Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 189

'Mảnh di vật!'

Khi tôi nhìn ra Yvonne đang cố gắng làm gì, tôi đưa tay lên che mắt mình.

"Cái quái gì đây!"

"Ta cũng không biết điều này sẽ xảy ra với cô đâu. Cô đã quá cứng đầu để ta lãng phí sức lực của mình rồi."

"Cút đi! Cái gì ta cũng không biết!"

"Chắc chắn là cô đã làm."

Tôi nhắm mắt khóc trong tuyệt vọng nhưng Yvonne dường như không nghe thấy tôi nói gì cả.
'Mình làm gì? Làm gì đây? Liệu mình có bị tẩy não không? '

Trái tim tôi rung lên như điên. Ánh sáng xanh đập vào mắt tôi mạnh hơn trong khi tôi vô cùng hoảng loạn. Tôi lùi lại để thoát ra khỏi nó.

Nhưng Yvonne đã đè vai tôi rất mạnh khiến tôi không thể thoát ra được.

Khi tôi không thể nhìn thấy phía trước, tôi chỉ loanh quanh như một con sâu trên mạng nhện.

"Hãy suy nghĩ cẩn thận đi, Penelope. Điều gì sẽ xảy ra khi ta giữ như thế này và sau đó chuyển mảnh di vật này cho cô."

"Uh!"

Trong khi ôm chặt vai tôi, Yvonne thì thầm vào tai tôi với một giọng nhỏ như đang kể bí mật của cô ả vậy.

"Chiếc gương đã hoàn thành, và cô sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bất lực nhìn những người cô yêu thích đang bị dao động bởi ta."

Cùng lúc khi lời nói của cô ấy vừa dứt, một thứ gì đó lướt qua trước mắt tôi, chiếm trọn bởi màu xanh lam. Đó là lần cuối cùng kể từ khi tôi trải nghiệm nó ở Soleil.

Như có hàng nghìn ánh mắt đang nhìn chằm chằm khiến tôi choáng váng. Quá khó để có thể giữ vững lý trí của mình.

"Ta không biết bất kỳ mảnh vật nào cả! Dừng lại đi."

"Họ đã chán ghét cô, bây giờ họ sẽ giữ cô dưới danh nghĩa vì yêu cô, giam cầm cô ở hư không, cuối cùng xé xác cô ra và giết cô không chút lưu tình."

"Hãy để ta đi!"

"Penelope tội nghiệp ... Trước khi làm điều đó, hãy cho ta biết mảnh ghép ở đâu?"

Tuk-. Có hình ảnh gì đó đang vụt qua trước mắt tôi.

Không rõ là may mắn hay xui xẻo nữa.
Ngoại trừ vết sưng trên đầu, thì cũng không nhiều lắm. Để đẩy Yvonne ra, tôi chạm vào đầu ngón tay của cô ấy.

Cô ấy nắm lấy tôi như thể cô ấy là một sợi dây uốn éo dai dẳng.

"Ta đã nói ngươi buông tay ra."

"Haha."

Theo phản xạ, tôi mở mắt ra trước tiếng rên rỉ trầm thấp.

"Haa, haa"

Chúng tôi dính chặt lấy vai và cổ tay đối phương.

Khi tôi nắm lấy cổ tay Yvonne và nhấc nó lên, mảnh gương áp vào mặt tôi đã rơi xuống một chút.

Ánh sáng xanh lọt ra khỏi nó, và nó vẫn xuyên qua mắt tôi, nhưng bằng cách nào đó không còn quá nghiêm trọng nữa.

Khi tôi mở mắt ra, ngay cả lời cảnh báo lướt qua như thể tôi sắp bị bắt cũng biến mất.

Tôi thở hồng hộc, cảm thấy tẩy não không có kết quả, tôi nhếch một bên khóe miệng.

"Ngươi sẽ làm gì đây? Việc tẩy não của ngươi dường như không hiệu quả với ta rồi."

"Ồh, thế sao?"

Nhưng ngay cả khi bị tôi chế giễu, Yvonne vẫn không hề hoảng sợ. Chỉ nghiêng đầu và hỏi ngược lại.

"Vậy cô sợ nhất cái gì? Ta còn tưởng rằng cô sợ ta nhất cơ."

"Không, không phải thế."

"Đừng nói dối, nếu không thì tại sao cô lại giấu mảnh ghép của ta? Nếu cô đưa nó cho ta, ta sẽ để cho cô yên."

Tôi dừng lại khi Yvonne nói rằng cô ta không hề tin tưởng tôi. 'Tại sao lại giấu mảnh ghép như tôi thực sự đã làm điều đó?'

Thực ra tôi không cố tình, chỉ là do hệ thống... Nó có phải là một nhiệm vụ không? ...

'Nhưng nếu mình đưa cho ả cái đó, ả nói sẽ để mình yên, nhưng tại sao mình phải giấu nó đến mức này? Mình dường như biết cái kết ẩn là gì rồi.'

Tôi không chắc mình có thể thoát khỏi nơi điên rồ này bằng cách xem đoạn kết hay không, và tôi không muốn chết theo câu chuyện trò chơi điên rồ này đã định sẵn.

'Tôi có nên đưa cho ả và rời đi không? Nếu như thế có khả năng tôi sẽ tìm ra lối thoát chăng.'

Khi ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu.
"Huh? Trả lời ta, Penelope."

Yvonne yêu cầu tôi với khuôn mặt lịch thiệp và đáng yêu như thiên thần.

Tôi tỉnh táo lại. Tôi hít một hơi thật mạnh ngay sau đó tôi cắn chặt môi và thốt ra.
"Ta không có nó. Ta đã nói với ngươi là ta không có nó."

"Vậy thì chết như thế nào mới là đáng sợ nhất đối với ngươi, Penelope?"

"Gì?"

"Nhìn đi."

Trong một khoảnh khắc, chủ đề đã thay đổi.

Trong khi tôi suy nghĩ về câu hỏi của Yvonne, cô ấy chỉ vào thứ gì đó với đôi mắt xanh của mình. Cổ tay cô đang nắm, mảnh gương trên tay.

"Đây là cái chết mà ngươi rất sợ."

Ánh sáng xanh lọt ra khỏi nó dần mờ đi. Nhưng có phải vì Yvonne đang nói như báo điềm xấu?

Bên trong bức tranh tĩnh lặng, nhưng kỳ lạ là một cảm giác lo lắng điên cuồng bắt đầu tràn vào.

"Thật ngại quá, nhưng ta lại không sợ bất cứ điều gì. Chết thì chết thôi."
Tôi liếc xéo mảnh vật bằng ánh mắt cảnh giác cùng với vẻ bịp bợm. Yvonne cười toe toét khi cô ấy đảo mắt trước những lời tôi nói.

"Không thể nào. Thứ ta vừa mới nghe thấy."

"Hả?"

"Cái giọng lẩm bẩm của ngươi khi nói ngươi không muốn chết.”

"Gì"

Vẻ mặt tôi như đang bị chấn động.

Làm sao cô ấy biết được những suy nghĩ trôi qua nhanh chóng trong vô thức đến nỗi tôi còn không kịp nhận ra?
'Mình có nói thành lời sao?'

Không, tôi chắc chắn là chưa ...

Cô ta có để ý đến ánh mắt run rẩy của tôi không?

Yvonne từ từ cúi đầu xuống và đưa mặt cô ấy ra trước mặt tôi.

Đôi mắt lớn, giống như ánh sáng xanh phát ra từ mảnh ghép. "Sự tuyệt vọng của người là sai lầm, Penelope."

"Đợi đã."

Có cái gì đó không đúng.

Cô ấy thì thào không ngớt.

"Hãy làm lại từ đầu nào."

"Ây, khoan đã, không đâu!"

"Dee Ah No."

Cùng với âm thanh của câu thần chú, cơ thể tôi như cúi xuống và lê đi đâu đó một cách điên cuồng.

Baam!

Khi âm thanh lớn vọng xuống sàn, trước mắt tôi bị ánh sáng màu xanh lam lóe lên che mờ đi.

* * *

"Huh, hyuk!"

Khi tôi mở mắt ra lần nữa với hơi thở gấp gáp, tôi đang ở giữa một không gian quen thuộc. Tôi nhìn quanh mà toát mồ hôi lạnh.

"Đây…"

Là phòng riêng của tôi.

Một căn phòng tầng hầm tối tăm với những ký ức không mấy tốt đẹp.

Đó là nơi tôi nằm xuống mỗi ngày mệt mỏi, nhưng lạ thay, tôi như được trở lại sau một thời gian dài.

Tôi nhìn quanh phòng với đôi mắt lạ lẫm.
Ngay lúc đó. wiiiing, wiiiing.- Tiếng những con ruồi bay khắp nơi.

Một mùi lạ không rõ từ đâu bắt đầu xộc vào mũi.

"Uh. Đây là mùi gì?"

Nó có mùi như mùi cá và mùi thức ăn đã bị thối rữa.

Mùi kinh khủng ngày càng nồng nặc khi tôi hít thở ra.

Tôi bịt mũi lại, cau mày và tìm ra nguồn gốc của cái mùi kinh dị kia. Ngay sau đó tôi nhìn thấy một đàn ruồi lớn.

Nó nằm trên nệm của tôi.

Waeaeaeaeaeng-. Những con ruồi đen đang bò trên chăn.

Nhưng không chỉ có vậy. Xuyên qua khe hở đó có đầy những con màu vàng, to bằng ngón tay trỏ, vặn vẹo uốn éo khắp nơi ...
"Này, cái gì thế này ... Woowook!"

Tôi lùi lại phía sau, kinh tởm trước sự bùng phát của đám sâu bọ đang lúc nhúc. Đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng khóc.

"Ôi, Chúa ơi! Cái quái gì đang xảy ra vậy!"

"Tôi đang định nói. Cô gái trẻ vừa vào đại học đã qua đời rồi."

"Tội quá. Tôi còn thắc mắc không biết cô ấy có bận đi học không vì dạo này ít khi gặp cô ấy. Ôi trời ..."

Giọng nói cuối cùng có vẻ quen thuộc. Cô ấy như một bà cô trước cửa nhà tôi. Chúng tôi thường chào nhau mỗi sáng khi đi mua sữa.

"Họ đang nói cái gì vậy?"

Tôi nhìn chằm chằm vào tấm đệm với đôi mắt rung lên không ngừng, nơi đàn ruồi và giòi bọ đang bủa vây. Trừ khi tôi là một kẻ ngốc, tôi không thể không rõ cô ấy muốn nói gì.

"Có phải là mình chết rồi không?"

Tôi thốt ra bằng miệng của chính mình mà tôi vẫn không thể nào tin được. Tôi đưa tay lên và chạm vào cơ thể mình.

'Chân thực thế này, thật sự đã chết sao?'

Ngay khi ý nghĩ đó trở nên điên rồ, tôi lắc đầu. "Không!"

Tôi không thể chết.
Tôi đã sống ở đó như thế nào? Làm thế nào để trở lại!

Tôi ngẩng đầu và chạy ra cửa.
Điều này không đúng.

'Tôi phải nhanh chóng nói với mọi người rằng tôi chưa chết, điều đó hoàn toàn sai.' Tôi dùng hết sức mở cửa để chạy ra ngoài.

"Ah!"

Nhưng thay vì thế giới bên ngoài, màu xanh lam bao phủ toàn bộ không gian. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang đứng ở một nơi khác.

Tôi đang đứng giữa nơi xung quanh phủ đầy hoa cúc .........

Bức chân dung kia.

"Đây, đây… cái gì thế này?"

Tôi không thể khép miệng lại được, môi tôi run rẩy không ngừng.

Khuôn mặt tôi nhìn vào bức chân dung trước mặt trông vô cùng biểu cảm, cứ như tôi đã chụp một bức ảnh làm giấy tờ tùy thân khi tôi vào đại học.
[Tin tiếp theo. Con gái út của Chủ tịch Tập đoàn XX, cô Yang ... được tìm thấy đã chết trong phòng riêng của mình 10 ngày trước.]

Đột nhiên, tôi quay đầu lại.

Đó là âm thanh của một chiếc TV phát ra từ một phòng tang lễ trống rỗng.

[... Cô ấy rời nhà sau khi được nhận vào một trường đại học danh tiếng ... Kết quả khám nghiệm tử thi, nguyên nhân cái chết là do sốc suy dinh dưỡng và làm việc quá sức, cảnh sát lo ngại về vấn đề lạm dụng và bắt nạt trong gia đình. ..]

Câu chuyện về cái chết của tôi đã xuất hiện trên bản tin.

"Chết tiệt, đồ khốn kiếp!"

Ngay lúc đó có ai đã chửi bới thô bạo và tắt TV đi. Tôi quay đầu lại nhìn.

"Người anh thứ hai?"

Có ba người mặc áo tang màu đen đang đứng chào người đưa tang.

Đó là gia đình tôi.

"Cô ta đã muốn sống thêm một thời gian, nhưng vì gần đây con không ở bên cạnh nên cô ta đã chết như một kẻ ăn xin. Một con khốn."

Thằng khốn thứ hai ném cái điều khiển xuống sàn nhà, bực bội vò đầu bứt tóc. Cha cau mày và nói với anh ta.

"Con, hạ giọng đi. Con đang làm cái quái gì trong cái cảnh như thế này nữa?"

"Con không quan tâm. Dù sao cũng không ai đến viếng cả."

"Ngồi đi. Có ký giả ở bên ngoài."

Đứa con lớn thay cha nhìn đứa thứ hai và cảnh cáo anh ta một cách gay gắt. "Ha, ngưới tính giả bộ cao quý đến cùng?"

Đứa con thứ hai nhìn anh trai của mình với sự hung dữ.

"Nếu nhìn vào thì tất cả là do mày mà cô ta chết. Ai là người đã lấy số tiền mà cha đưa cho nó sống nơi tốt hơn, xóa sạch cơ hội của nó ở giữa chừng cơ chứ?"

"Câm miệng."

"Sao. Tao có nói gì sai không?"

"Nếu là như vậy, anh là người gây ra cái chết lớn nhất cho cô ta."

"Cái gì ?! Ta đã làm gì-!"

"Ở trường anh chưa thấy cô ta ăn một thìa cơm nào, tại sao lại là lỗi của tôi"

"Hai đứa bây im hết đi!" Sau đó đến lượt người cha hét lên.

"Đây là lúc tụi mày đánh nhau sao! Cổ phiếu của công ty còn đang giảm mạnh kia kìa!"

"Nếu ngay từ đầu cha không mang về kẻ ăn mày đó thì chuyện xui xẻo này đã không xảy ra." Thằng khốn thứ hai thốt ra một lời báng bổ và nhìn chằm chằm vào bức chân dung của tôi như cực kỳ phẫn uất.

Không có từ ngữ nào thốt ra nhưng cảm xúc của tôi đã diễn đạt hết thảy.
Khi quan sát toàn bộ sự việc, tôi thở hổn hển không ngừng.
Có gì đó bắt đầu rơi ra từ trái tim tôi.

"Con yêu cầu cha mang con theo sao?" Nước mắt chảy dài trên sàn.

"Làm thế nào có thể hành động như một con chó khi một người đã chết như vậy? Bọn họ vẫn còn là con người sao?" Tôi đã rất khó chịu và tức giận đến mức hét lên rồi khóc lóc.

Tôi chưa bao giờ cầu xin họ cứu lấy cuộc sống như kẻ ăn xin của tôi. Đúng hơn thì chính họ là người đã hủy hoại cuộc đời tôi cho đến phút cuối cùng.

"Tại sao cứ mỗi lần như thế tôi luôn là người duy nhất bị tổn thương, và là người duy nhất phải chịu đựng nó, tại sao chứ—!"
Sự tức giận, thất vọng, tuyệt vọng và trống rỗng lần lượt đưa tôi đến địa ngục.

Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi không còn đủ tự tin để sống với sự tức giận của mình nữa.
'...Mình muốn chết.'

Nó từ từ rút hết sức lực khỏi cơ thể tôi. Và cứ như thể giết chết cảm xúc mọi lúc mọi nơi, tôi gần như nín thở.

'Làm ơn, ngay bây giờ đừng khiến tôi cảm thấy tồi tệ như thế này nữa.'
Khi khoảnh khắc mắt tôi bị chói lóa bởi ánh sáng.

Nguy hiểm! Nguy hiểm! Bạn đang bị ảnh hưởng bởi [Cuộc tấn công tẩy não] từ [Thế lực tà ác]!

Một nhiệm vụ bất ngờ đã xảy ra!
Bạn có muốn sử dụng phép thuật để bảo vệ mình khỏi cuộc tấn công này?
[Chấp nhận / Từ chối]

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 189
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.