Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 180

Câu nói làm im bặt tiếng ồn ào trong văn phòng ngay lập tức.
Vẻ mặt của Công tước vốn đã nổi cơn thịnh nộ lúc trước trở nên nhợt nhạt.
Ông lắp bắp, dường như không thể tin được.

"C ... Con vừa mới nói muốn làm kẻ chịu tội sau tất cả mọi chuyện này sao , Penelope?"

"Đúng vậy."

Tôi nhẹ nhàng chấp nhận.

"Ngài không gọi con đến đây để nhận tội sao?"

"Không phải như vậy! Cha không gọi con vì chuyện đó!" Công tước trừng lớn thốt lên lời phản bác.

"Ta đã nói rồi, là để ngăn ngừa sự tái diễn! Ta chỉ sợ rằng có kẻ đang nhắm tới Eckart..."

"Không liên quan gì đến người ngoài cả."

Tôi vội vàng ngăn chặn lời nói của Công tước. Sự phát triển này hơi khác so với dự kiến.

Con gái ông ấy đã trở lại, tôi nghĩ mạch chuyện của trò chơi sẽ trôi nhanh hơn nếu tôi nói như thế này. Đối với công tước thì cho dù ông ấy đã bị tẩy não hay vẫn chưa, điều này thật không dễ dàng chút nào.

"Con đã nói rồi, con đã ra lệnh cho bọn họ làm thế, không cần điều tra gì thêm nữa đâu ạ. Tất cả là lỗi của con nên con sẽ là người nên chịu phạt."

"Làm sao..."

"Không, em không thể rời đi."

Ai đó lên tiếng kiên quyết từ chối lời đề nghị của tôi thay vì công tước đang bất lực.
Khi tôi quay đầu lại, Derick đang nhìn chằm chằm như muốn nghiền tôi ra vậy, đôi mắt đỏ ngầu trước khi chính anh ta nhận ra điều đó.

"Tại sao?"

Tôi đã nghĩ nếu mình làm thế thì có thể mọi người sẽ chào đón một cách vui vẻ cơ chứ. Tôi không hiểu anh ta đang nghĩ cái gì nữa, do đó tôi hỏi thẳng anh ta mà không vòng vo.

"Như mọi khi, ngài đã luôn rất chịu khó để đổ lỗi cho tôi một cách chu toàn nhất cũng để tôi không còn đường chối cãi cơ mà, vì vậy tốt hơn là tôi nên rời khỏi nhà..."

"Em sẽ không đi đâu hết!"

Ngay lúc ấy anh ta đã lớn tiếng hét lên như công tước.

'... Tại sao anh lại hét lên như vậy chứ?'

Tôi bối rối và nhìn anh ấy.

"Nếu đó là một vở kịch của em, tốt hơn hết chúng ta nên dập tắt tin đồn và giấu giếm nó đi thì hơn. Lúc này cho dù em làm gì cũng sẽ ảnh hưởng đến uy thế danh dự của nhà Eckart!"

"......"

"Đừng quên cái tiếng xấu của em!"

Derick đột nhiên ngừng nói và toát mồ hôi lạnh như người bị ai đó đuổi theo. Biết rằng mình đã quá kích động, quét tóc mái của mình một cách thô bạo, sau đó anh hạ giọng và nói với vẻ nhẹ nhàng hơn.

"... Nếu em rời khỏi gia đình này thì sự bảo vệ cho an toàn của em cũng sẽ bị hạn chế."

"Từ khi nào mà ngài lại quan tâm đến danh tiếng của tôi như vậy?"

"Em thật sự...!"

Điều mà tôi không thích lắm về sự bắt bẻ của anh ấy đó là khuôn mặt anh ta trở nên gớm ghiếc kinh khủng. Đối với tôi cũng vậy, tình trạng này ngày càng khó chịu hơn.

"Derick nói đúng, Penelope."

Khi thấy bầu không khí có vẻ trở nên tệ hơn, công tước vội vàng lên tiếng can thiệp.

"Bé cưng, trước tiên hãy bình tĩnh nào. Cho dù là con tự tay chơi đùa thật đi chăng nữa thì cha cũng không có ý trách con, được không?"

Công tước nói với một giọng điệu ngọt ngào như xoa dịu một đứa trẻ đang hờn dỗi.

Khi mọi thứ trở lại bình thường, Yvonne đã ngừng nức nở và ngước nhìn Derick với khuôn mặt kỳ lạ.

Tôi cảm thấy nó thật rùng rợn, tất cả giống như một màn trình diễn của ả ta. Tôi vẫn không biết chính xác Yvonne đang muốn làm gì. Cũng không rõ phải làm thế nào mà cô ấy lại có thể tiến vào dinh thự công tước nhanh như vậy.

Tuy nhiên cho dù lý do là gì thì cũng không có ai có thể đánh bại cô nàng Leila đó trong trò chơi điên rồ này được. Cho đến khi tôi vẫn không thể trốn thoát quay về hiện thực, tất cả những gì tôi còn lại là giữ được mạng sống của mình.

Nhưng không biết ý định ấy của tôi, công tước và những đứa con trai của ông đang cố cản đường tôi cho đến phút cuối cùng.

"Ha..."

Tôi thở dài ngao ngán và nói với giọng đầy mệt mỏi.

"... Ngài không thể tống con vào tù cơ mà, vậy thì ngài muốn con làm gì đây?"

"Này em..."

Nhưng thay vì công tước trả lời thì một âm thanh đến từ phía bên kia, chính Reynold là người đã không lên tiếng gì cho đến lúc đó.

"Vừa rồi em nói không muốn mất đi địa vị công nương cơ mà."

"..."

"Nhưng tại sao em lại ... nói một cách dễ dàng như vậy, kiểu như định rời khỏi nhà ư?"

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, khuôn mặt anh ta biến dạng khủng khiếp. Giống như khi chúng tôi cãi nhau ác liệt trên gác xếp từ rất lâu về trước.

Dù tôi có nói gì đi nữa thì người luôn tự ý như Reynold dường như không thể chấp nhận được. Đó là điều hiển nhiên, tôi chỉ nói bất cứ điều gì để có thể ra khỏi nơi này thôi.

"Em gần như đã tạch mà, và em chán ngấy mọi thứ rồi."

Tôi lặp lại những gì tôi đã từng nói với anh ấy. Không có lý do nào khác cả.
Một câu hỏi khác nhanh chóng bật ra mà không phải từ Reynold, mà là Derick.

"Cái gì cơ..?"

"Tất cả mọi thứ."

Tôi thốt ra câu trả lời đã được chuẩn bị kỹ lưỡng như thể đang phát âm lần lượt các chữ cái Horean.

"Đóng vai một công nương giả mạo, bị coi như rác rưởi không hơn không kém. Vâng, ở trong nhà này tôi chỉ muốn phát ốm và mệt mỏi thôi."

"Penelope."

"Bây giờ Yvonne đã trở lại. Tôi có cần ở lại lâu hơn không cơ chứ? Sau tất cả mọi việc này thì hãy để tôi đi đi."

"Không thể tin được là con thực sự ...!"

Công tước cũng tham gia hét chung bài ca phản đối trước lời cầu xin của tôi, nhưng sau đó ông dịu giọng và cố gắng thuyết phục tôi.

"Penelope, con yêu. Bất kể ai nói gì thì con cũng là con gái của cha. Có chuyện gì với con trước ngày lễ trưởng thành sao, hở?"

Tôi đang đau đầu đối diện một tình huống không diễn ra như dự đoán. Tôi thở dài một hơi ngắn và đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

"Vậy thì chúng ta không phải nói nữa."

"Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong. Em ngồi xuống đi."

"Con ốm, thưa cha."

Phớt lờ mệnh lệnh áp chế của Derick, tôi quay đầu về phía Công tước và nói.

Tôi biết hành động này khá thô lỗ, không giống như những gì tôi đã làm trước đây. Nhưng nếu tôi tỉnh dậy sau khi uống thuốc độc thì tôi cư xử có chút thô lỗ có vấn đề gì đâu nhỉ? Mà quả thật thì từ 'ốm' không hề sáo rỗng đâu.

Giữ lấy cái đầu ngày càng đau nhói, Công tước miễn cưỡng cho phép.
"Ừm, bây giờ chúng ta nên dừng lại được rồi. Con có thể về phòng mình, Penelope."

"Nhưng…"

"Thôi đi, con bé đang bị bệnh!"

Công tước lên tiếng quát kẻ đầu tiên muốn từ chối cho tôi về phòng.
Nếu con gái nuôi của ông có mệnh hệ gì thì ông sẽ rơi vào tình thế vô cùng khó khăn. Vì lý do đó, từ "ốm" có thể được sử dụng khá hữu ích.

Chẳng mấy chốc, tôi rời khỏi nơi nghẹt thở ấy mà không hề do dự. Ngay trước khi rời văn phòng Công tước, mắt tôi liếc nhìn những nam chính đang ngồi.

Derick vẫn nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt hình viên đạn và Reynold với vẻ mệt mỏi trống rỗng. Trong khi người cuối cùng, Vinter có biểu hiện kỳ lạ cùng ánh nhìn tò mò trên khuôn mặt của anh.

'Đủ rồi, phải không? Tôi không có gì hối tiếc khi rời khỏi chiếc ghế công nương này, vì vậy xin hãy để tôi yên. Nhở?'

Tôi vội vã rời khỏi văn phòng Công tước và cầu nguyện rằng sự tha thiết của tôi sẽ đến được với họ.

Crrrech—.

Cùng lúc cánh cửa đóng lại, công tước mở miệng.

"Reynold, hãy che giấu chuyện này một thời gian."

"Cha!"

Reynold nhìn lại Công tước với đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên của mình. Điều tương tự cũng xảy ra đối với Hầu tước Vinter Verdandi, người luôn im lặng trong cuộc trò chuyện gia đình này. Derick phàn nàn với cha mình với vẻ mặt cau có và khó chịu.

"Ý cha là sẽ để nó qua đi ngay cả sau khi nghe lời thú nhận do em ấy đã hành xử như thế sao?"

"Con không nghĩ rằng con quá tự phụ sao? Trước mắt, hãy dừng cuộc điều tra lại một thời gian và những việc khác cho đến khi sức khỏe của Penelope hồi phục hoàn toàn."

"Vẫn còn thứ cần phải điều tra."

Derick nghiến răng và đáp trả, không tuân theo mệnh lệnh của Công tước.

"Như hầu tước đã nói, chúng ta vẫn chưa lục soát phòng của Yvonne."

"Ôi anh trai!"

Yvonne đang liếc nhìn tình hình xung quanh, bỗng ngạc nhiên hướng mắt sang Derick, người đang chỉ vào cô.

"Uh, làm sao có thể!"

Cô không ngừng lầm bầm nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc vô cùng. Trong mắt những người khác cô ấy có vẻ đang bị sốc.

Sau đó Derick nhanh chóng lên tiếng và quay lưng lại với cô.

"Chúng ta không thể loại trừ hoàn toàn khả năng người giúp việc bị sai bảo bởi các thế lực bên ngoài."

"Anh nghĩ rằng em là một thằng ngu thậm chí không thể tiến hành điều tra sao?!"

Reynold lo lắng hét lên.

"Em đã kiểm tra các hoạt động của người hầu gái đã chết cùng với hầu tước, nhưng không có gì cả! Hoàn toàn không!"

"......"

"Dù sao anh cũng không có thẩm quyền điều tra. Cha nói đúng, nên dừng lại thôi. Đừng làm cho em ấy đau khổ thêm nữa."

"Ý của em là dừng lại? Khi vẫn chưa có gì được giải quyết..."

"Penelope không muốn bất cứ điều gì được giải quyết!"

Reynold đã rất tức giận với Derick, người đang phát ra những lời nói chướng tai.

"Mỗi lần anh mở miệng thì không có gì ổn cả! Sẽ ra sao nếu em ấy quyết tâm uống thuốc độc một lần nữa! Vậy anh sẽ làm gì, hả!?"

"..."

"Như cha đã nói, bây giờ cứ để chuyện đó như thế đi. Tốt hơn là việc em ấy làm ầm ĩ đòi ra khỏi nhà ngay bây giờ kia kìa."

Khi anh ta nói xong, Reynold thô lỗ càu nhàu.

Anh chợt nhớ lại khuôn mặt của Penelope. Vẻ mặt nói rằng cô mệt mỏi vì mọi thứ, vẫn giống như lần trước cô nói với anh.

Khi anh bắt gặp cô đang ăn thức ăn ôi thiu do người giúp việc tận tâm của cô mang đến.

- Đó không phải là những gì anh đã mong đợi kể từ khi anh đặt chiếc vòng cổ của em gái anh trong phòng của tôi sao?

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ biết toàn bộ câu chuyện. Anh xấu hổ và không cảm thấy tức giận. Ngay cả khi anh ta chạy đến nơi công tước và thú nhận tất cả những gì anh ta đã làm, cô ấy chỉ nhìn căng thẳng như thể sẽ chỉ nói 'vâng' với mọi thứ.

- Nhưng bây giờ tôi mệt mỏi vì tất cả.

Điều tương tự cũng xảy ra trên gác xếp. Thay vì chửi rủa anh, cô ấy nói với vẻ mặt lãnh đạm.

- Lúc nào anh cũng làm tôi khổ sở như tôi là thứ rác rưởi còn tệ hơn cả nô lệ.

Bằng cách nào đó anh không thể rũ bỏ cảm giác rằng những từ này không chỉ liên quan đến anh. Reynold dường như nhớ lại cảm giác kỳ lạ mà anh đã cảm thấy lúc đó, rùng mình và lẩm bẩm.

"... Anh nghĩ rằng em ấy đã nói điều đó một hoặc hai lần thôi sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày em ấy thực sự đóng gói đồ đạc của mình và lẻn ra ngoài cơ chứ."

"......"

"Nếu ai đó thực sự bị ám sát thì sẽ không có cách nào để tìm ra đâu."

Anh nhắc nhở thêm nếu anh ta khiêu khích cô ấy, cô ấy có đủ ý chí mạnh mẽ để thu xếp và rời khỏi nhà.

"Hãy cẩn thận miệng của anh đi, và đừng khiêu khích cho đến khi Penelope hồi phục hoàn toàn."

Theo lời của Reynold, Công tước nao núng lo sợ ông lại lựa chọn sai lầm. Không khí trong văn phòng phút chốc trở nên nghiêm trọng.

"Nếu anh muốn…"

Sau đó một giọng nói run rẩy phá vỡ bầu không khí.

"Uhm anh có thể lục soát trong phòng của em. Không sao đâu ạ."

Cô gái có đôi mắt xanh sáng nhìn quanh đám đông và ngập ngừng nói. Gương mặt của Derick lúc này trở nên tối sầm.

"Cô kia, ngậm miệng lại đi."

Khi Reynold cáu kỉnh hét vào mặt cô ấy, cô ấy tỏ vẻ sợ hãi kêu lên "Hyuk!"

Dù ra sao thì lần này Derick cũng không lên tiếng đứng về phía nào cả.

Sau những lời của Reynold, sự im lặng nặng nề lại lắng xuống trong phòng.
Mỗi người trong số họ đều chìm trong suy nghĩ riêng và không ai nhìn thấy đôi tay mềm mại run rẩy của cô gái giữ chặt lấy váy của mình.

Ngay lúc ấy.

"Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn, nhưng tôi sẽ rời khỏi trước."

Vinter đứng dậy với vẻ mặt lo lắng.

"Ừa, Hầu tước, cứ đi đi."

Chỉ sau đó, Công tước mới sực nhớ ra rằng anh ta là người chứng kiến sự việc của gia đình họ với tư cách là một gia tộc khác rồi vội vã đuổi anh ta ra ngoài.

Vinter nhanh chóng rời khỏi văn phòng Công tước.
Sau đó anh ta chạy ngang qua sảnh. May mắn thay anh đã có thể bắt kịp bóng dáng của cô gái trẻ đang đứng trên cầu thang chính.

Chính vì không thể hồi phục hoàn toàn nên cô ấy đã đi chậm lại. Anh nhanh chóng mở miệng nói.

"Công nương Penelope.

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 180
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.