Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 211

"Ta muốn hỏi con một vài câu hỏi, Yvonne. Ta hi vọng con hãy suy nghĩ và trả lời cẩn thận."


 

“Vâng? Vâng, chuyện gì ạ?"


 

Dù dáng vẻ vô cùng mệt mỏi của ả, công tước vẫn không rời mắt khỏi cô với ánh nhìn lạnh lẽo.

"Con đã ở đâu cho tới bây giờ?"


 

"Con đã ngủ gật trong rừng khi đi bộ một đoạn ngắn sau khi trở về từ bên ngoài. Vì vậy mà con đang vội vàng trên đường trở về ạ."


 

"Vậy là con đã ở trong biệt thự suốt từ lúc nãy?"


 

"Vâng, vâng, tất nhiên ạ."


 

"Con đang nói dối."


 

Công tước khiến cô cảm thấy ớn lạnh.


 

"Ta đã tận mắt xác nhận cỗ xe trở lại và bên trong không có một ai."


 

"Cái đó…"


 

Theo ánh nhìn của Công tước thì Yvonne trông có vẻ khó xử. Cô đáp trả cứng rắn hơn.


 

"Sự thật là… chiếc xe ngựa này đã bỏ con lại và về trước. Đó là lý do tại sao con phải tìm cách lấy một chiếc xe ngựa khác và quay lại cửa sau thưa công tước. "


 

"Người kỵ mã trở lại đang láo ngáo chả khác gì một kẻ điên. Giống như bị phù phép do ma thuật thao túng linh hồn."

Đáp lại lời bào chữa của Yvonne, công tước đã nhắc đến việc có vẻ bất thường này.


 

Pháp sư được Công tước thuê lắc đầu thất thần, nói rằng không có cách nào để cứu lấy người kỵ mã.


 

'Một lão cáo già. Thuê cả pháp sư để kiểm tra ta à. ' Yvonne siết chặt hai bàn tay giấu kín sau lưng.


 

"Ah, con không biết nữa! Con nói thật đấy."


 

"Nếu con nói thật, tại sao con không nói ngay cho ta biết từ lúc nãy?"


 

"Những gì con không lập tức nói với ngài…" Yvonne nhìn lại những người vây xung quanh mình với đôi mắt ướt.


 

"Con nghĩ rằng Công tước có thể sẽ gửi con trở về, nếu con giả vờ không biết thì con có thể ở lại đây lâu hơn một chút." Cuối cùng cô ả cúi đầu im lặng.

Những giọt nước mắt mảnh mai bắt đầu chảy dài trên cằm.


 

Có người trông thấy dáng vẻ đáng thương của ả đã ra sức khuyên can.


 

"Cha, trời đã khuya. Cô ấy cũng đã trở lại. Vậy là đủ rồi. Ngày mai có thể mắng cô ấy sau." Là Derick, người đã không thể ngủ trong vài ngày và có đôi mắt đỏ ngầu.

Vẻ mặt mệt mỏi hằn sâu khi anh nghĩ rằng Công tước đã triệu tập anh và tập hợp các hiệp sĩ để tìm Yvonne mất tích.


 

"Vì sao hôm nay con lại đi đến văn phòng ở khu phố?"


 

Nhưng công tước vẫn không lay chuyển. Yvonne phản bác đáp lại.

"Văn phòng ở khu phố? Con thậm chí không biết nó ở đâu nữa…"


 

"Becky, người giúp việc của con trước lễ trưởng thành của Penelope đã thừa nhận rằng cô ta đã hỏi thăm những người khác về vị trí của văn phòng ở khu phố."


 

"Cha! Đã đủ rồi!"


 

"Im đi, Derick!"


 

Công tước lườm Derick, lại quay sang Yvonne và tiếp tục nói. "Khi hầu gái trưởng hỏi tại sao, cô ấy nói để mua hàng hóa mà con đã đặt."

Trong khi Yvonne ra ngoài, công tước đã vội vàng gọi người giúp việc vào để thẩm vấn.


 

Cô hầu gái trưởng đã bị loại khỏi cuộc điều tra trước đó do sự tập trung vào cô hầu gái đã chết và tin tưởng lòng trung thành của cô với Công tước.


 

Khi bổ sung lời khai của cô ta, vụ án đã được sắp xếp lại lần nữa.


 

Penelope đã để mắt đến Yvonne, ghen tị với cô ấy, vì vậy cô ấy đã đặt thuốc độc thông qua người hầu gái đã chết của mình và tự làm một vở kịch.

Nhưng cho dù có suy nghĩ về nó nhiều như thế nào đi nữa thì cũng không thể nghĩ câu chuyện xảy ra như lời Verdandi đã nói. Tại sao cô ấy lại để người hầu gái phụ trách và ra lệnh đầu độc bằng cách phục vụ Yvonne?


 

Tại sao người giúp việc lại đột ngột tự tử trong lúc thẩm vấn, và tại sao Emily lại biến mất ngay khi Penelope bỏ chạy?


 

"Chính con là người đã dặn người giúp việc chuẩn bị trước cái ly bằng vàng vì con có thể đến dự buổi lễ. Chuyện này là sao?"


 

Ánh mắt công tước phảng phất nỗi nghi ngờ.


 

Lần đầu tiên họ nghe về chuyện như thế này, khuôn mặt của Reynold và Derick đầy ngạc nhiên. "Lời của cha có đúng không, Yvonne?"

Derick dừng lại để nhìn Yvonne và hỏi.


 

"Gì cơ?"


 

Reynold lẩm bẩm trước những lời nói của công tước với vẻ mặt cau có.


 

"Vậy Penelope không hề đầu độc ai, mà là đầu độc chính mình. Ôi không, cô ta có thuốc giải độc mà”

Anh nhớ lại những thứ anh đã điều tra được vào thời điểm ấy.

Anh cảm thấy đầu mình hơi đau nhức. "Ôi, chết tiệt!" anh dùng tay đấm vào đầu mình không e dè.

"Không phải là cô ấy đang cố gắng diễn kịch gì cả, nhưng cái ly đã bị tráo đổi, hay cô ấy giả vờ trở thành một kẻ ngốc vậy? "


 

Anh hỏi rồi ngước nhìn cha mình, người vẫn chưa hề buông bỏ vẻ mặt cứng đờ.

"Thật thế sao?"

Không có câu trả lời nào cả.


 

"Wow! Việc đó…"

Cuối cùng như được đánh thức khỏi cơn mê, Reynold lắp bắp nói không thành lời.


 

Khi Penelope ngã quỵ, Yvonne quan tâm hỏi thăm Penelope rằng cô ấy thế nào, cô ấy khóc với vẻ mặt đau buồn như thực sự không biết phải nói gì.


 

Cô ấy trông thật ngây thơ biết bao.


 

Reynold nói: "Không phải Yvonne cũng là một kẻ tình nghi sao?"

Tất cả những điều đó chỉ là diễn xuất.


 

"Đừng vội kết luận."

Derick đã cho Reynold một cú đấm, dường như đang chết lặng và câm như hến, anh đi theo sau Công tước.


 

"Yvonne, cô trả lời đi. Những gì cha tôi nói có phải là sự thật không?"


 

"Em không biết! Em không hiểu mọi người đang nói gì cả!"


 

Yvonne lắc đầu và phủ nhận điều đó một cách tuyệt vọng.

"Tại sao con lại đến đó khi thậm chí còn không biết văn phòng đó ở đâu cơ chứ, công tước?"

Nước mắt giàn giụa chảy dài trên má từ đôi mắt xanh biếc. Không giấu giếm nỗi oan của mình, Yvonne khóc lóc thảm thiết.


 

"Quản gia." Sau đó công tước cho gọi quản gia.

Bây giờ cô đã trở lại, người pháp sư theo dõi cô ấy cũng nên quay lại rồi.


 

"Công tước, có tin này." Quản gia đang chờ ở phía sau quan sát tình hình, vội vàng tiến đến nhỏ giọng truyền tin.

Mặt công tước cứng lại.

Nửa giờ trước pháp sư còn báo cáo Yvonne đang ở đầu phố, giờ thì người đã không thể liên lạc được nữa.


 

"Yvonne."


 

Đôi mắt của Công tước lờ mờ, bình tĩnh khi nghe tin tín hiệu báo sự sống của pháp sư đã bị cắt đứt cách đây ít lâu.


 

"Câu hỏi cuối cùng."


 

"Hả, ah" Yvonne nhìn lên công tước với vẻ mặt sợ hãi, đôi vai hơi run rẩy. Mái tóc hồng đáng yêu giống như người vợ đã mất, một dấu hiệu rõ ràng tượng trưng cho dòng dõi Eckart.

Rõ ràng rằng cô ấy là đứa con gái thất lạc kia, nhưng ........


 

"Tại sao hình ảnh của con không phản chiếu trên mặt nước?" Công tước lên tiếng hỏi.


 

Khi ở cương vị Công tước, ông thường xuyên phải nghe thấy những thông tin mật được cất giấu ở hoàng cung.

Cho dù đó là một tài liệu cổ xưa hay một linh hồn kỳ lạ chỉ xuất hiện trong một câu chuyện ...


 

"Cha, ý của ngươi là gì?"


 

Cảm thấy câu hỏi khá ngớ ngẩn trong tình huống nghiêm trọng như thế này, Derrick nheo mắt không rõ. Reynold cũng vậy.


 

"Sao lại đột nhiên hỏi vậy,cái gì không phản chiếu trong nước cơ? Cô ấy cũng không phải là một bóng ma mà?"


 

"Trả lời ta, Yvonne!"


 

Bỏ qua những câu hỏi của đám con trai mình, Công tước hét vào mặt Yvonne.

Ông muốn cô nói rằng ông đã nhầm và cô sẽ chứng minh bằng cách để mặt mình phản chiếu trên mặt nước vào ngay lúc này.


 

Nhưng Yvonne chỉ biết gục đầu xuống khóc nức nở. "Hugh hugh hugh."


 

Phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng khóc nức nở của cô vang lên. Và dần dần,

"Há há há."

Tiếng nức nở của Yvonne bắt đầu chuyển thành tiếng cười kinh dị. "Hahaha, hahaha, hahaha!"


 

"............."


 

"Ha, cuối cùng cũng bị nắm phải đuôi rồi nhỉ." Yvonne đang cúi đầu, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

Ngay lúc đó, tất cả những người ở hiện trường đều cứng đờ. Khuôn mặt cô ấy lộ ra kèm nước mắt nhưng lại đang mỉm cười quỷ dị. Nụ cười ấy chả khác gì đến từ địa ngục.


 

"Tại sao ngài lại không giả vờ như không biết gì đi chứ, công tước?"


 

"Ngươi"


 

“Nếu thế thì những sinh mệnh hèn mọn đó có thể sống lâu hơn một chút đấy."


 

Reynold tức giận và hét lên giận dữ trước điệu cười cuồng loạn của cô. "Cái chuyện điên khùng gì đây? Này, ngươi đang nói cái gì vậy?"


 

"De Ommenom Harech." Đột nhiên cô đưa tay xuống đất và lẩm bẩm gì đấy trong miệng.

Dududududu-.

Mặt đất đột nhiên bắt đầu rung chuyển, rung động yếu ớt ngay dưới chân, ngày càng mạnh hơn và từng người một quay cuồng.


 

"Chuyện quái gì thế!"


 

Các hiệp sĩ bất ngờ bao vây và nâng cao cảnh giác hơn. Ngay lúc đó. Kwaang-! Có thứ gì đó bò ra khỏi mặt đất.

Là một con quái vật khổng lồ.

Phần thân trên đầy mụn cóc và thân dưới lại giống như giun đất. "Keeeeeek-."

Nước bọt chảy ra từ miệng của con quái vật như nó đã tìm thấy con mồi.


 

"Quản gia, ta đang tỉnh hay đang mơ vậy. Chắc nó không phải là quái vật đâu chứ??"

Trước sự chối bỏ thực tại của Reynold, ngay lập tức có tiếng la hét của ai đó vang lên.


 

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhh! Quái vật! Tránh ra!" Nhưng con quái vật kinh tởm trước mắt không phải là con cuối cùng.


 

Kwang! kwang-!


 

Âm thanh va chạm chém giết quái vật bắt đầu lan ra khắp khu vườn.


 

"Cái thứ quái quỷ đó là gì vậy cha?" Reynold vội vàng rút thanh kiếm ra và kinh ngạc hét lên.

Anh có thể thấy Yvonne mỉm cười khi đứng giữa đám quái vật kia.


 

Chúng là những hạt giống quái vật được gieo trồng ngay khi cô ta đến đây, những nơi cô ấy đi dạo qua.

Keeeeek-!

Thân dưới của con giun đất vặn vẹo điên cuồng, những con quái vật bắt đầu săn lùng tấn công những người xung quanh.


 

"Tất cả binh lính! Ngăn chặn con quái vật và bắt giữ Yvonne, không, là đứa trẻ đó!"


 

Công tước bị choáng váng bởi hình ảnh lũ quái vật chiếm đóng dinh thự trong nháy mắt đã tỉnh lại và ra lệnh mặc dù có hơi chậm trễ.

 Ngay sau khi Reynold nhảy ra ngoài chiến đấu với chúng.


 

"Quản gia, báo choi Hoàng cung ngay! Người trong biệt thự cũng mau ra khỏi đây ...!"


 

Keeeeek-!

Một cái bóng khổng lồ đột nhiên đập vào đầu công tước khi ông đang vội vàng bổ sung lệnh sơ tán cho quản gia.


 

Ông thoát khỏi nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc.


 

Chaengggg-! Reynold cắt bỏ bàn chân trước của con quái vật.

"Chết tiệt! Anh trai! Anh làm sao vậy! Tỉnh lại dùm cái cha nội! Mau bảo vệ cho cha chúng ta kia kìaa!"


 

Reynold hét lên dữ dội vào mặt Derick khi anh ta chỉ biết đứng chôn chân trong khoảnh khắc nguy hiểm đó.


 

"Anh trai-!"


 

'Anh trai.'


 

Cùng lúc với giọng của Reynold, giọng ai đó vang lên bên tai Derick.


 

-Anh trai.

-Anh ơi, chúng ta có thể đi đến lễ hội được không?

Trong tâm trí của anh ấy giờ đây là hình ảnh cô em gái bé nhỏ đã che phủ cả mắt và tai của mình.


 

-Em nhớ anh, anh trai của em.

-Anh trai.


 

Em gái của anh nắm chặt tay anh, cười rất đẹp nói: "Em thật sự rất vui."

"Yvonne.” Derick đưa tay ra và đi về phía trước. Anh ấy không thể nghe thấy tiếng hét của Reynold.


 

-Anh trai-!

Yvonne bị cuốn đi bởi một đám đông diễu hành, đang ngày càng cách xa anh. Cô em gái bé nhỏ đang khóc thảm thương.


 

"Không, Yvonne. Anh đến ngay đây. Chỉ cần đợi anh chút thôi!"

Đột nhiên, làn da mềm mại của ai đó chạm vào bàn tay anh. "Anh trai."


 

Derick mở mắt. Trước khi anh nhận ra thì Yvonne đã giữ chặt lấy anh. "Hãy làm con tin của ta cho đến khi cuộc săn này kết thúc nhé."

Yvonne cười với khuôn mặt xinh xắn.

Derick đã ở trước mặt cô, từ từ nhìn xung quanh.


 

"Ahhhhhhhhhhhhhhhh! Cứuuu!"


 

Keeeeek-!

Chaeng, chae-e-e-!

Xung quanh hoàn toàn hỗn loạn. "Cái, cái gì…"

Một con quái vật sử dụng bàn chân trước giống như lưỡi liềm của mình và bò nhanh như chớp. Reynold hét lên và phóng qua  các thi thể của hiệp sỹ.

Và. "Cha."

Derick mở to mắt.


 

Một con quái vật đang theo sát phía sau Công tước khi ông di chuyển dưới sự hỗ trợ của người quản gia.

Anh ta ngay lập tức rút kiếm ra và cố gắng chạy về phía nó.

Nhưng cơ thể anh không nhúc nhích.


 

Nhìn xuống, giống như có một đám mây đen đang trói chặt toàn thân anh. "Ugh! Chết tiệt, cái quái gì vậy!"


 

Trong một khoảnh khắc, Derick như ngừng thở khi nhìn thấy con quái vật đánh vào công tước. "Cha!!"


 

Khoảnh khắc khi bàn chân trước của con quái vật cắt ngang không khí và chuẩn bị đánh xuống người ông.


 

"Dekina Levatium--!" Kwaaaang-!

Bỗng từ đâu đó một khối sáng khổng lồ bắn ra và tấn công con quái vật.


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 211
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.