Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 179

Một vài ngày sau đó.

Vào lúc mà cô điều dưỡng dịu dàng nhất quả đất Emily cho phép tôi tự vận động di chuyển một mình thì tôi nhận được một cuộc gọi đến từ Công tước.

Khi tôi đi theo người quản gia vào văn phòng Công tước, tất cả mọi người đã ở đó từ trước.

Và ngồi cạnh là hai cậu con trai của Công tước còn có cả Vinter và Yvonne.

'... Cảnh này có ở chế độ bình thường sau buổi lễ không nhỉ?' Khi tôi bước đi đến chỗ ngồi thì câu hỏi đột nhiên lướt qua trong tâm trí.

Trong trò chơi gốc, Vinter đã tìm được Yvonne, vì vậy có thể đã có ít nhất một cảnh như thế này.

Tôi nhanh chóng rũ bỏ cảm giác khó chịu đột ngột ập đến. Sao cũng được. Dù sao thì mọi thứ đã bị hủy hoại vào thời điểm tôi uống thuốc độc rồi.

Tôi ngồi xuống và một lúc sau một người giúp việc mang ra một ít đồ dùng nhẹ.
Giữa bầu không khí yên tĩnh, không ai nghĩ tới việc chạm vào tách trà.

"... Penelope."

Công tước đang ngồi ở đầu bàn, nặng nề mở miệng.

"Ta rất xin lỗi khi phải gọi cho con ngay sau khi con vừa tỉnh dậy thế này."

"..."

"Nhưng không thể trì hoãn thêm nữa, chúng ta muốn nghe chi tiết về việc con ngã quỵ trong lễ trưởng thành. Cũng để ngăn chặn điều này sẽ không thể xảy ra nữa."

Công tước hỏi với một giọng rất thận trọng.

"Vì vậy, ta muốn hỏi con và Yvonne một số câu hỏi về những gì đã xảy ra. Con sẽ làm điều này vì ta chứ?"

"Vâng ạ, ngài cứ hỏi."

Tôi lạnh nhạt gật đầu. Dù sao thì đây cũng là điều mà tôi cần phải trải qua ít nhất một lần.

"Đầu tiên thì... trong lễ trưởng thành, con có nhớ mình đã uống rượu không?"

"Vâng, con nhớ rượu hơi đắng và sau đó có nôn ra máu."

Khi tôi trả lời cả văn phòng trở nên yên tĩnh.

"... Khi thu thập cái ly mà con đã uống và kiểm tra nó, phần trên của ly đã bị nhiễm độc."

"Con hiểu rồi."

"Con có biết cái ly đó vốn dĩ thuộc về Yvonne mà không phải của con chứ?"

"Àh."

Tôi thì thầm khi nghiêng đầu sang một bên.

"Con nghĩ là con có thể biết, hoặc cũng có thể là con không biết ..."

"Penelope."

Lông mày của Công tước như muốn dựng đứng lên luôn, có lẽ vì câu trả lời của tôi rất xàm xí chăng.

"Đây là một vấn đề rất quan trọng ... Ta cần phải tìm ra nguyên nhân khiến con làm điều đó, vì vậy hãy suy nghĩ cẩn thận."

"Hai cái ly tương tự nhau do đó con nghĩ mình có thể bị nhầm lẫn đôi chút."

Tôi quay mặt về phía trước rồi vội vàng trả lời lại cho câu hỏi kia.

"Còn con thì sao, Yvonne?"

"H-hả?"

Cô gái đang nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt bỗng giật mình.

"Con có nhớ được chuyện gì lúc đó không?"

"Con ngạc nhiên đến mức không biết chuyện gì đang xảy ra vào thời điểm đó nữa ạ. Penelope uống cạn ly rượu và sau đó cô ấy gục xuống".

Khi vừa dứt lời đôi mắt xanh biếc của Yvonne bỗng ứa nước mắt, nhìn tội nghiệp lắm cơ.
Cô ấy nhìn tôi đáng thương và nói với giọng run rẩy.

"T-tại sao em lại làm một điều khủng khiếp như vậy chứ Penelope. Hãy giữ gìn và trân trọng cơ thể của em nhé."

"Hah."

Tôi bật ra một tiếng cười ngắn trước lời nói của cô ta. Tất nhiên đúng là tôi đã tự tay uống thuốc độc, nhưng lời nói của cô ấy như thể cổ tin chắc rằng tôi đã thực hiện một vở kịch do chính mình tạo ra vậy.

Ánh mắt của Derick ngồi cạnh cô ấy trở nên cay độc khi tôi lỡ thốt ra tiếng cười sau khi nghe những lời nói đó.
Cuộc trò chuyện đã bị trì hoãn do những giọt nước mắt của Yvonne.

"Như Thái tử đã nói, chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng Yvonne đã bị Penelope chặn lại khi đang cố thực hiện một vở kịch tự tạo nào đó."

Tôi ngạc nhiên nhìn lại anh ta. 'Anh ấy vẫn chưa bị tẩy não cơ à?'

Điều khá ngạc nhiên là anh ấy đã gặp Yvonne trước mà vẫn giữ thái độ trung lập sau tất cả những việc này.

"T…t…tôi?"

Yvonne thực sự đã hết hơi hết biết nói gì trước những bình luận của Vinter.

"Tôi, tôi không làm. Không phải như vậy đâu!"

Hai hàng nước mắt tuôn trào từ đôi mắt to của Yvonne, trông giống như một cái ly được đổ đầy nước không bao giờ cạn luôn.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đến buổi lễ hôm đó cả. Ý tôi là anh trai cả của tôi, anh ấy biết điều đó. Tôi đã nói với anh ấy rằng tôi sẽ không đi."

"Đúng vậy."

Derick tiếp lời cô ấy một cách ngắn gọn.

‘Tất nhiên đó là sự thật đối với anh người có thể đã bị tẩy não cơ mà, vì anh là một gã ngu ngốc không hơn không kém.'

Tôi lại muốn nở nụ cười mỉa mai rồi. Derick thấy tôi như vậy thì lại nhíu mày.
Liệu những ánh mắt đó có bất công với tôi quá không cơ chứ. Yvonne tuôn ra những lời nói như nả súng liên thanh vậy.

"Tôi đã dành nhiều thời gian với hầu gái trưởng hơn là với Becky. Và"

"..."

"Becky đôi khi cũng có đi gặp Emily, là hầu gái của Penelope."

"..."

"Vì vậy tôi biết Becky được gửi đến từ phía Penelope. Chị biết em đang theo dõi chị, nhưng…"

Yvonne khóc nấc lên khi hai tay vẫn đang che mặt như thể cô không thể nói tiếp. Tôi tặc lưỡi mà không ai biết.

'Ôi cha mạ ơi, thật là một cô gái đáng sợ mà.'

Lo ngại về điều này sẽ xảy ra nên tôi đã cố gắng kìm nén không hỏi Emily về tình hình của cô ta nhiều nhất có thể rồi.

Tôi nổi da gà khi nghĩ đến việc đã hỏi về cô ta như thế nào những lần trước đây.

'Hệ thống trò chơi cài đặt hình tượng cho cô ấy giống như một thiên thần là đây ấy hả? Ả ta là một con khốn thì đúng hơn đấy. '

Trong khi tôi đang nguyền rủa trò chơi một cách khó chịu thì may mắn thay, Công tước đã lên tiếng trước thay vì tôi.

"Người giúp việc tạm thời của con được đề xuất bởi quản gia, Yvonne ..."

"Nhưng Penelope thân với quản gia mà. Ngay cả khi không phải ..."

"..."

"Nếu con thực sự là người đã làm điều đó, như ngài nói, Penelope đã không uống nó."

"..."

"Ài, không phải cô ấy chỉ rót rượu và chỉ ra ly nào của mình sao?"

Câu nghi vấn này làm tôi không nói gì nữa.
Điều này đã đưa mọi thứ trở lại bình thường hơn chút xíu.
Tôi im lặng nhìn chằm chằm một điểm trên bàn.

Với sự lựa chọn của mình vào lúc đó, tôi dự đoán tình hình sẽ diễn biến theo hướng này. Lúc đầu tôi nghĩ về cách sắp xếp lại mọi thứ, nhưng chẳng bao lâu sau tất cả đều trở nên hỗn độn.

'Cũng mừng vì mình đã không đầu độc cô ta như trong trò chơi gốc ấy chớ.'

Tôi vẫn còn nhớ nó rất rõ Penelope đã cố hạ độc Yvonne rồi chết thảm như thế nào.

Khi nghĩ vậy tôi vô tình đưa mắt sang tách trà đặt trước mặt Yvonne. Màu của nước trà trong vắt nếu nó khô lại sẽ trông giống như màu rượu đỏ mà tôi đã uống nhỉ.

'Nó có quá nghiêm trọng không ta? Mình sẽ sử dụng nó xem sao nhỉ.'

Ý nghĩ hiện lên trong đầu khiến tôi chợt khựng lại.

Tôi ngước nhìn Yvonne, ngước lên với một ánh mắt kinh hãi và run rẩy.
Cô ta đang khóc không ra nước mắt, không biết có gì bất công làm cô ta phải trông đáng thương như vậy.

Và rồi tôi lại nhìn xuống tách trà của cô ấy và sau đó là tách trà trước mặt những người khác.

'Không có!'

Vào lúc đó, một cảm giác ớn lạnh kỳ lạ chạy dọc sống lưng tôi.

Không có gì trong tách trà của Yvonne. Hình ảnh của cô ấy không hề phản chiếu trên mặt nước của tách trà!

"Tại sao em lại uống nó dù biết nó có độc?"

Rồi ai đó đã nói chuyện với tôi. Tôi rùng mình và ngẩng đầu lên.
Như thể Derick đang quan sát tôi, tôi giao tiếp bằng mắt với anh ta.

"Có chuyện gì với em thế?"

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ như ngạc nhiên, rồi nhìn sang cái bàn tôi vừa nhìn chăm chăm vào đó.

"Không có gì."

Tôi vội vàng lắc đầu.

"Anh nói gì sao?"

Khuôn mặt đẹp trai của anh ta bị câu hỏi của tôi làm cho nhăn nhúm một cách đáng ghét.
"Chiếc vòng cổ ma thuật mà em đang mang."

Thay vì lặp lại câu hỏi thì anh ấy nói tới việc khác.

"Ta nghe nói rằng nếu có chất độc hại xung quanh nó, màu sắc hạt sẽ thay đổi. Hầu tước Verdandi đã làm chứng cho việc em không hề bỏ lỡ dấu hiệu đó."

"Ah."

Tôi liếc xéo về phía Vinter.

Anh ấy cũng nhìn chằm chằm vào tôi không kém gì Derick. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, đôi đồng tử xanh lam của anh ấy rung lên. 'Tôi không biết ngài nói điều đó cơ đấy.'

Khi tôi gặp anh ta lần cuối trong lễ trưởng thành, tôi đã rất ngạc nhiên, có vẻ như anh đến không phải vai trò là một đối tác kinh doanh.

Sẽ không dễ dàng tiết lộ khả năng của chiếc vòng nếu như không bị Thái tử bắt gặp được.

Nhưng tôi không cảm thấy biết ơn anh ta lắm đâu.

"Ta nghe nói rằng một người giúp việc tên Becky đã buộc tội em là thủ phạm trước khi cô ấy chết."

Vào lúc tôi đang nhìn Vinter và đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì Derick tiếp tục cuộc thẩm vấn của anh ta.

"Thuốc giải độc lấy ra từ phòng hầu gái..."

"Derick dừng lại đi. Đây không phải là nơi để thẩm vấn đâu."

Công tước ngăn anh ta lại bằng một giọng nghiêm khắc. "Và ta đã nói là đừng hỏi con bé nữa!"

"Tại sao em lại uống nó khi biết đó là thuốc độc?"

Tuy nhiên không giống như một cậu con trai ngoan ngoãn thường nghe lệnh của cha mình, Derick phớt lờ những lời của công tước và kiên trì hỏi.

"Trả lời đi. Tại sao em lại làm một điều như vậy? Em muốn gì ..."

"Đó không phải là một câu hỏi mà ngài đã có câu trả lời sao?"

"...Gì?"

"Nếu ngài muốn hỏi có phải tôi đã thực hiện một vở kịch của riêng mình không." Tôi lạnh nhạt gật đầu. "Vâng đó là sự thật đấy."

Cũng không hề hấn gì nếu tôi cho anh ta một câu trả lời như mong muốn khi anh ta đang sốt ruột như thế.

"Tôi đã bắt Becky làm điều đó đấy."

"Penelope!"

"Này!"

Reynold kinh ngạc nhảy dựng lên. Bầu không khí trong văn phòng của Công tước đảo ngược ngay lập tức. Tôi quay đầu lại, dán chặt mắt vào Derick và lại nhìn chằm chằm vào Yvonne.

Có vẻ như tình hình vẫn chưa được dự đoán sẽ xảy ra theo cách này.
Đôi mắt mở to màu xanh lam được tô điểm bởi sự bối rối.
Tôi mở miệng thốt lên từng câu chữ rõ ràng và nhìn chằm chằm vào cô ta.

"Tôi không nói gì ngoại trừ việc lấy chất độc cả, nhưng tôi đoán cô hầu gái ngu ngốc ấy đã có một suy nghĩ sai lầm hoang đường rằng tôi sẽ sử dụng nó trên người Yvonne."

"Này em đang nói cái quái gì vậy?"

Bang!

Công tước đập mạnh vào tay vịn với vẻ mặt kinh ngạc.

"Con, thực sự, đã tự mình làm việc đó?”

"Ha, nhưng không có lý do gì công nương lại để cho một người hầu phụ trách việc như vậy."

Vinter bình tĩnh thốt lên cũng như biểu hiện cho việc anh ta là người duy nhất vẫn duy trì lý trí của mình trong một tình huống hỗn loạn với những lời nói như bom nổ mà tôi đã tuôn ra.

Tôi đã đưa ra một cái cớ ngẫu nhiên vừa mới nghĩ ra được.

"Tôi không tin tưởng Emily lắm và tôi đã nắm được điểm yếu của Becky. Mặc dù tôi không có dự định sẽ nói ra điểm yếu của cô ấy gì."

"Điểm yếu của cô ấy ...?"

"À thì tôi vô tình nghe nói rằng cô ấy vào làm tại dinh thự mà không có giấy phép hay bảo lãnh đàng hoàng. Tôi đã đe dọa cô ta bằng điều đó đấy."

"Con...!"

Công tước trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu khi nghe những lời tôi nói, những lời nói trôi chảy như một dòng nước vậy.

Reynold hét lên như thể anh ấy sẽ bổ nhào vào tôi.

"... Tại sao? Em, em sao vậy!"

"Đơn giản thôi, chỉ là để chuyển sự chú ý của mọi người từ Yvonne sang em."
Tôi nhìn lại mọi người và nói bâng quơ.
"Em không muốn mất cái ghế mang danh công nương của nhà công tước này đâu."

"Penelope! Em ...!"

"Có phải ... đó là lý do duy nhất không?"

Công tước lên tiếng hỏi lại tôi.

“Cha chỉ tập trung sự chú ý của mình vào người thường dân do thân phận vẫn chưa được xác định chắc chắn."

" ... "

"... Con làm như vậy vì con muốn chết sao?" (Ann không rõ phần này là Derick hay công tước nữa =(( )

Chắc chắn là ông muốn tôi thừa nhận rằng tôi đã bày trò kể từ khi tôi tỉnh dậy.
Nhưng khi tôi thốt ra những gì mình muốn nói, ông ấy làm vẻ như đã nghe thấy điều gì đó bất ngờ lắm vậy.

Derick nhìn tôi ngây người dáng vẻ không thể tin. Tại một khoảnh khắc màu sắc trên đỉnh đầu anh thật kỳ lạ, nhưng đó không còn là vấn đề mà tôi cần quan tâm nữa.

"Con đã nghĩ sẽ tốt hơn nếu con chết đi."

"Gì...?"

Khi tôi từ tốn trả lời, anh ta lắp bắp quay lại.

"T ... tại sao?"

"Hả?"

"Tại sao lại là thuốc độc? Có nhiều cách khác để gây chú ý cơ mà ..."

"... Tôi có cần lý do chính đáng để uống thuốc độc không?"

Tôi nghiêng đầu sang một bên và nói sự thật. "Tôi chỉ uống nó. Để xem tôi có ngủm thật hay không thôi."

"... Tình huống này không đúng."

Sau đó một giọng nói khác ngay lập tức phản bác lại lời nói của tôi.
Khi tôi quay đầu sang nhìn thấy Vinter nhăn mặt và lên tiếng bênh vực tôi.

"Nếu những gì Yvonne nói là sự thật, tại sao người hầu gái đã chết lại bỏ thuốc độc vào ly của tiểu thư?"

"À ... tôi cũng không rõ nữa."

Tôi giả vờ suy ngẫm với một hành vi phóng đại và sau đó vỗ tay vào nhau như thể có điều gì đó chợt hiện ra trong đầu tôi.

"Tôi quên đặt nó vào ly của mình và sau đó tôi nhận ra điều đó hơi trễ, tôi nghĩ có lẽ mình đã nhầm lẫn với cốc của chị gái đấy."

"Đ-điều đó rất vô lý!"

Công tước lại nổi cơn thịnh nộ với một tiếng đập khác trên tay vịn.
Nó không có ý nghĩa đối với bất cứ ai cả nhưng xét cho cùng thì có ý nghĩa hay không cũng không quan trọng nữa.

Quan trọng nhất hiện tại là tôi vẫn đang ở trong trò chơi chết tiệt này và tôi vẫn còn sống.

"Dù sao thì con cũng xin lỗi vì đã gây ra một vụ lộn xộn như vậy. Con đã gây ra quá nhiều lỗi và con cảm thấy phải chịu trách nhiệm sâu sắc về việc này. Cha và công tước trẻ."

Nhìn lại đám đông đang trong trạng thái hỗn loạn, tôi lên tiếng nói.

"Chúng ta không thể xóa hết những gì đã xảy ra, vì vậy con nghĩ chỉ có một cách để giải quyết nó thôi."

"Đó là gì?"

"Làm ơn hãy để con đi."

Phải thoát ra khỏi đây!

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 179
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.