa ló đầu ra đã nắm lấy cổ tay tôi. "Chạy đi, công nương!"


 

"Hả..."?


 

"Nhanh lên!"


 

Tôi bị anh ta làm cho nửa mê nửa tỉnh.


 

Hugugugugugugu- Đột nhiên mặt đất hoặc có thể là toàn bộ cung điện, bắt đầu rung chuyển dữ dội.


 

"Chuyện gì vậy ...!"


 

"Nhanh nữa lên!"


 

Trước khi tôi hỏi anh ấy chuyện gì đang xảy ra, Thái tử đã thúc giục tôi nhanh chân hơn. Khi tôi sắp đi đến một trận chiến lớn.


 

Cuwa-a-a-ang!


 

Có một luồng gió cực lớn thổi sau lưng chúng tôi như kéo theo âm thanh của thiên đàng và địa ngục đang rộng mở.

Chúng tôi chạy như điên nhưng cũng gần như bị cuốn đi.


 

Lúc này tôi không thể không nhìn lại. Tôi gạt tóc và quay đầu lại.


 

Qua làn khói dày đặc, tôi có thể nhìn thấy sàn của cung điện đã bị đổ xuống một cách kinh khủng.


 

Không chỉ ngai vàng mà lỗ thủng phía trước gần đó cũng rộng đến mức không thể nhìn thấy những thi thể ngoài kia.


 

"Cái gì..."


 

"Crow-ooh-ooh-ooh-ooh!"

Một tiếng thét kinh khủng của dã thú vang lên.


 

Nghe thấy âm thanh đó màng nhĩ của tôi như vỡ ra, theo phản xạ tôi đưa tay lên bịt tai lại. Kuong, kuwoong-.


 

Ngay khi cơn chấn động có dấu hiệu trở lại, một họng súng khổng lồ xuất hiện ở rìa của sàn nhà bị sập. Nó có kích thước khổng lồ bằng hai bàn chân, trông to hơn cả khuôn mặt của tôi.


 

Hkiiig, kkiiig, teog-.


 

Nó bị trượt một vài lần, nhưng ngay sau đó đã bám chặt vào sàn nhà.


 

Một cơn gió lớn nổi lên. Đôi mắt lạnh lùng nhắm vào tôi.


 

Tôi mở mắt ra lần nữa khi nghe tiếng vỗ cánh, có một bóng đen khổng lồ trên đầu mình. "Đó là cái quái gì vậy?"


 

Sinh vật sống đầu tiên nhìn thấy trong đời tôi nổi lên giữa đống hài cốt đã rơi. Một cánh của nó đủ lớn để che hết cả trần của Cung điện Mặt trời.


 

Một cơ thể có màu vàng rực rỡ và các vảy thô ráp ở khắp mọi nơi như thể ai đó đang làm ô nhiễm nó.


 

Đôi mắt màu máu gợi nhớ đến Kallisto và chiếc mũi dài đầy ria mép.


 

"Chết tiệt, đó là một con rồng, một con rồng thực sự!"


 

Kallisto cho tôi câu trả lời. Tôi tròn mắt nhìn anh ấy khi chỉ còn nửa lý trí ở lại.


 

"Rồng?"


 

"Đúng vậy, lúc trước ta đã nói với nàng có rồng vàng đang ngủ dưới Hoàng cung."


 

"Ha, nhưng đó chắc chắn là một câu chuyện được thiết lập thôi mà…"


 

"Ta cũng vừa mới phát hiện ra. Ở bên dưới Cung Điện Mặt Trời có thứ như vậy sao?" Anh nói thêm với biểu hiện ngơ ngác cũng chả khác gì tôi là mấy.


 

"Cô ta hẳn đã lấp đầy cơ thể linh hồn trống rỗng bằng thứ gì đó. Đó là nanh của con rồng vàng mà nàng đã hỏi nó ở đâu."


 

Nhìn theo hướng anh chỉ, cuối cùng tôi tìm thấy thứ gì đó lấp lánh trong trái tim của con rồng. Một dáng người nhỏ bé vừa trượt xuống khỏi đầu rồng.


 

Đó là Yvonne, cô ấy đang ôm một mảnh ghép hoàn chỉnh trong tay như một tấm gương.

'Moé cái trò chơi điên khùng này.'


 

Tôi đang điên cuồng cố gắng nhớ lại về ký ức mảnh gương của sự thật.


 

[Yvonne, người đã trở thành một người bất tử hoàn toàn để tìm kiếm [Nanh của Rồng Vàng].


 

Sau khi tận dụng sức sống mãnh liệt của trái tim mình, cô ấy sử dụng một mảnh gương để tháo niêm phong các anh trai của mình và hoàn thành cuộc trả thù của mình.]


 

'Ngươi nói rằng sẽ hồi sinh Leila nhưng không nói rằng rồng sẽ xuất hiện!'


 

Sự xuất hiện bất ngờ của con rồng khiến tôi chua chát bật cười.


 

"Ồ-ồ-ồ-ồ-ồ-ồ-ồ-ồ!"


 

Con thú lại hét lên với giọng khủng khiếp.


 

Sau đó tôi nhìn thấy một cảnh tưởng kỳ lạ, các vảy đen xen giữa các vảy vàng đang dần mở rộng phạm vi.


 

'Nó đang bị dày vò.'


 

Con rồng vùng vẫy tuyệt vọng và điên cuồng hét.


 

Khi tôi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe đang biến mất, một điềm báo đột ngột trỗi dậy khắp cơ thể.


 

"Làm thế nào mà ả đánh thức con rồng khỏi giấc ngủ? Đừng nói với tôi ...... Linh hồn của Leila đang ở trong con rồng chứ?”


 

Như thể để nói rằng giả định nực cười này là đúng, chiếc gương mà Yvonne đang cầm đang phát ra một thứ ánh sáng xanh đáng sợ.


 

Sau đó Thái tử vội vàng kéo tôi đi.

"Công nương, chúng ta không có thời gian, trước tiên phải tránh đi thôi!"


 

"Khoan, chờ chút đã! Chỉ cần phá vỡ tấm gương đó, tôi nghĩ chúng ta có thể làm gì đó với nó!"


 

"Không, ta không nghĩ đó là một ý kiến hay! Hiện tại ta nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây trước đã!"

Kallisto đột nhiên trừng to mắt khi nói.


 

Whoo-hoo-ooh-ooh-ooh-ooh-ooh.


 

Nếu như vừa rồi là một trận gió thổi đến cay mắt thì lúc này gió nóng lại nhàn nhạt phát ra.

'Không phải chứ.'


 

Tôi nghiêng cổ cố gắng phủ nhận thực tế. Những ngọn lửa đang dao động phun ra từ miệng con rồng.


 

Lửa của rồng, thứ mà tôi chỉ nghe nói đến và chỉ thấy trên phim!

Khoảnh khắc nó vừa phun ra lửa chả khác gì như một quả bom nổ tung.


 

"Ahhhhhhhhhhhhh!"

Tôi và Thái tử đồng thời kêu gào thất thanh


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 225
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.