Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 178

Ngay lập tức mọi người đổ xô vào phòng khi nghe thấy tiếng khóc của Emily. Công tước, quản gia rồi Derick và Reynold hớt hải chạy ùa vào trong.

Họ nhìn tôi đang nằm với đôi mắt mở to, tất cả họ đột nhiên như bị đóng băng vào lúc ấy.
"Đi, gọi bác sĩ, bắt bác sĩ đến! Mau lên!"

"V-vâng!"

Trước tiếng hét của Công tước, người quản gia vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Chiếc giường nhanh chóng bị vây kín.
Công tước đưa tay về phía tôi.

"Penelope, con yêu. Con không sao chứ? Con có nhận ra cha không?"

Tôi gần như bị đầu độc chết. Cũng khá sốc vì tôi vẫn sống sót sau khi uống chất độc, các ngón tay của tôi hơi run.

Công tước cuối cùng cũng không chạm vào tôi, xoa xoa khuôn mặt một cách thô bạo với đôi tay của ông.

"Này, em ổn chứ?"

Reynold nói từ phía sau Công tước.

"Đứa điên này, sao em lại uống nó thế!"

"Reynold."

Công tước dứt khoát ngăn anh ta lại khi gây ra tiếng động lớn.

Đột nhiên má trái của tôi nhói đau.
Khi tôi đảo mắt ngó sang, Derick đang nhìn xuống tôi với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt xanh của anh ấy lấp lánh.

Sau đó nhìn ra cửa, tôi có thể thấy bác sĩ đang do dự và chỉ cởi áo khoác.
Tôi mới là người sống lại từ cõi chết nhưng mọi người ở đây đều có cái nhìn đầy vẻ chết chóc ấy nhỉ.

Tôi nhìn quanh xem có Yvonne không, tôi nhắm mắt thở phào khi không thấy cô ấy.

"Pe-penelope!"

Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi mình trong tuyệt vọng nhưng tôi lờ đi.

Tôi đã quá mệt mỏi rồi.

Khi tôi mở mắt ra trước ánh mắt lo lắng đầy buồn bã của họ, bác sĩ đang kiểm tra sức khỏe cho tôi.

"Chất độc đã không còn nữa."

Bác sĩ già đang kiểm tra mạch cho tôi lên tiếng nói.

"Mạch của cô ấy rất yếu cho đến ngày hôm qua nhưng hôm nay đã trở lại bình thường. Đây quả thật là một phép màu!"

"Ý là cô ấy đã được chữa khỏi sao?"

"Cô ấy chỉ cần thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục nữa thôi."

"Cảm tạ thần linh."

Công tước đang hỏi về sự hồi phục của tôi như bị mất sức ở chân và ngồi khụy xuống. Khuôn mặt của Công tước như trông già hơn hàng chục tuổi vậy.

Tôi nhìn ông với đôi mắt đờ đẫn và thầm thở dài.
Điều đó thật đáng ngạc nhiên, ngoại trừ thực tế là rất khó để di chuyển cơ thể của tôi vì đã nằm trong một thời gian dài.
Cứ như một phép màu mà tôi cũng thắc mắc làm thế nào mình có nhiều máu để phun ra như vậy, có khác gì cái vòi nước không cơ chứ.

Tôi không thể rũ bỏ cảm giác khó chịu rằng nguyên nhân của sự hồi phục nhanh chóng như vậy có liên quan đến giấc mơ của cái hệ thống chết tiệt mà tôi vừa nhìn thấy.

“Bực mình thiệt chứ."

Tôi lại định nhắm mắt để rũ bỏ những dòng suy nghĩ phức tạp.

"... Cái gì mà em không thích?"

Một âm thanh khó chịu thu hút sự chú ý của tôi. Tôi mở mắt chỉ để nhắm lại lần nữa. Đôi mắt xanh của anh ấy đang nhìn thẳng vào tôi.

"Ta nghĩ em sẽ thích ở trong tình trạng này. Em bị sao vậy?"

Như tôi đã thấy trước đó, có một sự lo lắng kỳ lạ trong mắt Derick. Anh ấy mở miệng ngay khi mắt chúng tôi chạm nhau.

"Em đã tỉnh rồi thì vậy hãy nói cho ta biết. Tại sao em cần phải làm điều này ...?"

"Derick, im đi."

"Nhưng-."

"Làm thế nào anh có thể nói điều đó khi em ấy vừa tỉnh dậy thôi chứ?"

Reynold đang đứng im lặng đột nhiên hét lên.

"Em ấy tỉnh lại sau một tuần! Anh không thể hỏi em ấy có ổn không ...!"

"Reynold! Con cũng vậy."

"Cha đừng cản con! Anh có biết gần đây anh rất kỳ lạ không? Anh như uống say rồi lên cơn thịnh nộ kể từ khi em ấy gục xuống!"

"Bây giờ em ấy đã tỉnh lại, tại sao chúng ta không giải quyết mớ hỗn độn này nhanh lẹ rồi dập tắt những tin đồn thất thiệt đang lan truyền cơ chứ?"

Câu trả lời của Derick khiến Reynold hành động như vẻ anh sẽ lao vào bất cứ lúc nào.
Căn phòng bỗng trở nên ồn ào.

"Bọn khốn nạn này!"

Huk-!

Công tước bật dậy và kéo lê chiếc ghế của mình. Khoảnh khắc ông định hét vào mặt hai người họ.

"Mọi người."

Tôi miễn cưỡng mở miệng.

"Con nghĩ mọi người cũng đã không nghe bác sĩ nói con là một bệnh nhân đang cần hồi phục rồi nhỉ." Cả ba cái miệng đồng thời im bặt.

Dù họ có đánh nhau sứt đầu mẻ trán thật hay không thì tôi cũng đếch quan tâm lắm, nhưng tôi không thể chịu đựng được sự ồn ào chả khác gì cái chợ này đâu.

"Con muốn nghỉ ngơi, nên làm ơn ..."

Tôi lên tiếng yêu cầu một ân huệ, nhưng đột nhiên tôi nhìn vào những màu sắc đang lơ lửng trên đầu họ và kinh ngạc há to miệng.

[Tính mức độ ưa thích] bị thiếu rồi kìa.
Bây giờ thanh đo mức độ ưa thích đã biến mất. Vì vậy tôi không còn phải dán mắt chăm chú nhìn họ và dành sự ưu ái cho họ nữa.

Tôi đã thay đổi những lời mình định nói.

"... Mọi người có thể rời khỏi đây không? Con hơi mệt rồi."

Lời nói của tôi đã làm thay đổi vẻ mặt của ba người đàn ông.

Công tước trở nên nghiêm nghị, biểu hiện của Reynold nhắn nhó và Derick thì há hốc mồm.

Tôi nhìn chằm chằm vào họ như quan sát và lẩm bẩm yêu cầu của mình.

"... Ta xin lỗi. Ta đã hơi nóng nảy rồi."

Cuối cùng thì công tước cũng chậm rãi lên tiếng.

"Chúng ta sẽ dừng lại ở đây, đừng lo lắng gì nữa. Hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé, Penelope."

Với một tiếng thì thầm, ông nhanh chóng lôi hai đứa con trai của mình ra khỏi phòng. Tôi quay lưng lại với họ mà không nói lời cảm ơn như tôi vẫn thường làm.

Tak—.

Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên sau lưng mình.

* * *

“Công nương, nói ahhh nào."

Chiếc thìa Emily đang cầm đưa vào miệng tôi. Sau khi húp vài thìa súp, tôi cau mày và phun ra.

"Ăn không ngon chút nào."

"Nhưng ngài vẫn phải ăn. Bác sĩ nói rất khó ăn ngay vì đã lâu ngài không ăn gì rồi."

Không phải là nhiều đến nỗi tôi ăn không hết, chỉ là nó không có vị gì cả. Mặc dù vẫn chưa ăn hết bát súp nhưng Emily không còn cách nào khác là phải dọn dẹp bát đĩa đi.

Kể từ khi tỉnh dậy, thái độ của những người hầu thay đổi một cách kỳ lạ.

Không chỉ Emily mà còn cả Công tước, hai người con trai, quản gia và tất cả những người hầu vốn thường coi thường tôi.

Tôi bị đối xử như một con búp bê thủy tinh có thể dễ dàng bị vỡ, nói sao nhỉ, à thì nâng như trứng hứng như hoa cũng chả khác mấy. Nó khá là buồn cười đến nỗi khiến tôi thường phải cười tự giễu.

'Bây giờ.'

Tôi bất ngờ lên tiếng hỏi Emily khi em ấy đang thu dọn các món ăn.

"Em nói ta đã ngất bao lâu rồi, Emily?"

"Một tuần ạ."

"Một tuần..."

Đó là khoảng thời gian đủ để Yvonne hớp hồn cả gia đình nhà này đấy.

"Cô ta thế nào rồi?"

"Ai cơ ạ? Oh oh..."

Khi Emily nhận ra tôi đang hỏi về ai, cô ấy đến gần tôi và thì thầm.

"Sau khi ngài gục xuống, cô ấy đã bị hạn chế trong phòng của mình ạ."

"Hạn chế?"

"Đúng vậy ạ, Công tước đã ra lệnh cho cô ấy không được tự tiện đi lại cho đến khi vụ việc được giải quyết. Do cô ta vẫn là thường dân mà nhỉ?"

Emily cười gian xảo trước lời nói đó. Tôi hơi sững sờ khi nghe tin bất ngờ này.

Không có bất kỳ sự nhiễu loạn nào trong các hành động có mục đích của cô ấy, vì thế tôi nghĩ rằng toàn bộ ngôi nhà sẽ hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của cô ta rồi cơ.

Cô ấy sẽ không dễ bị quy tội danh là thủ phạm, ngay cả khi tình hình rối ren và cả món đồ cổ kia có bị phát hiện đi nữa.

"Nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra."

Emily kể cho tôi nghe chi tiết những gì đã xảy ra. May mắn thay, việc tẩy não dường như không bao gồm em ấy nhỉ.

Tôi đã biết tình hình hiện tại sau khi tôi ngã gục.

Khi nghe tin người giúp việc tên Becky tự tử, tôi rùng mình sợ hãi.

"Ngài không biết mọi người đã lo lắng cho ngài nhiều như nào đâu công nương. Ngài có biết em đã lo sốt vó lên cỡ nào không cơ chứ?"

Sau khi kết thúc những lời báo cáo của mình, Emily rơm rớm nước mắt than thở.
Tôi trả lời một cách hờ hững.

"Thế hả? Vất vả cho em quá."

"Gian nan thiệt! Nhưng kỳ thực thì thái tử còn chịu nhiều vất vả hơn em nữa cơ."

Tôi dừng lại nhìn lại Emily, vì tôi đã nghe thấy câu từ không quen thuộc lắm.

"Thái tử điện hạ?"

"Vâng ạ! Ngài ấy không rời công nương một giây nào kể từ khi ngài gục ngã đấy. Ngài ấy thậm chí không thể ngủ, tưởng chừng đến thở cũng không dám vì sợ ngài sẽ chết bất cứ lúc nào ấy!"

"..."

"Ngài biết không, mỗi đêm điện hạ đều nắm tay ngài và em thấy điện hạ đã cầu xin ngài một cách tuyệt vọng lắm luôn á."

"Cầu xin? Cái gì cơ?"

"Em không nghe thấy chi tiết lắm, nhưng nghe điện hạ nói rằng ngài ấy sẽ cho ngài tất cả những gì ngài muốn, vì vậy xin công nương đừng chết."

Ngay lúc đó trong tâm trí tôi dường như có thể nghe thấy giọng ai đó đang nói chuyện với mình, dù là mơ hay ảo giác hay cả trong vô thức, tiếng thì thầm day dứt vẫn văng vẳng bên tai.

- Nếu nàng muốn rời khỏi đây, ta sẽ đưa nàng đi.

- Ta sẽ trao cho nàng tình yêu hoặc bất cứ điều gì nàng muốn, ta sẽ làm bất cứ điều gì nàng muốn.

Tôi không thể ngăn khuôn mặt mình dần trở nên nhăn nhó.

Đó là mục đích đầu tiên tôi muốn đạt được kể từ khi lạc trôi vào thế giới trong game này.
Đó là những gì tôi muốn nghe nhất, nhưng nó cũng bao gồm cả những gì tôi không muốn nghe.

Nhưng bây giờ tất cả không vì gì cả. Chế độ khó đã kết thúc và thậm chí tôi cũng không thành công thoát khỏi đây.

"Và người ta nói rằng Điện hạ sẽ sớm đưa lời cầu hôn với công nương thôi, mỗi khi chúng em tụ tập thì đều bàn tán với nhau và chắc rằng tin đồn tại cuộc thi săn bắn không chỉ là tin đồn nữa đâu ạ!"

Emily đang liến thoắng nói chuyện phiếm mà không nhìn thấy biểu cảm mếu xệ của tôi.

"Ý, em lỡ lời thưa cô. Em xin lỗi ạ."

Sau đó thì cô ấy cũng nhìn thấy vẻ mặt tôi và vội vàng xin lỗi.
Tôi hỏi khẽ. "Bây giờ ngài ấy đang ở đâu?"

"À dạ, ở phía bắc hình như đang có một cuộc nổi loạn. Ngài ấy nhận được lệnh của hoàng cung và phải vội vàng rời đi rồi ạ."

"Ta hiểu rồi."

Tôi trả lời ngắn gọn và im lặng.

Khi tôi không hỏi gì nữa, căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

"Công nương..."

Emily bồn chồn với khuôn mặt viết đầy chữ như còn điều muốn hỏi, và ngay sau do dự em ấy gọi tôi bằng một giọng quả quyết.

"Ngài thực sự không uống thứ mà ngài đã yêu cầu em mang về phải không? Chắc hẳn là không đâu nhỉ, phải không ạ?"

"Em đang nói cái gì vậy?"

"Trong dinh thự đang có một tin đồn lan truyền là ngài có thể đã tự tạo một vở kịch và tự tham gia thực hiện nó."

"... Vở kịch? Tự biên tự diễn?"

"Vâng. Vâng ạ. Họ nói rằng ngài đã cố tình làm thế để chuyển hướng sự chú ý của mọi người lên mình đấy công nương."

'Vậy đó là cách mọi thứ diễn ra à.'

Tôi lặng lẽ gật đầu và lên tiếng.

"Cũng tốt ấy chứ."

"Ý ngài là gì!"

Emily có vẻ như đang bối rối khi nghe tôi nói thế, nhưng tôi chính là có ý đó.

'Tự chơi cơ à. Nghe không phải là quá ranh mãnh sao?'
[It's cute, isn't it? Bản Anh dùng từ cute nghĩa đáng yêu hoặc ranh mãnh/gian xảo, Ann chọn ranh mãnh theo kiểu là mn nghĩ Pene tinh ranh khi tự biên tự diễn, mà cũng không biết đúng không=)) ]

Sẽ rất không công bằng nếu Yvonne tẩy não họ và buộc tội tôi có ý đầu độc cô ấy. Emily không biết tôi đang nghĩ gì, cứ đang khóc thút thít vì đau buồn.

"Em nghĩ ... ngài sẽ hạ thuốc cô ta cơ."

"Im đi, Emily. Em không nên nói lời ác ý như vậy."

"Nhưng kẻ phản diện chính là cô ta mà!"

Emily kêu lên với vẻ mặt đầy phẫn uất trước lời cảnh báo của tôi.

"Em biết tất cả mọi việc đấy ạ. Thuốc độc ngài uống khác với thứ ngài đã đặt ...!"

"Em."

Tôi nắm lấy cánh tay cô ấy với một cái cau mày nhăn nhó. Emily rên rỉ yếu ớt như người đang bị đau ốm vậy.

"Oh công nương."

"Em đã nói với ai về nó chưa?"

"V-vâng?"

"Em có nói ai là ta phái em đến văn phòng thương hội không?"

"Ah không, không có ạ."

Emily lắc đầu với vẻ mặt hơi sợ hãi.

"Em khẳng định chắc chắn không ai biết hết. Vì thế em luôn im lặng và nói rằng em không biết gì cả."

"Em có chắc không?"

"Vâng vâng ạ!"

Tôi đã nhấn mạnh nhiều lần trước khi tôi buông cánh tay mà tôi giữ chặt.

"Cũng phải giữ bí mật về sau nữa đấy, Emily. Đừng nói với bất cứ ai."

"Ha, nhưng, sau đó, ngài..."

"Đừng lo lắng cho ta nữa. Chỉ nghĩ về sự an toàn của em thôi."
Tôi đang hướng em ấy lên con đường mình muốn.

"Em không muốn bị buộc tội sai khi có ý đầu độc con gái của Công tước. Phải không?"

Emily đã khóc và bênh vực tôi.

"Nhưng tự diễn kịch gì cơ chứ? Đó rõ ràng là vu khống cơ mà. Tại sao công nương phải…"

"Cái đó không quan trọng đâu."

Tôi không cảm thấy có gì sai khi bị vu khống kiểu như vậy. Tôi đã nghĩ đến điều đó và đúng là tôi đã tự mình uống thuốc độc cơ mà.

"Nếu không muốn chết thì cứ giả vờ như em không biết gì. Được không?" Trước những lời nói của tôi, Emily gật đầu và lau nước mắt.

"V-vâng. Em sẽ tiếp tục làm ngơ việc này thưa công nương. Em sẽ làm như ngài đã nói với em ạ."

Tuy nhiên thật lòng mà nói thì tôi không thể tin tưởng lắm mặc dù cô ấy đã hứa với tôi rất nhiều lần như thế.

Không loại trừ khả năng việc cô hầu gái tự tử là do bị nữ chính tẩy não. Vì vậy tôi cũng không thể chắc chắn điều gì sẽ xảy ra nếu Emily bị tẩy não nữa.

"... Mà công nương này, em vẫn đóng miệng về việc này nhưng có thể nói cho họ biết là ngài không tự mình làm cái trò đó không ạ?"

"Đừng lo lắng, ta sẽ tự mình lo liệu."

Đó là những gì tôi nghĩ khi tôi nói với cô hầu gái đang lo lắng cho mình.
Chúng ta có thực sự cần giải quyết vấn đề này không nhỉ?

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 178
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.