Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 205

Chap 205


 

Khi nghe những lời đe dọa của anh ta, tôi lập tức ngừng chống trả vì sợ hãi. ‘Tại sao anh ta ngừng bắn tên tấn công.’ Bởi vì anh ấy đã tìm thấy tôi ở đó.


 

Bất chấp tình huống cấp bách, tôi bị choáng ngợp bởi cảm xúc thực sự của Eclise, người đang chạm vào da tôi và anh ta thực sự hiện diện nơi này.

Nếu anh ấy yêu Yvonne và hành động vì cô ta… hừm, tôi không nghĩ như thế đâu.


 

Đôi mắt xám sâu thăm thẳm của Eclise trước đây luôn giống như một con búp bê vô hồn và không quan tâm đến điều gì, giờ đây bừng sáng với niềm khao khát nào đó mà tôi cũng không rõ được. Ánh mắt tôi run rẩy liếc qua đầu anh ta.

Thanh đo mức độ ưa thích vẫn sáng lên một màu đỏ sẫm. Tình yêu của anh ấy đã trở thành liều thuốc độc đối với tôi rồi.


 

"Khi ngươi đưa Yvonne trở lại, ta đã nói rằng tất cả đã kết thúc rồi cơ mà."


 

".........."


 

"Nhưng rồi ngươi cứ làm theo ý ngươi muốn."


 

"Tôi thậm chí còn chưa bắt đầu nữa nhưng sẽ phải kết thúc như thế nào đây, thưa chủ nhân?"


 

Không quan tâm đến giọng nói lạnh lùng của tôi, anh ta kéo tôi lại gần anh thêm một chút nữa. "Trước đây người đều như vậy."


 

Tôi chậm rãi gật đầu và lẩm bẩm bằng chất giọng trầm thấp.


 

Tôi nhìn xuống và chạm vào cây đũa phép thuật bằng cả hai tay. "Lời nói của ngươi có bao nhiêu là khó nghe cơ chứ.”


 

Tôi là người từng bị giết chết một lần vì ân huệ anh ta ban cho, biết rằng anh ta sẽ không bị bắt làm nô lệ vì thế hãy để tôi yên đi.


 

"Nếu không thể sử dụng ma thuật, ta vẫn có thể dùng nó để đánh ngươi cơ mà."


 

"Cái gì"


 

Khoảnh khắc khi Eclise bối rối trước lời nói của tôi.


 

Nhanh như chớp, tôi lấy hết sức mình có dùng đũa phép đang cầm trong tay đập vào đầu anh ta.

Puck-!

"Ư!"

Âm thanh rên rỉ vang lên sau cú đánh, sức mạnh đang kéo tôi đã nới lỏng ra hơn. 'Chẹp, đã bảo để ta đi mà không nghe cơ.'


 

Hoàng tử nói vung ‘cây dùi cui’ này đánh chết Yvonne chẳng phải là vô cớ nhỉ.

Đó thực sự là một lời khuyên hữu ích vì nó được trang trí bằng những viên ngọc xung quanh chiếc gương nhỏ ở cuối cây đũa phép.

"Chủ nhân, khoan đã!"

Pug-!

Sau khi xoay người và đập vào đầu anh ta một cái nữa, tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra.


 

Eclise trượt khỏi dây cương với tiếng rên rỉ đau đớn.


 

Những giọt máu chảy dài trên trán anh khiến tim tôi nhói đau. Nhưng không có thời gian để tôi cảm thấy tội lỗi nữa. Phải lo cho thân mình trước khi thương hại anh ta chứ.

Khoảnh khắc con quái vật không thể kiềm chế được rung chuyển như điên.

"Công nương!"

Đúng lúc bên dưới vang lên một giọng nói quen thuộc.


 

Nhìn xuống dưới, tôi thấy con vật của Hoàng tử đang bay lên bay xuống dưới con quái vật của Eclise, gần như bóp nghẹt kẻ thù mới.


 

"Điện hạ! Tôi nhảy đây!"


 

Khi tôi hét to, anh ấy lắc đầu ngăn cản. "Khoan, đợi đã! Chưa được!"


 

Ngay cả đối với tôi, Hoàng tử dường như cũng đang bấp bênh trên lưng con quái vật, nó đang điên cuồng tung người và quay đầu đánh lại người đang cưỡi trên lưng nó.


 

Nhưng bây giờ chỉ có một cơ hội.


 

"Ugh không!"


 

Eclise đã tỉnh lại sau khi bị đánh vào đầu, anh ta đưa tay về phía tôi. Tôi ngã xuống ngay trước khi anh ta túm lấy tôi.


 

"Penelope-!"


 

Eclise ôm lấy cái đầu đang chảy máu của mình, đứng bật dậy và duỗi tay xuống dưới con quái vật. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt méo mó của anh ta giữa những sợi tóc lòa xòa trước mặt.


 

Người kia cũng có mặt tại ngay lúc đó. "Penelope Eckart!"

Cơ thể đang bất lực rơi xuống đã được một lực mạnh mẽ đỡ lấy.

Khi Hoàng tử nhìn thấy tôi nhảy xuống đã không chút do dự mà giẫm lên con quái vật rồi bật lên đón lấy tôi.


 

Sau đó 'Puck-!' Một cú hích cực mạnh giáng xuống toàn bộ cơ thể.

"Ư! Ah, hự!"

Hoàng tử lăn trên đầm lầy nhưng vẫn ôm chặt tôi vào lòng không buông.

Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng mình đã làm rơi mất cây đũa phép mà mình đang cầm trong lúc đó.

"Ugh ah, điên rồi!"


 

Cuối cùng cũng không còn lăn quay trên đất nữa, tôi và Callisto đã trở thành những sinh vật đen thui dính đầy bùn chui ra từ địa ngục.


 

"Ugh."


 

Sau khi để tôi thoát ra Hoàng tử đau đớn đứng dậy.


 

Khuôn mặt điển trai và mái tóc vàng óng đều dính đầy bùn nhớp nháp. So với anh, tôi thực sự vẫn ổn vì được bao bọc trong chiếc áo choàng của anh ấy.

Do tác động của cú ngã đã được đầm lầy bên dưới giảm được phần nào và còn có cả sự bao bọc của Callisto nữa. "Chết tiệt, nàng thật là!"

Anh ấy nheo đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi.


 

Tôi nhìn trộm và nhanh chóng hạ mắt xuống. Callisto thở dài thườn thượt. "Nàng có bị thương chỗ nào không?


 

"Còn ngài thì sao điện hạ?"


 

"Nhờ phước ai đó, ta cảm thấy mình như bị chà đạp khắp cả người thôi ấy mà."


 

Tôi cúi đầu xin lỗi anh. Đó là sai lầm của tôi khi nhảy một cách thiếu thận trọng như vậy, nhưng tôi cũng không thể để mình bị bắt cóc được, đúng không?


 

“Thôi nào, dậy đi."


 

Anh nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi đứng dậy.

Nhìn vào chuyển động của anh, dường như Callisto không bị chấn thương nào lớn trong lúc ngã cả. Thật tốt khi nơi hạ cánh là một đầm lầy mềm như này chứ không phải nền đất cứng.


 

Kkiluuuuug-!

Điều đáng ngại là một nhóm quái vật khác đang chờ đợi trên không trung bắt đầu di chuyển.


 

"Chậc, bọn nó sắp làm loạn rồi đấy."

Hoàng tử tặc lưỡi khi nhìn bầy quái vật hắc ám đang lao xuống dữ dội.


 

"Hắn ta không tiêu diệt quân đội, hắn đang cố gắng giữ chân ta lại và bắt cóc nàng đấy."


 

Sau khi nhìn thấy ra ý định của chúng, Hoàng tử quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào tôi. Khuôn mặt khi phải chiến đấu mà không được nghỉ ngơi giờ phút nào của anh ấy trông có vẻ rất mệt mỏi.


 

'Tên khốn điên cuồng.'


 

Tôi cắn chặt môi dưới của mình trước đôi mắt đỏ ngầu của anh, ánh mắt đang đóng đinh vào tôi như một vết dao không hề xê dịch.


 

Có vẻ như Eclise vẫn chưa có ý định từ bỏ tôi kể cả sau khi bị đánh đến như thế.


 

Với tốc độ này hai đội quân vốn đang chiến đấu điên cuồng sẽ bị xóa sổ sớm thôi.

"Tên ấy sẽ quay lại sao?"

Giữa lúc gấp gáp Callisto đột nhiên hỏi.

"Lúc ta đến công tước để đưa cho nàng bản đồ Balta cổ đại, hắn ta đã lén nhìn trộm chúng ta trong khu rừng."


 

Tôi rất ngạc nhiên khi nghe thấy chuyện đó,anh lại nhớ rõ ràng những ký ức mà tôi đã quên mất.

Cuộc trò chuyện không mấy phù hợp với tình huống, đối phương vẫn chỉ đang lởn vởn loanh quanh. Nhưng khi anh ấy nhìn tôi chờ mong câu trả lời, tôi liền miễn cưỡng thốt ra.

"Anh ta là một nô lệ và là người hộ tống, tôi mang anh ta về từ nhà đấu giá."

"Anh ta đã đền đáp lòng tốt chủ nhân của mình bằng cách trả thù, cắn ngược lại người chủ này đây."


 

"Quả là không mấy vui vẻ."


 

Tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu vì dường như điều đó đã xảy ra là do tôi. Tôi lặng lẽ cúi đầu xuống và trầm mặc.


 

"Hiruk-!"


 

Hoàng tử cúi thắt lưng để tránh móng vuốt của một con quái vật đang bay đến, anh rút gươm ra rồi cắt phăng cổ nó.

Tôi thậm chí còn không biết rằng con quái vật đang nhắm vào chúng tôi, tôi cứ đứng đơ người, thân thể như bị đóng băng chả khác gì một con ngốc.


 

Anh vung thanh kiếm xuống một cách thô bạo trong tiếng la hét của những kẻ địch đã ngã xuống, và ngay sau đó Callisto lấy mu bàn tay lau máu vương trên mặt của mình, khẽ rướn lưng lên.


 

"Nàng không cần phải nhìn ta bằng ánh mắt ấy đâu. Ta cũng hy vọng nàng sẽ không nhìn thấy ta như thế này."

"…"

"Nếu bọn chúng đuổi đánh như thế này sẽ khiến ta cảm thấy tồi tệ hơn thôi."

"Tại sao?"

"Bởi vì nàng quá yếu."

Anh ấy cười toe toét khi vô tình nói ra rằng tôi thuộc phái nữ yếu đuối cần được bảo vệ nhiều hơn.

Ngay lập tức tay không cầm kiếm của anh vội vàng nắm lấy cánh tay tôi.

"Từ giờ trở đi, nàng hãy ở ngay sau lưng ta nhé công nương. Chúng ta ra khỏi rừng như nào đây?" Anh bắt đầu đi dọc theo cạnh bìa đầm lầy.

Do bị ngã nên chúng tôi đã cách khá xa trận chiến. Nếu tôi đi với anh như thế này, tôi có thể sẽ ra ngoài an toàn.

Chính vì kích thước khổng lồ của đám quái vật nên chúng không thể bay giữa những tán cây rậm rạp.


 

"Nhưng còn những hiệp sĩ khác thì sao?"

Tôi hỏi khi anh đẩy tôi ra sau, chuẩn bị nghênh chiến với một con quái vật khác đang bay đến. "Chà, nàng muốn ta trả lời thế nào đây?"

Cheng-! Móng vuốt và lưỡi kiếm đập vào nhau. Thêm một lần nữa, anh giết chết con quái vật to lớn một cách dễ dàng.

Nhưng lớp bùn trơn trượt khiến thanh kiếm tuột khỏi tay anh hết lần này đến lần khác.


 

"Nàng có muốn nghe rằng nàng là người quý giá nhất đối với ta không?"


 

Chaeng-!


 

"Cho dù có bị giết hay không thì cũng có khả năng nàng sẽ bị bắt đi."

"..."

"Hay nói cách khác là tất cả những chàng trai dưới trướng ta bao năm qua cho dù đã ngủm hay vẫn sống khỏe thì họ sẽ không bao giờ thấy ta bị lôi đi đâu nhỉ?"

"Ugh!"

Anh ấy chùn bước và đẩy tôi về phía khu rừng, liên tục chặn ngang những con quái vật. Tôi bị đẩy sang một bên trong khi chỉ có thể bất lực nhìn anh đang cố gắng chiến đấu.


 

Có lẽ là do tâm trạng ảnh hưởng mà chuyển động của anh ấy dường như ngày càng chậm lại. Tôi nhớ rằng vết thương ở cánh tay của anh vẫn còn chưa khỏe hẳn nữa mà.

Kkiluuuug-!

Dường như anh gặp khó khăn hơn khi chiến đấu với kẻ địch.

Ở phía xa hơn, chúng tôi nhìn thấy một con quái vật to lớn đang bay về đây với tốc độ đáng sợ.

"Chậc, có lẽ ta phải giết chết tên khốn đó mới có đường thoát thân ấy nhỉ."

Callisto cáu kỉnh thì thầm khi nhận ra kẻ đang điều khiển con quái thú kia.

Là Eclise.

Một chàng trai với vết máu trên trán liếc nhìn chúng tôi, không, anh ta trừng mắt chăm chú nhìn vào tôi. ‘Làm ơn, làm ơn! Dừng lại đi, tên điên này!’


 

Callisto nói đúng.

Nếu chúng tôi không làm gì tên điên kia thì con đường thoát khỏi đây dường như còn rất xa. Cơn tức giận của tôi bỗng nhiên tăng vọt.

'Mình không có thời gian hay cơ hội để giết Yvonne, tại sao phải tốn thời gian lăn lộn ở đây như thế này!' Những cục bùn lấm tấm trên đầu khiến tôi khó chịu và phát điên lên được.


 

Vì sao tôi phải vật lộn giữa đầm lầy mà tôi thậm chí không thể thoát ra khỏi nó chứ?

Nhưng sẽ khó chịu hơn nếu tôi đứng yên và bị Eclise túm lấy, tình hình sẽ còn tồi tệ hơn nhiều nữa.


 

'Không. Không thể bỏ cuộc được. Mình sẽ đánh tên ấy thêm vài lần nữa xem sao. Mày đang ở đâu vậy chứ cây đũa phép thuật chết tiệt kiaaa.' Tôi mở mắt ra hết cỡ và tìm thấy cây đũa phép mà tôi đã làm rơi. Nó nhô lên trong vũng bùn lầy dơ bẩn đằng kia.


 

Khi tôi đang cố gắng di chuyển đến đó. Đột nhiên, mắt tôi bị chói lóa bởi ánh sánh phát ra trước mắt.


 

Sự tức giận và công lý của bạn đã đạt đến mức TỐI ĐA để đánh thức dòng máu của thuật sĩ cổ đại!


 

Từ bây giờ, bạn có thể sử dụng phép thuật với [Mirror Wand of Truth].


 

Tuy nhiên, [Ma thuật cổ đại] đòi hỏi rất nhiều sức chịu đựng và trí lực! Sử dụng nó cẩn thận vào những thời điểm quan trọng!


 

Tôi đập vào ô cửa sổ hình vuông xuất hiện kia.

"Khoan."

Tôi nói với Hoàng tử, người đã chuẩn bị chiến đấu với thanh kiếm trong tay, giấu tôi sau lưng.

"Chỉ là, ngài đừng hỏi tôi tại sao tôi sử dụng ma thuật lúc này. Được chứ?"

"Công nương, nàng sao thế!"

Sau khi báo với ổng một tiếng, tôi chạy thẳng ra nơi có cây đũa.


 

"Penelope Eckart! Đến đây ngay!"


 

Tôi nghe thấy tiếng hoàng tử hoảng hốt gọi mình từ phía sau, nhưng tôi không thể dừng lại.

Kkiluuuug-!


 

Khi chỉ còn cách cây đũa một đoạn ngắn, một cơn gió mạnh ập đến kèm theo tiếng hét của con quái vật từ phía sau.


 

"Ugh!" Theo bản năng, tôi lao cả người xuống.


 

Khi tôi cố gắng dừng lại sau khi lăn trên bùn như đang trượt trên nó, một thứ gì đó vừa lướt qua đầu tôi.


 

Kkiluuuug-! Đó là móng vuốt của con quái vật.


 

Tôi nhìn lên và thấy Eclise đang cố đến bắt lấy tôi từ xa.

"Đồ khốn kiếp."


 

Tôi lo lắng lau sạch bùn trên mặt và phun ra những câu chửi thề khó nghe. Cú trượt nhanh chóng đến chỗ cây đũa phép. Tôi nắm lấy và dùng sức kéo nó ra.

Puck-.

Ngay sau đó đỉnh của cây đũa lộ ra. Ờm...Không hình dung ra được hình dáng lộng lẫy và tráng lệ trước đây của nó nữa rồi, giờ nó bẩn như quỷ ấy.

Tuy nhiên tôi lại cảm thấy khá vui ấy chứ.

Bởi vì những dòng chữ màu trắng đang bay lượn quanh chiếc đũa.

Kkiluuuug-!

Eclise lại hướng về phía tôi cùng với sinh vật chết tiệt đang bay qua bay lại giữa bầu trời.


 

"Cút khỏi đây đi!"


 

Tôi mở miệng dùng sức thốt lên. Đột nhiên, dưới cổ tôi cảm nhận được sự nóng ran như thiêu đốt.

Cảm giác kỳ lạ đang sôi sục, tôi nhắm chặt mắt và hét lên một cách đau đớn.

"Da kana!"

Dudududu-.

Sự rung chuyển nhẹ phát ra từ mặt đất và âm thanh kỳ lạ vang lên.

Tôi nghĩ nếu mình hét lên câu thần chú, có lẽ sẽ xuất hiện một cột ánh sáng từ trên trời chiếu xuống và đánh tan nát con quái vật cơ.

Nhưng khi tôi mở mắt ra khung cảnh yên tĩnh đến lạ.

Kkiluuuug-!

Tôi thực sự sững sờ với cảnh trước mắt mình.

Cảnh tượng những thân cây rừng ngập mặn mọc sừng sững giữa đầm lầy đang vươn nhánh níu chặt chân những con quái vật trên bầu trời.


 

Thái tử cùng quân đội Hoàng gia, bọn người của Delman đều đang kinh ngạc, ngỡ ngàng và bàng hoàng đứng trơ người ra nhìn.


 

Tôi đã chán ngán với bản chất hoang dã của những con quái vật bay lởn vởn xung quanh, và phát hiện ra bản thân thích phép thuật hơn tôi nghĩ.

"Dọn sạch."

Phần còn lại của câu thần chú hiện ra mà không gặp trở ngại nào.

Ngay khi ấy, đàn quái vật đang bị quấn lấy bởi thân cây đồng loạt lao ầm ầm xuống đầm lầy


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 205
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.