Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 184

Đôi đồng tử màu xám đờ ra đến mức rơi lệ.
Dường như cú sốc ngày căng có xu hướng tăng lên.

"Ah, việc đó... nó…"

Eclise như ngừng thở.

Khá vui khi nhìn thấy gương mặt lúc nào cũng vô cảm như tượng sáp ngoài đời thực như thế này.

"Àh nhưng mà, ngươi không nhìn thấy ta dường như đã chết như thế nào mà nhỉ?"

Tôi cảm thấy như thể đã rũ bỏ được cảm giác khó chịu trong dạ dày ngột ngạt của mình. Từ từ hạ người xuống và đưa mặt mình gần hơn trước mặt anh ấy.

'Huu'.

Tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh ta.

"Chủ…chủ nhân."

Đôi vai run rẩy và ánh mắt đáng thương biết bao.

Tôi như cảm nhận được hạnh phúc, khẽ thì thầm ngọt ngào với anh.

"Ngươi… đã từng uống rượu lần nào chưa?"

"…".

"Ngươi biết không, khi ta uống ly rượu ấy và chỉ vài giây sau đó thôi, trái tim ta nóng bừng như bị ai đó đốt cháy không chút mảy may lưu tình. Ta há hốc cả miệng vì ngạt thở, máu đỏ tuôn trào như thác đổ mà không bao giờ ngừng vậy”.

"Đó là chất độc khiến các mạch máu trong người ngươi không ngừng làm máu liên tục tuôn ra ngoài. Bởi thế mà chả khác gì ta đã phun máu đầy cả xô ngay cả khi mê man bất tỉnh."

".....".

"Ta đã rất mệt mỏi trước khi gục ngã, Eclise à. Ngươi có biết ta cảm thấy đau đớn như thế nào không, hử?"

"Ah, thưa chủ nhân, chủ nhân..."

Khi tôi buồn bã như một diễn viên đang có màn trình diễn trên sân khấu của chính mình, tôi chú ý đến vẻ mặt của Eclise.

Anh lắc đầu, tỏ vẻ chả khác gì chinh anh ta là người đã tự mình uống thuốc độc vậy.

Tôi không nghĩ rằng việc anh nói rằng anh yêu tôi là điều sáo rỗng.

Tôi cảm thấy tuyệt vọng, thất vọng và mất mát khi anh đưa Yvonne đến buổi lễ trưởng thành.
'Anh cũng nên cảm nhận tư vị này đi chứ nhỉ.'

Tôi đã xóa bỏ vẻ mặt khóc lóc mà mình đã biểu hiện trước ấy.

Tôi nghiến răng và thốt ra từng chữ nặng nề.

"Tất cả là do ngươi. Ngươi hiểu không?"

"A, a, chủ nhân, chủ nhân…"

"Ầy thật tệ quá, nếu biết ta sẽ phải nhìn thấy khuôn mặt của ngươi một lần nữa như thế này thì ta chỉ muốn chết đi cho rồi ấy."
Chắc chắn con đường tôi chọn có ảnh hưởng lớn đến anh ấy.

Khuôn mặt của Eclise người ít khi thể hiện cảm xúc của mình trước tôi, đang cực kỳ bối rối.
Ánh nhìn lạc lõng và đầy run rẩy.

Anh ta lắp bắp, không thể thở đúng cách như một kẻ chết đuối với khuôn mặt vô vọng.

"Tại sao, a, chủ nhân. Tại sao người lại muốn chết, tại sao thế?"

"Lý do ư?"

Tôi cười một cách rùng rợn.
Không, có lẽ tôi đang khóc thì đúng hơn.

"Ngươi biết rõ cơ mà. Lý do tại sao ta quan tâm ngươi với tất cả trái tim của minh như thế."

"…"

"Ngươi đưa Yvonne đến ngăn cản ta, mang tiếng xấu cho ta, còn lời gì dành cho những kẻ thất bại không thực hiện được mục đích của mình đây?"

"......"

"Ta sẽ lâm vào cảnh khốn cùng như ngươi, hoặc ta sẽ giống như những người đồng hương mà ngươi đã phản bội."

"......"

"Tận cùng, chỉ có thể là cái chết."

Tôi từ từ đứng thẳng và nhìn qua đầu anh ấy.

Thanh đo mức độ ưa thích vẫn còn đó. Màu đỏ sẫm như máu. Eclise, người yêu tôi nhiều đến tưởng chừng có thể chết đi.
Có thể nào nguyên nhân dẫn đến lỗi ở chế độ khó hoàn toàn là do Eclise không?

'Không.'

Rõ ràng đã có sự lựa chọn và quyết định sai lầm của tôi trong đó.

Có lẽ Eclise vô tội.

Nếu tôi không chọn anh ấy là con đường duy nhất để thoát ra, thì anh ấy đã không đi xa đến mức này.

Nhưng tôi quá mệt mỏi khi phải thương hại anh vì đã bị tôi lợi dụng, và nhìn lại lỗi lầm của mình từng cái một như thế.

Tôi không đủ sức để đối đầu với những câu chuyện trong game, bỏ qua Yvonne đáng sợ kia và Eclise bị tẩy não này.

'Tôi không thể làm khác được.'

Điều duy nhất còn lại cho một kẻ thất bại không muốn chết chỉ có thể là bỏ chạy.

Ngay lúc ấy.

"Tôi đã nghĩ nếu tôi mang con gái của Công tước quay về, chủ nhân sẽ bị tống ra ngoài ngay lập tức."

"..."

"Sau đó, tôi nghĩ rằng người sẽ tin tưởng tôi và chỉ có thể chỉ dựa vào mỗi một mình tôi."

Eclise đang run rẩy với khuôn mặt đờ đẫn, đột nhiên mở miệng thốt ra một cách thê lương.

"Tôi không thể. Tôi sẽ giết Yvonne và sẽ đưa mọi thứ trở lại như cũ."

"Hả? Ngươi mới là kẻ phải chết, Eclise à."

Tôi cắt đứt lời than vãn của anh ấy như một đứa trẻ và đáp lại anh một cách lạnh lùng.

"Ngươi là người đã đưa cô ấy đến đây theo ý muốn của mình và phá hỏng mọi thứ."

"Tôi không muốn chết."

"Tại sao?"

Anh ngập ngừng và nhỏ giọng lẩm bẩm. "Vì sau đó…tôi không thể gặp lại người."

"Ha."

“Đôi khi, tôi chỉ muốn chết vì dục vọng này khi nghĩ đến kẻ khác đứng cạnh người, máu tôi chỉ muốn sôi sục dâng trào”.

"......"

"Tôi không muốn chết đâu, chủ nhân."

Vào lúc ấy anh ngẩng đầu lên và gục xuống.

"Vì vậy xin người, hãy nói cho tôi biết."

"Chuyện gì?"

"Làm sao để có thể trở lại bên cạnh người đây."

Chỉ trong một khoảnh khắc, anh đã hối hận. Đôi mắt lại lấp lánh mong chờ.

"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà người sai bảo, chủ nhân."

Anh ta cầu xin sự thương xót và lắp bắp trong khi bàn tay không nắm lấy tay tôi lục tìm túi sau của anh.

Anh ấy lấy một thứ gì đó ra và đẩy nó vào ngón tay tôi. Tôi cảm thấy một cái chạm lạnh lẽo vào ngón trỏ. Trước khi tôi kịp nhận ra, một chiếc nhẫn ruby lớn màu đỏ đang chạm vào ngón tay mình.

"Tôi sẽ bò như một con chó ngoan ngoãn nếu người muốn."

Chàng trai trả lại tôi chiếc nhẫn ruby mà tôi đã ném đi hôm trước, anh không ngừng run rẩy và lên tiếng van xin.

"Nếu người không thích, tôi sẽ không nói 'Anh yêu em' nữa."

"......"

"Nên làm ơn, xin đừng bỏ rơi tôi, chủ nhân."

Đôi mắt đục ngầu đang ngấn lệ ngước nhìn tôi, vành mắt anh đỏ hoe.

Chỉ trong giây lát, tôi đã hơi yếu lòng.

Tuy nhiên, bóng dáng xuất hiện đằng sau Eclise khiến tôi tỉnh táo lại.

"Eclise."

Tôi từ từ rút bàn tay đang bị anh nắm lấy. Anh cố gắng bắt lại nó, như thể đang chơi một trò chơi vậy.

Bàn tay hoàn toàn rút ra khỏi anh ta, tôi chậm rãi vuốt ve mái tóc hoa râm rối bù của anh. Rồi từ từ đưa xuống phía sau đầu chạm vào thứ gì đó cứng rắn.

Tôi nói với người đang ở trước mặt mình.

"Ta không phải là chủ nhân của ngươi nữa."

Cùng lúc đó, một tiếng 'click' vang lên và vòng ruby chạm vào khe rỗng.

Tak-
Miếng da màu bạc đen chạm vào chiếc nhẫn ở cổ anh ấy rơi xuống. Chiếc vòng cổ ma thuật, thứ luôn hiện diện trên cổ anh để chứng tỏ thân phận của một nô lệ, cuối cùng cũng bị tháo lỏng.

"Chủ nhân?"

Eclise nhìn xuống nó sau đó gọi cho tôi với vẻ mặt bàng hoàng. Đây là lần cân nhắc cuối cùng của tôi cho hiệp sĩ duy nhất -kẻ đã phản bội tôi.

"Bây giờ hãy hỏi chủ nhân mới của ngươi về điều đó đi."

"Cái gì ... Ý của người là…"

"Chào."

Tôi chào bằng giọng trầm.

"Eclise."

Rồi một giọng nói khác gọi Eclise vang lên.

Nghe thấy âm thanh ấy Eclise chậm rãi quay người về phía sau.

Yvonne đang nhìn chằm chằm vào tôi với anh chàng ngồi trước mặt.

"Xin chào, tôi nghe tin Eclise biến mất, vì vậy tôi đang đi tìm--"

Trong ánh mắt của cả hai chúng tôi, cô ấy đang run rẩy và dùng lời bao biện, và ngay sau đó cô ấy dường như sắp khóc.

Tôi siết chặt lòng bàn tay hơn một chút và cố gắng nhún vai như không có chuyện gì xảy ra.

"Cũng may là cô đã tìm thấy anh ta." Sau đó, tôi đi ngang qua Eclise.

Chà, dường như tôi thường phải tránh đường cho các nhân vật chính của trò chơi này ấy nhỉ.

"Chủ nhân, chủ nhân."

Khi anh ấy đang nhìn Yvonne, Eclise đột nhiên cố giữ tôi tôi lướt qua anh.
Nhưng trước khi tay anh ấy chạm tới tôi, tôi đã nhanh chóng di chuyển.

"Pen, Penelope"

"Cứ tận hưởng đi nhé."

Trước khi rời lò đốt, tôi đã nói với Yvonne hãy đứng ở đó, càng ngây thơ càng tốt.

"Chủ nhân, chủ nhân!"

Eclise tuyệt vọng hét lên và đứng dậy.

"Eclise, đợi đã!"

"Ngươi cút cho ta! Chủ nhân!"

"Tôi có vài điều muốn nói trước khi mọi người phát hiện ra. Nghe, hãy nghe tôi nói!"

Tuy nhiên nhờ sự can thiệp từ người chủ mới của anh ta, tôi đã có thể trốn thoát mà không bị giữ lại.
Tôi bước nhanh khỏi lò đốt một cách vội vàng.

*****

Một sự im lặng bao trùm xung quanh.

Yvonne nhanh chóng đến gần Eclise, người đang đứng đó nhìn Penelope mất hút.

"Eclise."

Anh không quay đầu lại trước lời gọi ấy. Yvonne vội vàng nắm lấy cánh tay anh.

"Eclise! Còn mảnh di vật thì sao?"

Chỉ sau đó, đôi mắt của chàng trai mới chuyển hướng.

Một con ngươi màu nâu xám vô hồn không chứa gì bên trong đó.

"Di vật?"

"......"

"Tôi để cho anh đi lấy mảnh di vật, nhưng anh không nên có hành động như lúc nãy!"

Nhận ra thất bại của mình trong im lặng, khuôn mặt Yvonne méo mó vì nước mắt.

Eclise phớt lờ và nhìn nơi có dấu vết của Penelope với vẻ trống rỗng, sau đó di chuyển trong vô vọng.

"Bây giờ, tất cả kết thúc rồi."

"Gì cơ."

"Chủ nhân bảo ta chết đi."

"Gì?"

"Ta phải chết ngay bây giờ. Để cô ấy biết ta yêu cô ấy đến nhường nào."

Eclise vội vàng bước đi với khuôn mặt nhăn nhúm. Khi anh chuẩn bị ra khỏi lò đốt.

"Ngay cả khi Penelope và Thái tử sắp đính hôn sao?"

"......"

"Ngay cả khi họ kết hôn vài năm sau đó và khi ấy Penelope trở thành thái tử phi, sống hạnh phúc và sinh con cho một người đàn ông khác sao."

"......"

"Anh có thể chết bất kể chuyện như thế xảy ra sao?"

Bước chân của Eclise dừng lại bởi giọng nói nho nhỏ của Yvonne.

"Anh đã nói muốn ngăn chặn hôn ước ngay cả khi phải giết anh ta cơ mà." Yvonne nhìn bóng lưng anh và thốt lên với vẻ tuyệt vọng.

"Tôi ... đã nghe theo tất cả những gì anh muốn. Tôi đã làm cho anh ta đi về phương bắc để hôn ước không thể diễn ra."

"......"

"Nhưng nếu mọi chuyện cứ như thế này, anh ta sẽ sớm trở lại và tiến hành lễ đính hôn. Anh ấy là một chiến binh mạnh mẽ đấy."

"…"

"Anh còn muốn chết sao?"

Nắm đấm siết chặt của Eclise run lên nhè nhẹ.

Đôi mắt của anh ấy đảo ngược chỉ để tưởng tượng ra viễn cảnh ấy. Anh ta lẩm bẩm bằng một giọng tuyệt vọng.

"Ta muốn có Penelope."

"......"

"Chúng ta phải làm gì bây giờ? Ta có thể làm gì để khiến cô ấy cười với ta như cô ấy đã từng?"

"Nhìn tôi này, Eclise."

Yvonne tiến lại gần anh ta một cách cẩn thận. Sau đó, cô thận trọng đưa tay ra và nâng mặt anh lên để nhìn vào mắt anh.

"Eclise tội nghiệp."

Yvonne nói với đôi mắt ngấn lệ như để an ủi anh.
"Cách duy nhất để anh có thể có được cô ấy là sở hữu một đế chế trong tay mình."

"Bằng cách nào?"

Làm sao hắn có thể nắm trong tay một đế quốc to lớn trong khi hiện tại chỉ vừa thoát khỏi kiếp nô lệ?

Yvonne cười nhạt và lên tiếng nhắc nhở anh.

"Anh quên rồi sao? Chính anh cũng có huyết thống cao quý cơ mà."

"…"

"Eclise Khan Delman, đứa con trai ngoài giá thú Crew Khan Delman. Thành viên cuối cùng trong Hoàng thất."

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 184
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.