Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 191

Tôi vội vàng thay bộ quần áo Emily đưa cho mình và rời khỏi phòng sau khi kiểm tra lại một lần nữa những thứ đang mang theo.

Bên trong và bên ngoài dinh thự im ắng đến lạ lùng, có thể là do bùa phép của Yvonne vẫn chưa kết thúc.

Tô đeo chiếc vòng ma thuật mà Derick đưa mình, nhanh chóng và dễ dàng đi qua cái lỗ, sau đó bắt được cỗ xe.

"Chúng ta đã đến đường trên, thưa ngài."

Trong khi tôi đang lo lắng quan sát qua cửa sổ xem có người nào đuổi theo mình hay không, thì người kỵ mã thông báo chúng tôi đã đến.

Tôi nhanh chóng lao vào con hẻm sau khi thanh toán. Những lần trước tôi chỉ được di chuyển bằng hệ thống và đây là lần đầu tiên tôi ngồi trên một chiếc xe ngựa đến đây, vì vậy tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Ngay sau đó ở cuối con đường, một cánh cửa cũ có hình con thỏ quen thuộc hiện ra. Tôi lao lên cầu thang và gõ cửa, hy vọng có ai đó sẽ đến.

Thình thịch-.

Nhưng với một tiếng gõ mạnh, cánh cửa không có dấu hiệu di chuyển. 'Anh ấy đang làm việc hả? Mình có phải đợi cho đến khi anh ta đến đây không? '

Tôi đang nhìn quanh con hẻm vắng và nắm lấy tay nắm cửa. Nếu nó bị khóa, tôi sẽ đi thẳng đến phía bắc sau khi tìm Verdandi.

Click click-.

Nhưng nắm cửa mở ra quá dễ dàng.

"Hả..."

Tôi bật tung cánh cửa ngay lập tức. Và tình cờ bắt gặp chiếc mặt nạ thỏ trước cánh cửa đang bước ra khỏi bức tường.

"A, ngài ... ugh!"

Có lẽ bởi vì tôi ngạc nhiên, bức tường đột nhiên bắt đầu đóng lại.
Anh bối rối với một hình bóng lạ trong khi anh vẫn đang kẹt nửa người trong bức tường.
Tôi nôn nóng đến mức không cảm thấy cảnh trước mắt có chút gì buồn cười. Nhưng tôi đóng cửa trên và nhanh chóng đến gần anh ta rồi thì thầm.

"Đưa cho tôi một ít tiền."

"...Vâng?"

"Tôi đến đây để lấy một số tiền của tôi còn sót lại ở đây."

"Cái gì ... làm ơn chờ một chút, chết tiệt."

Vinter lẩm bẩm với một lời chửi nho nhỏ.

Một lúc sau cánh cửa lại mở ra và cuối cùng anh ta cũng thoát khỏi vị trí kỳ cục kia.

"Công nương đang nói gì vậy?"

Anh thở dài khi rũ bỏ bộ quần áo dính đầy bụi gạch.

Trong đầu tôi đang đầy ắp những suy nghĩ về tiền bạc và kế hoạch rời khỏi thủ đô, tôi cắn môi dưới và thốt lên. "Tất cả những gì ngài phải làm là đưa tiền của tôi đây là được."

"Bây giờ xin hãy ngồi xuống trước đã. Chúng ta có thể ngồi xuống và nói rõ câu chuyện."

"Không, tôi không có thời gian."

"Tay của ngài."

Vinter cắt lời tôi và chỉ vào tay tôi đang cầm nắm cửa. "Ngài run rẩy như lần trước."

Ánh mắt tôi từ từ nhìn xuống.

Tôi có thể thấy các đầu ngón tay của mình tất cả đều trắng bệch và run lên đến mức đáng thương. 'Mình đang rất sợ hãi.'

Khi tôi nhận ra điều đó, cũng cảm nhận được cổ của mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nỗi kinh hãi lại trỗi dậy thay thế cho sự tức giận đã tắt lịm.

"Tôi sẽ khóa cửa, vào ngồi trước đã."

Theo lời của Vinter, tôi chuyển bước và đi về phía chiếc ghế sofa. Vinter ngồi đối diện với tôi, vẫy tay một vài lần.

Chek, chek-.

Đâu đó tôi nghe thấy tiếng khóa cửa phòng và hàng loạt đồ uống bay vào. Tôi không ngạc nhiên vì lần nào nó cũng xảy ra cả mà.

Trà được rót ra cốc và đặt trước mặt.

"Hiện tại có thể nói rồi."

Khi mọi thứ đã được bố trí ổn thỏa, Vinter nói với tôi bằng một giọng thân thiện.

Trái tim yếu đuối của tôi trào dâng sự uất ức như muốn trút hết mọi thứ với anh. Nhưng tôi cố gắng ấn nó xuống và từ từ mở miệng.

"Không có vấn đề gì to tát. Chỉ là ngài biết đấy, tôi có một vài thứ cần mua."

"Công nương đang chạy trốn khỏi nhà của Công tước sao?"

Anh ta ngay lập tức nói như đinh đóng cột khiến tôi không nói nên lời. Tôi cố gắng không nói với anh ấy nhiều nhất có thể về việc đang chạy trốn.

- Công nương để lại cho tôi quỹ kinh phí như vậy mà tôi không hay biết gì!

- Khi con gái ruột của Công tước trở lại, tôi lo sợ công nương sẽ biến mất cùng với khoản tiền và tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó!

Sau khi nhớ lại những gì anh ấy nói lần trước, tôi chợt nghĩ rằng anh ấy có khả năng sẽ phá hỏng kế hoạch bỏ trốn của mình.

Tôi biết đó là sự tưởng tượng quá mức luôn rồi nhưng tôi đã trải qua điều này một lần với Eclise. Tôi đã bị đâm sau lưng như thế nào trong những tình huống bất ngờ.

Tôi trải nghiệm sự khủng khiếp và ngột ngạt khi không làm được gì và chỉ chờ ngày mình chết.

"Công nương đi đâu? Tôi sẽ giúp ngài."

Vinter nói một cách bình thường đến không ngờ.

Nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc trong giây lát, tôi từ từ lấy lại lý trí sau những lời nói của anh.
"Ngài vẫn đang giữ mảnh vật kia an toàn?"

Tôi vẫn sẽ trốn chạy nhưng tôi lại có rất nhiều điều để nói với anh.

Vinter trả lời câu hỏi của tôi một cách ngắn gọn. "Tôi đã giữ nó ở một nơi an toàn."

"Có lẽ hơi bất ngờ, cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi. Tôi cũng muốn lấy lại nó."

"Ý công nương là ... mảnh vật kia?"

Sự tẩy não của Yvonne mạnh hơn tôi nghĩ.

Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu để nó cho Vinter ở bên ngoài biệt thự, nhưng tôi đã thay đổi quyết định vì Yvonne đã biết chính xác anh ta là người như thế nào.

"Ừ, mảnh vật, trả lại cho tôi thôi. Tôi sẽ giữ nó."

"Không được."

"Tại sao?"

"Đó không phải là thứ mà công nương có thể giữ. Nó quá nguy hiểm."

"Nhưng..."

"Ngài đã mang nó về từ Solei?"

Khi tôi cố gắng bác bỏ ý kiến phản đối của Vinter, tôi gật đầu miễn cưỡng.

"Tại sao, tại sao ngài không nói với tôi là ngài đã mang nó về? Nếu lúc đó ngài thấy cổ vật đó nguy hiểm như thế nào, ngài sẽ không..!"

Vinter với ánh nhìn đầy vẻ nghiêm nghị, không thể nói hết lời và kìm chế cơn tức giận của mình.

'Tôi cũng không biết nó lại là một thứ đáng sợ như vậy mà...'

Đó chỉ là phần thưởng do hệ thống trao cho tôi, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy mình giống như một đứa trẻ bị mắng khi gây ra rắc rối ấy chứ.

Trong khi tôi đang nhìn Vinter với ánh mắt trịnh trọng, tôi đã sớm cẩn thận mở miệng.
"Ngài có biết mảnh gương của sự thật là gì không?"

"Mảnh gương của sự thật? Làm thế nào công nương biết về nó?" Có vẻ như anh biết về thứ đó, đồng tử của Vinter dần dần mở to hơn.

Tôi lần lượt đưa ra câu hỏi về mảnh gương.
"Nó là cái quỷ gì? Nó ở đâu chứ?"

"Đó không phải là những gì tôi có thể nói ở đây ..."

Vinter lắc đầu, nhìn tôi với vẻ mặt bối rối. Rồi đột nhiên anh ta bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

"Có muốn đi theo tôi một lát không?"

"Chỉ cần đưa cho tôi tiền cùng mảnh vật, và chỉ cho tôi biết nó ở đâu. Thời gian khá quan trọng ..."

"Tôi để tiền và mảnh vật ở nơi đó."

Tôi không còn gì để nói nữa. Tôi nhìn anh từ xa và ngay sau đó chậm rãi đi theo anh.

Nghĩ lại thì tôi thấy mình sẽ nhẹ nhõm hơn khi ở trong một không gian bí mật ở bất cứ đâu hơn là chỉ ngồi trong văn phòng.

Khi tôi vừa tiến đến phía sau của Vinter, mắt tôi chợt sáng lên.

Nhiệm vụ ẩn đã được khởi động!

Bạn đã được mời vào không gian bí mật của pháp sư. Bạn có muốn vào không? (Phần thưởng: Chưa xác định.)

[Chấp nhận / Từ chối]

'Cái trò chơi quần què này ...'

Sau cùng thì tôi cũng đang chuyển sang lộ trình ẩn của trò chơi.

Khi cửa sổ hệ thống đột nhiên xuất hiện, tôi cảm thấy vô vọng trong đau khổ.

Sau lần thất vọng trước tôi đã nói rằng sẽ không bước vào không gian bí mật một lần nữa, bây giờ đã phải dấn thân vào.

Tôi nhanh chóng nhìn vào thanh đo ưa thích màu tím với đôi mắt rối bời, thứ mà tôi không thể nhìn thấy số phần trăm của nó.

Bức tường mở ra ngay khi tôi nhấn [Chấp nhận].

"... Chiếc gương của sự thật là một di vật được tạo ra bởi các pháp sư để phong ấn những kẻ trong cuộc chiến chống lại Leila cổ đại."

Khi tôi im lặng đi qua hành lang rộng rãi, Vinter đột nhiên mở miệng. 'Một lời giải thích về tấm gương của sự thật.'

Tôi lắng nghe anh ấy như thể đang nghe hướng dẫn của trò chơi vậy.

"Leila đã hấp thụ sinh mạng của vô số người khác, dần dần mất đi bản chất và biến thành những con quái vật quỷ dị. Do đó chúng ta không thể gọi chúng là con người nữa."

"..."

"Chúng mất bản chất và mất lý trí nếu giữ nguyên trạng thái hiện tại, và chết một cách nhanh chóng. Vì vậy Leila đã tìm kiếm một vật chủ để giữ lại hình dáng."

"... Ký chủ?"

Khi tôi hỏi lại, anh ấy gật đầu.

"Đúng vậy, cố nhồi nhét vào cái vỏ không vừa vặn, không hoàn hảo, đó là khuyết điểm không bao giờ có thể xem là con người được."

"... Nó không được phản chiếu trong nước hay gương?"

Vinter dừng lại và nhìn lại tôi với ánh mắt ngạc nhiên. "...Làm sao ngài biết?"

Bởi vì tôi vừa trải qua cảnh đáng sợ đó đấy! Tôi nuốt lại lời muốn nói và im lặng di chuyển.

Khi tôi không có dấu hiệu trả lời, anh ấy nói nhỏ sau một lúc.

"... Khi chiến tranh tiếp tục diễn ra, số lượng con người trở thành nạn nhân như vật chủ của Leila tăng lên đáng kể. Các pháp sư cổ đại không thể nhìn thấy nó, đã phong ấn Leila, thứ mà họ đã hy sinh mạng sống của mình như một phương án cuối cùng."

Sau cùng chúng tôi cũng đến cuối hành lang, Vinter tiếp tục nói.

"Để nhốt Leila vô hình vào nơi khép kín không thể thoát ra..."

"..."

"... Đó là tấm gương của sự thật."

Một không gian bí mật giống như một viện bảo tàng xuất hiện.

Ở giữa nó là một tấm gương có kích thước khổng lồ, gần như chạm trần nhà đang hiện hữu trước mặt tôi

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 191
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.