Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 186

Tôi ngã xuống sau tiếng hét vì sự xuất hiện đột ngột của Reynold. Anh cau mày và bịt tai lại.

"Này! Sao tự nhiên lại hét lên!"

"Ôi, sao lúc rạng đông mà đi dạo với vẻ u ám thế này?"

"Hừm? Huh! Còn em thì rất tao nhã tìm lỗ chó lúc sáng sớm à?"

"..."

Lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi phải ngậm miệng lại trước lời mỉa mai của anh ấy.

'... Thánh thần thiên địa, chết tiệt thật.'

Tôi không bao giờ lường trước được Reynold sẽ thức dậy khi ngay cả những hiệp sĩ được đào tạo vẫn đang ngủ vào lúc bình minh thế này.

Việc tôi coi anh ấy như một trong những nhân vật có thể đã bị tẩy não bởi nữ chính khiến tôi lo lắng. Tôi bĩu môi và nghĩ xem nên viện cớ gì.

"Còn không mau đứng lên sao? Quần áo của em bẩn rồi kìa."

Reynold tặc lưỡi rồi đưa tay cho tôi. Tôi nhìn anh kinh ngạc trong giây lát, ngay lập tức bỏ qua bàn tay trước mặt và nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình.
Anh hỏi khi tôi đang phủi quần áo bẩn trên người mình.

"... Hừ, định chuồn ra khỏi nhà sao?"

"Này anh?"

"Gì?"

"Anh định nói với cha sao?"

Khi tôi hỏi lại thay vì một câu trả lời, đôi mắt xanh biếc rung lên trong giây lát. Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi mở miệng.

"Nếu anh nói cho cha ... Vậy em sẽ không đi ra ngoài nữa?"

Câu hỏi của anh ấy hơi lạ. Nếu anh ta nói với Công tước rằng tôi bí mật tìm kiếm lỗ chó, ông ta chắc chắn sẽ muốn nhốt tôi lại, vậy thì việc tôi khoẻ lại có ích lợi gì cơ chứ?

"Chàa."

Tôi đã hình dung ra điều tồi tệ nhất. Cuộc chạy trốn bị chặn lại và mảnh ghép bị ả đáng sợ kia lấy đi mất. Và cảnh tưởng khi một kẻ bị tẩy não bị giết như một kẻ ác độc hành hạ nữ chủ nhân chân chính ...

Tôi có thể sẽ chết một lần nữa, nhưng tôi không muốn chết như vậy ở một nơi chết tiệt thế này.

'... Nghĩ lại thì lần này mình đã thất bại vì thanh toán tự động điên rồ kia, nhưng nếu thử lại, mình vẫn có thể thoát.'

Đột nhiên suy nghĩ này xa hơn. Tôi lẩm bẩm một mình như đang nói với chính mình.
"... Hãy thử chết một lần nữa xem sao."

"Này-!"

Reynold hét lên.

"Không có chuyện gì mà em không thể nói trước mặt anh trai của em cả! Em có điên không? Em gần như không sống sót được kìa, và ...!"

"Vậy thì đừng nói cho cha biết."

Tôi cắt ngang lời anh ta nói giữa chừng và gằn giọng lạnh lùng.

"Nếu anh không muốn nhìn thấy em chết một lần nữa."

"Em ...! Ahhh!"

Anh cau mày và vò tóc một cách thô bạo. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt cáu kỉnh, sau đó vươn tay ra và nắm lấy cánh tay tôi.

"...Theo anh."

"Ưh...!"

Quay sang anh ấy, tôi hơi vấp và bàng hoàng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo anh.

"Anh đi đâu thế?"

"..."

"Reynold, chúng ta đi đâu?"

"Ah! Nếu em tiếp tục đánh anh như vậy anh sẽ chạy đến chỗ cha chúng ta và nói cho ông ấy biết mọi chuyện. Huh?"

Anh ta kéo sức không mạnh lắm vì vậy tôi có thể nhanh chóng dừng bước, đó không phải là con đường trở lại biệt thự.
Anh ta dường như không có ý dẫn tôi đến chỗ công tước. Vì vậy, tôi nghe lời anh và bước đi trong im lặng.

Sau một hồi đi bộ ở phía đối diện của con đường ban đầu, Reynold dừng lại gần một bức tường lạ lẫm. Dưới bức tường này rơm chất thành đống. Đó là nơi mà các hiệp sĩ thu thập phần còn lại của bù nhìn được sử dụng để huấn luyện.

Trong một khoảnh khắc, tôi nhìn Reynold và sau đó anh ấy đặt cổ tay tôi xuống rồi đi về phía anh ấy. Anh chui qua một núi rơm. Một lỗ hổng gập ghềnh đã lộ ra ngay sau khi nó được mở ra.

"Ừh..."

Thật khó tin Reynold đã tiết lộ chỗ này cho tôi. Khi tôi ngây người nhìn vào cái lỗ mới và chớp mắt, anh ta nói quanh co.

"Nơi này đã bị phong tỏa bởi vì em trước đó. Đó là lý do tại sao các hiệp sĩ gọi em..." Anh ta đột nhiên ngừng nói. Lý do không rõ ràng.

Tôi đến gần nó kiểm tra một chút và liếc nhìn xung quanh. Reynold hỏi với giọng rất thận trọng.

"... Em thật sự sắp rời khỏi nhà sao?"

"Em không biết. Em vẫn chưa quyết định chắc chắn lắm."

Tôi hoàn thành việc ghi nhớ địa hình xung quanh với một câu trả lời bình thường.
Sau đó trở lại với Reynold, tôi vô cùng ngạc nhiên vì anh ấy đã nói cho tôi biết về cái lỗ này.

"Em ... không đi được không?"

"...Gì cơ?"

"Cha nói sẽ không bao giờ cho em ra khỏi nhà. Không nghĩ tới trốn nhà đi, em không thể tiếp tục sống ở chỗ này sao?"

"Tại sao?"

Tôi hỏi lại vì tôi thực sự không hiểu tại sao anh ta lại tiếp tục nói về điều đó.

"Anh ghét em mà. Không phải tốt hơn cho cả hai chúng ta nếu em rời đi sao?"

"Cái đó..."

Vẻ mặt của Reynold bị bóp méo một cách khủng khiếp trước những lời nói của tôi.
Tương tự như khi chúng tôi có cuộc chiến trên gác mái. Có vẻ như anh ấy đang gặp khó khăn khi nghe tôi nói ấy nhỉ.

"Không được."

Tôi đã cười mỉa mai cái gia đình buồn cười này khi nghĩ về điều đó. Ma quỷ đã đẩy tôi đến giới hạn, Penelope trẻ tuổi và chàng trai bị ám ảnh bởi tôi, anh ta không thể gặp rắc rối thêm nữa.

"... Đúng vậy. Lần đó anh thực sự rất ghét bỏ em."

Tôi bật cười nên khó mà trả lời cho anh.

"Lần đó anh đã không nghĩ Yvonne sẽ quay lại."

Đó là một âm thanh rùng rợn.
Tôi nhàn nhạt gật đầu, nhìn thấy phản ứng của tôi, vành mắt anh chợt ẩm ướt.

"Đừng gật đầu! Còn em ... em có nghĩ rằng mình có một tính cách tốt không? Anh đã chết khiếp vì bị đánh đấy!"

"Hả. Anh nói cái gì? Sao đột nhiên lại nói chuyện này?"

"Anh đang cố gắng ăn ở và hòa thuận đây này, nhưng em có biết nó đã khủng khiếp như thế nào đối với anh không? Anh vẫn còn vết sẹo do cái véo của em vào ngày trước lễ trưởng thành đó!"

Khi thấy tôi chết lặng vì phàn nàn bất ngờ từ anh, anh vẫn càu nhàu và xắn tay áo. Có những vết móng tay thực sự ở bên trong cổ tay lộ ra, sẫm màu hơn vùng da còn lại.

‘Tự dưng thấy sảng khoái ghê ta ơi .' Tôi cười vui sướng.

"Em xin lỗi, được không?"

"A! Đó..."

Khi tức giận, Reynold đã đấm vào ngực anh ấy vài lần.

Một sự im lặng khó xử giữa chúng tôi khi anh ấy ngừng tham vãn. Tôi đã tìm thấy một cái lỗ, vì vậy tôi không còn gì để xem nữa.
Khi tôi định nói ‘Em về phòng ngắm bình minh đây.’ Thì

"... Vào buổi lễ trưởng thành, khi em đột nhiên ngã xuống với vết máu đầy người."
Anh ấy đột nhiên nói về chủ đề mà tôi không muốn nghe.

"Lúc đầu anh nghĩ em đang đùa."

"Gì chứ...?"

"Một ngày trước lễ trưởng thành của anh, anh đã ngã từ một cái cây trước cửa sổ của em và giả vờ như đã chết và em đã khóc rất nhiều."

Nhờ phước của em mà cha chúng ta đã đốn ngay cái cây đó, em lại nổi khùng lên. Reynold hài hước nói thêm.

Tôi im lặng vì tôi không biết điều đó.

"Khi ông già Hầu tước kia nói rằng em có thể đã bị đầu độc, anh đã nghĩ em lại gây ra một vụ tai nạn khác. Thực tình mà nói anh không tin lắm."

"..."

"Cái gì mà tự uống thuốc độc cơ chứ? Tự mua cho mình mọi thứ mình muốn, làm gì thì làm không ai cản. Cha định đuổi em ra ngoài vì Yvonne đã quay lại, em đã nghĩ vậy phải không? "

"..."

"Nhưng suốt cả tuần em nằm trên giường khi vẫn không ngừng chảy máu, anh đã gọi tất cả người hầu đến để điều tra."

Reynold khuôn mặt tối sầm, người đang nói chuyện với chính anh, dần trở nên tái xanh. Anh giống như một người bị ngạt thở, cố gắng lấy lại hơi thở mà anh đã đang lạc mất.

“Không ai biết em thường làm gì, em đã đi đâu, hay em đang gặp ai. Ngay cả người giúp việc của em cũng thế. "

" ... "

"Sao có thể như vậy được chứ? Quái quỷ thật, làm sao cô ấy có thể không biết gì khi nhận được tiền lương để chăm sóc cho chủ nhân của mình?"

Anh ta hỏi tôi bằng một giọng gay gắt.
Thật may mắn là Emily đã trung thành thực hiện những gì tôi đã nhắc nhở từ trước. Nhưng những kẻ khác thì không phải việc mà tôi phải quan tâm.

'Cô ấy đã làm như thế.'

Tôi không cần phải lặp lại những gì mình đã nói rất nhiều lần trước đây rồi. Bây giờ anh ấy cũng đã nhận ra được điều đó.

"Chính từ khi ấy."

"..."

"Kể từ đó, anh đã ... nó nhắc anh nhớ đến việc anh đã đối xử tệ bạc với em như thế nào."

"..."

"Anh biết. Chiếc vòng cổ của Yvonne, chính anh đã để nó trong phòng em và đổ lỗi cho em và còn rất nhiều điều anh đã làm sai."

Reynold thốt ra một chuỗi ngôn từ liên tục và nhấc vai lên. Mắt anh đỏ hoe mà anh cũng không nhận ra nữa.

"Nhưng anh không muốn thừa nhận chúng. Anh không thể đếm được lỗi của mình gây ra đối với em ... và anh chắc chắn rằng em sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của anh đâu."

"..."

"Vào một lúc nào đấy ... em bắt đầu đối xử với anh hoặc gia đình mình như một người hoàn toàn xa lạ."

Mỗi khi anh thở hổn hển, mái tóc hồng xinh xắn của anh như muốn hoá thành mây khói. Tôi nhìn nó với một khuôn mặt vô cảm.
Đôi mắt tôi chạm vào anh, khuôn mặt anh mờ ảo như lúc anh ấy đã khóc khi nhìn thấy tôi ngã quỵ vào ngày xảy ra tai nạn.

"Anh đã nghĩ đến nó hàng chục lần trong những ngày này. Giá như lúc đó anh quan tâm em hơn một chút, thay vì trở thành một kẻ ngốc nghếch như vậy ..."

"..."

"Em sẽ không rời xa ngôi nhà này chứ?"

Tôi cũng không biết nữa.
Tôi không quan tâm mỗi khi anh đối xử với tôi như rác rưởi thay vì là một người thân trong gia đình của anh.

Nhưng như anh ấy đã nói, nếu anh tốt hơn một chút với Penelope ... 'Cô ấy đã không chết.'

Sau đó dường như không biết phản ứng thế nào cho thích hợp, tôi trả lời Reynold một cách khô khan.

"Nếu anh như thế, em có thể đã bớt ghét nơi này hơn bây giờ rồi nhỉ."

"... Anh xin lỗi, Penelope."

Reynold lắp bắp nói những lời này như một người đang bị bóp cổ.

"Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ phát ngán vì mọi thứ ... và có ý nghĩ về cái chết như thế."

Đó là một lời xin lỗi muộn màng.

Mọi người đều không rõ nguyên nhân xuất phát từ đâu.
Tôi không thể tha thứ cho anh ta, bởi vì tôi không phải là Penelope.

Bây giờ là lúc tôi nhìn lên, đối mặt với anh để trả lời rằng những lời như vậy hoàn toàn vô nghĩa. Tôi mở to mắt trước cái nhìn của Reynold.

"Reynold."

Cúi đầu xuống, anh ta đang dùng tay chặn miệng mình.

"Anh đang khóc sao?"

"Điên chắc, bộ anh khóc thật đấy à?!"

Khi tôi hỏi thì anh ta hét lên rồi lấy tay dụi mồm lau mắt.

'Anh đang khóc, anh ấy đang khóc.'

Tôi nghĩ thầm, và anh lại hét lên như nổi cơn thịnh nộ.

"Anh không có khóc!"

"Em có nói gì sao?"

"Anh không khóc!"

Chàng thanh niên nhìn tôi chằm chằm phản đối với đôi mắt đỏ như một con thỏ. Một lúc sau, anh mới thả lỏng và thốt lên.

"... Đừng có một mình lo lắng, nói với anh nếu em không có đủ tiền."

"..."

"Khi em ra ngoài, hãy đến hội lính đánh thuê và thuê người trước, cho dù cần tốn nhiều tiền hơn một chút, chỉ sử dụng khách sạn thay vì nhà trọ của mấy kẻ ăn xin. Hãy mang theo vũ khí ma thuật tự vệ hoặc thứ gì đó có thể dùng tới... "

"Anh trai."

Tôi lên tiếng ngăn Reynold khi anh đang bận rộn lên kế hoạch bỏ trốn cho tôi và thay vào đó nói lời từ biệt anh ấy một cách bình tĩnh.

"Tạm biệt anh."

Ngay khi ấy khuôn mặt của Reynold như bị co rút lại.

Anh vội vàng giơ nắm đấm và cúi đầu xuống. Tôi im lặng chờ anh trút bỏ hết tình cảm cũ, không còn tiếng trêu chọc nào thêm nữa.

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 186
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.