Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 185

Eclise trố mắt trước cái tên quen thuộc đã lâu không nghe thấy. Anh lắc đầu đầy kích động.

"... Không, đó không phải là ta."

"Người của anh vẫn còn sống và ở khắp nơi, họ vẫn đang chờ đợi anh. Một chiến binh không hèn nhát và trốn tránh chiến tranh đâu."

Cuối lời thì thầm của Yvonne, quá khứ huy hoàng của Delman hiện ra trước mắt Eclise. Thật ra trước mắt anh có một mảnh gương xanh đỏ được ấn vào.

Đôi mắt của Eclise từ từ sáng tỏ.

Dù là con ngoài giá thú của nhà vua nhưng anh không bị kỳ thị hay phân biệt đối xử. Ngược lại, anh được tự do lớn lên, bất chấp trách nhiệm nặng nề trên vai, không giống như những người anh em khác.

Quê hương là một vùng đất rộng lớn, rừng xanh bạt ngàn và những đồng cỏ đẹp trải dài bất tận.

Khi tất cả những thứ ấy bị chà đạp dưới chân của Đế chế, vua cha và các anh trai đã xóa tên anh khỏi lịch sử gia đình và che dấu như anh chưa từng tồn tại.

Đây là cuộc sống dơ bẩn mà anh đã sống sót bằng cách bỏ lại gia đình và những người đồng hương của mình.
Anh không còn là một hoàng tử nữa, mà là một tên nô lệ thấp hèn.
Bây giờ làm sao anh có thể mang trên mình cái tên đó một lần nữa?

"Như anh nói đấy, mọi chuyện đã kết thúc rồi Eclise. Nếu không phải lần này thì anh sẽ không bao giờ có được Penelope nữa."

Yvonne tuyệt vọng nói.

"Đi về phía bắc. Đi đi và liên lạc với những kẻ nổi loạn. Giết chết Thái tử và anh sẽ là người thống trị đế chế này."

"Chủ nhân không muốn chuyện như vậy."

Có lẽ do di vật chưa hoàn thiện nên con mồi vẫn còn sức chống trả yếu ớt như thế. Nhưng khi ánh sáng xanh của thánh tích che mắt anh, lòng tham muốn có Penelope lại trỗi dậy.

Yvonne lặp lại điều tương tự nhiều lần với sự kiên nhẫn.
"Penelope muốn một cuộc sống yên bình."

"Cuộc sống bình yên".

"Đó không phải là nơi mà con gái của Công tước sẽ trở thành thái tử phi đâu. Anh nghĩ rằng cô ấy có thể chịu đựng những khó khăn như vậy sao?"

Ánh sáng xanh từ mảnh di vật dần dần mạnh hơn.

"Penelope thật sự muốn vị trí của Thái tử phi sao?"

Khi Yvonne vặn hỏi, Eclise suy nghĩ trong phút chốc.

Nếu cô muốn, anh có thể giết Thái tử và thay thế vị trí của anh ta và sẽ hành động như thế. Nhưng người chủ mà anh biết dường như không thực sự lấy đó làm thành mục tiêu của cô.

Yvonne tiếp tục thì thầm.

"Anh có thể làm cho cô ấy cảm thấy hạnh phúc hơn mà. Phải không?"

"Ta có thể ngăn cô ấy trở nên bất hạnh.Đúng không? Cô ấy nên được hạnh phúc. Trong ngôi nhà này cô ấy đã đau khổ vì bọn họ mỗi ngày cơ mà."

"Vậy thì hãy làm như tôi nói, Eclise."

Cuối cùng, Eclise gật đầu, sau khi ánh sáng xanh chiếm lĩnh hoàn toàn con ngươi xám kia.
Nhìn anh ta trông bộ dáng thế này, Yvonne thở dài rời đi.
Kế hoạch lấy mảnh di vật bất thành vì con mồi ngỗ ngược không nghe lời.

'Ta nghĩ ta có thể làm điều đó dễ dàng hơn trước đây.'

Mọi thứ xảy ra thật không suôn sẻ trong lúc ta đi vắng. Thế trận đã đảo ngược một cách đáng kinh ngạc.

Công nương giả, kẻ sử dụng phép thuật cổ xưa và những con mồi hiếm có đã tiến vào lãnh địa của ta. Họ bị ám ảnh bởi Penelope vì những lý do vớ vẩn khác nhau, và vấn đề tệ hơn khi ả đã lấy đi mảnh ghép của ta như một con chuột nhắt.

'Ta chắc rằng ả đã nhận ra ta.'

Ngày đó, ngày hòn đảo bị sụp đổ.

Khi chiếc mặt nạ bị vỡ khiến họ vô tình nhìn vào mắt đối phương, hai người phụ nữ dường như đã nhìn thấy nhau và cũng như nhận ra danh tính của nhau.

‘Ngươi đã biết tất cả, nhưng ngươi cũng đang hành động thông minh đấy.'

Khi ta nghĩ đến Penelope kẻ sắp đi xa khỏi đây, ta tràn ngập trong lo lắng điên cuồng.

Không có thời gian nữa. Phải vứt bỏ những con mồi ngu ngốc đang tuyệt vọng vì không thể nhận được tình yêu của Penelope.

'Bây giờ điều duy nhất cần làm là tự mình hành động.'

*****

"Haaa......"

Tôi hạ bàn tay đang che miệng xuống. Góc mảnh di vật bị giữ chặt đâm vào da thịt tôi, nhưng cơ thể đông cứng của tôi không cảm thấy đau đớn.

Nơi tôi đang đứng ngay bên cạnh lò đốt rác. Phía sau bức tường bên ngoài của tòa nhà nơi Eclise dùng tay nắm lấy, đó là một nhà kho.

Tôi không nghĩ rằng nó sẽ giúp tôi thoát khỏi cảnh kia. Lần trước khi tôi thấy Yvonne tẩy não Eclise, nhận định của tôi rằng minh không nên rời đi là đúng.

Tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ khi đứng cách một bức tường mỏng, tôi phải mất một lúc lâu mới ra được khỏi nơi này.

"Ôh, thưa công nương!"

Khi tôi về thẳng phòng, Emily vừa dọn dẹp xong lên tiếng chào tôi.
"Ngài về muộn ạ? Ah công nương, tay ngài bị làm sao vậy? Chảy máu rồi!"

"Emily."

Tôi đã kiềm chế để cô ấy không làm ầm lên. "Đi lấy cây búa cho ta."

"Hả? Nhưng, nhưng phải xử lý tay của ngài trước."

"Đi lấy cây búa ngay."

"Em sẽ trở lại ngay ạ!"

Cô ấy đi ra khỏi phòng với vẻ bối rối.

Sau đó, tôi mới mở tay và ném mảnh đồ đang cầm xuống sàn.

Taak-.

Bàn tay bị cứa rách ở các góc rất đau. Nhưng nỗi sợ hãi đã ở trước mắt đang bao trùm tôi.

Nhân vật nữ chính, hoặc con quái vật đang tìm kiếm mảnh di vật, cô ta biết mọi động thái của tôi.

'Cần phải loại bỏ nó càng sớm càng tốt!'

May mắn, Emily đã trở lại nhanh chóng với một cây búa lớn.

"Công nương! Em đã lấy nó rồi đây. Nhưng tại sao lại là búa ạ.”

"Lùi lại đi, nó sẽ hơi nguy hiểm đấy."

Tôi lập tức cầm lấy cây búa và giơ cao. Ngay sau đó tôi đập mạnh vào mảnh gương nằm trên sàn.

Hwiig, Gwaang-!

"Công nương, aahh!"

Emily hét lên và hoảng sợ khi thấy tôi đánh từng nhát búa lên sàn. Nhưng tôi vẫn không dừng lại.

Gwang, Gwaang-!

Tôi đập búa như điên để biến mảnh gương kia nát thành bột.

Gwaang -!

Sau đó, dường như tôi đã đập sai cạnh nên chiếc gương bay lên trong không trung và lại rơi xuống.

"Hừ, Hừ ... Làm ơn đi--!"

Khi tôi nhìn thấy mảnh gương mà không có một vết nứt nào, mặt tôi nhăn nhó.

"Đồ điên! Cái loại thép quái quỷ gì đã tạo nên cái gương này thế!?”

Bực bội vì sợ hãi và lo lắng, tôi dùng sức ném cây búa xuống sàn.

Doong-!

"Công nương, công nương bình tĩnh đi! Xin hãy chú ý đến tay của ngài!"

Emily run rẩy và giữ tay tôi lại để kiểm tra.

Lòng bàn tay nhớp nháp. Một vài dòng máu chảy xuống từ tay tôi.
Quên đi vết cắt trong lòng bàn tay, tôi đã dùng tay đánh từng nhát búa.

"Emily."

"Vâng vâng ạ?"

Tôi hít thở sâu và cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Ta cần em làm một việc khác ngay bây giờ."

"Cái gì? Là gì ạ?"

"Mang theo nó và đến văn phòng Thỏ trắng. Tránh gặp mặt bất cứ ai hết mức có thể."

Tôi liếc nhìn mảnh rơi trên sàn kia.

Emily vội bước đến và nhặt nó lên.

"Đi, bảo anh ta cất nó ở nơi an toàn không ai biết. Cho đến khi ta tìm anh ta."

Không bị thiêu rụi trong lửa, cũng không bị búa đập vỡ.

Dù tôi có suy nghĩ nhiều thế nào đi nữa, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa nó ra khỏi dinh thự ngay bây giờ.

"Vâng, vâng! Em sẽ làm như thế, thưa công nương!"

"Và một điều nữa."

Đối với Emily gật đầu trung thành, tôi đưa ra một chỉ dẫn khác.

"Bảo anh ấy làm một công việc khác mà ta đã yêu cầu anh ấy làm vào đêm hòn đảo biến mất."

"Vâng, em sẽ không quên đâu ạ!"

"Ừ, cẩn thận một chút."

Có lẽ vì đã làm việc đó vài lần nên Emily vội vã ra khỏi phòng mà không hỏi han gì thêm nữa.

Tôi nhìn bóng lưng của cô hầu gái, người không biết rằng công việc khác chính là yêu cầu xóa trí nhớ của cô ấy, tôi cắn chặt môi mình.

'Mình cần phải thoát ra khỏi đây, ngay bây giờ.' Tôi phải đi đến phương Bắc.

*****

"Công nương ơi, em về rồi!"

Tối hôm đó, Emily đã trở lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà tôi đã giao cho cô ấy.
"Em đến đó mà không đụng phải ai, đúng không?"

"Vâng, em đã nói với ngài ấy tất cả những gì ngài bảo. Người chủ văn phòng nói với em rằng ngài ấy sẽ giữ nó thật cẩn thận ạ."

“Làm tốt lắm."

"Vâng! Tay của người thế nào rồi ạ?"

Trông cô ấy có vẻ buồn bã khi nhìn thấy băng quấn trên tay tôi.
Tôi hỏi thẳng.

"Nhân tiện thì Emily, em có giao những thứ mà ta yêu cầu em giao không?"

"Cái gì? Thứ gì cơ ạ?"

Không có vẻ dối trá trong đôi mắt đang bối rối của cô, dường như cô thật sự không biết gì cả.

Tôi có linh cảm rằng Vinter chỉ xóa ký ức về mảnh gương ra khỏi ký ức của Emily.
"Không, không có gì. Ta nghĩ là ta có chút nhầm lẫn thôi."

Điều duy nhất còn lại phải suy nghĩ : 'Khi nào mình trốn thoát?'

*****

Ngày hôm sau ...

Sau khi trằn trọc cả đêm, tôi ra khỏi phòng từ sáng sớm.

Để không làm Emily bất ngờ trước sự biến mất đột ngột của tôi, tôi chất đống gối dưới chăn làm cho nó trông như thể tôi vẫn đang ngủ.

Bình minh mờ ảo trong sáng sớm yên tĩnh một cách đáng sợ. Tôi đi dọc theo con đường rừng để đến nhà lò hơi, xuyên qua làn sương sớm mát lạnh.

Khoảng thời gian trước khi các hiệp sĩ bắt đầu vào thời gian huấn luyện, khu rừng gây cảm giác rất ảm đạm so với khi có ánh sáng ban ngày.
Tôi bước đi trong khoảng thời gian khá dài.

Cơ sở của việc trốn thoát là đảm bảo các lối thoát hiểm an toàn.

Đã khá lâu tôi không dùng tới lỗ chó kia rồi, vì vậy tôi cần kiểm tra lại vị trí này.

Khi tôi đi bộ chậm rãi để làm dịu đi những suy nghĩ phức tạp của mình, tôi thấy mình đang ở khung cảnh quen thuộc. 'Chất độc mình uống chắc sẽ không làm mất trí nhớ đâu nhỉ.’

Tôi nhanh chóng đến gần hơn, tự khen vì vẫn giữ được bộ não còn hoạt động hữu ích của mình.

Trong số rất nhiều bụi cây giống nhau, tôi tìm thấy những bụi cây ngụy trang đang che đậy một lỗ chó khi nhớ lại những đặc điểm riêng của nó.
Khi tôi gạt tán cây sang một bên và hạ thấp cơ thể xuống.

"Cái gì kia?"

Không hề có một cái lỗ nào cả. Nó chỉ là một bức tường chắn cuối một mảnh đất rộng lớn.

'Có lẽ mình nhầm lẫn với bụi cây ngụy trang nhỉ?'

Tôi lần lượt nhìn vào những bụi cây tôi đã tìm kiếm và bức tường với vẻ bối rối. 'Không phải vị trí ở đây sao?'

Nghĩ rằng nó có thể chệch hướng một chút, tôi ngồi xổm xuống và bắt đầu nhẹ nhàng tìm kiếm bên dưới bức tường. Tuy nhiên, dù tôi có tìm kiếm nhiều như thế nào trong các bụi cây, vẫn không có một lỗ hổng nào cả.

Tôi lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Tại sao không có cái lỗ nào ở đó? Nó đi đâu được cơ chứ?"

"Cái lỗ đó không còn nữa."

"Vậy thì nó ở đâu?"

"Em sẽ làm gì với nó?"

"Cái đó, tất nhiên là..."

Trốn thoát......

Khi tôi trả lời một cách vô thức, tôi chợt tỉnh ra.
Một cảm giác ớn lạnh bao trùm sau lưng.

'Đừng nói với mình’

Khi tôi từ từ quay đầu phủ nhận thực tại.

Một chàng trai với mái tóc hồng đứng gần sau lưng và mỉm cười như một bóng ma, nỗi sợ hãi của tôi hiện ra từ những giấc mơ lúc trước.

"Tất nhiên cái gì?"

"Ahhhhh!"

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 185
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.