Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 177

Ánh sáng xanh xuyên qua trước mặt tôi. Tôi nhíu mày mở mắt. Tôi có thể nhìn thấy một không gian quen thuộc trong phút chốc.

'Đây là'

Một không gian rộng lớn trên đảo Soleil, căn cứ địa của tộc Leila.

Khi ngạc nhiên và nhìn xung quanh, tôi tìm thấy một nguồn sáng thu hút tầm nhìn. Áo choàng trắng đứng trên bàn thờ.

"Ah"

Không, đó là ánh sáng phát ra từ món di vật cổ xưa do Yvonne nắm giữ. Ánh sáng đang hướng xuống. Một đứa trẻ cuộn tròn trên không trung và một hình dáng kỳ lạ hơi lơ lửng dưới sàn nhà.

Tôi nhận ra ngay lập tức.

Tôi không thể nhìn thấy, nhưng tôi cảm giác được mình đang ở dưới ánh sáng xanh. Tôi đang cứu Raon và trở nên vô hình bởi ma thuật mà Vinter đã thi triển lên người mình.

Vinter nằm trong góc của một không gian to lớn và Kallisto nằm trên sàn để tránh những con thằn lằn to lớn.

Khoảnh khắc tôi đi qua quá khứ được mở ra như thể nhìn vào một bức ảnh không âm thanh và tôi đã xem nó như sự góp mặt của một bên thứ ba.

Ngay lúc đó.

Đột nhiên chiếc áo choàng trắng, không, mà là ánh sáng xanh phát ra từ những đồ tạo tác cổ xưa của Yvonne rung lên. Cùng lúc đó một thứ gì đó bắt đầu lơ lửng trên gương, nơi không có món gì xung quanh đó cả.

Đó là một cảnh tượng mà tôi chưa từng thấy trước đây. Khi tôi lo sợ nhắm mắt lại, để ý đến lời của Vinter đã từng nói "Đừng nhìn nó".

'Nghĩ lại thì Yvonne đã nhìn thấy tôi rất rõ ràng mặc dù có phép thuật tàng hình.’

Từ cái nhìn khách quan này, khung cảnh lúc đó thật mới mẻ. Tôi liếc nhìn di vật cổ mà Yvonne đang giữ với đôi mắt đờ đẫn.

Ánh sáng xanh trở nên mạnh hơn. Ngay sau đó một màn bụi xuất hiện trong gương, nó đang rung chuyển như những cơn sóng trên mặt nước.

Khi tôi đang nhìn vào tấm gương trở với hình ảnh dần nên rõ ràng hơn, tôi mở mắt ra và hít một hơi thật sâu. 'Hugh.'

Hình ảnh trong gương là tôi!

Không phải hình ảnh tôi cứu Raon, không phải Penelope với vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy, mà là tôi, TÔI thực sự!

Tôi đang ngủ trong một góc nhà, như đã chết trong khi tay ôm chặt điện thoại di động.

"Mình, tại sao mình lại ở đó??"

Tôi loạng choạng về phía bàn nơi Yvonne đang đứng.

Một bước rồi một bước chậm và các bước dần dần tăng tốc. Tôi đến trước gương trong chớp mắt và khoảnh khắc tôi đưa tay ra để nắm lấy nó.

Hururung-.

Trước khi đầu ngón tay của tôi chạm vào ánh sáng xanh do món đồ phát ra, cảnh tượng xung quanh sụp đổ với một tiếng động lớn.

'Không, sao lại thế!!!'

Ngay lập tức, bàn tế cùng các bức tường trong hang động biến mất và bóng tối đen kịt bao trùm.
Vào lúc tôi đang hoảng sợ và nhìn xung quanh, một màn sương mù lan xuống bên cạnh tôi.

Tôi ngẩng đầu lên. Đồ tạo tác có kích thước bằng một chiếc máy tính xách tay của Yvonne đã trở thành một chiếc gương soi toàn thân đồ sộ, cổ xưa và có vẻ u tối.

Trong chiếc gương, hình ảnh tôi đang ngủ mà mình vừa nhìn thấy được phản chiếu từ trong phòng của tôi.

Một màn hình trò chơi với dòng chữ 'GAME OVER' hiện lên qua khe hở giữa các ngón tay đang giữ điện thoại.

'Chính là bây giờ, mình có thể quay về ngay bây giờ!'

Ý nghĩ này chiếm lấy tôi như một bản năng. Nếu tôi chạm vào tấm gương đó, tôi sẽ có thể quay trở lại cuộc sống thật sự của mình.

Tôi chạy nhanh nhất có thể với trái tim tràn đầy hy vọng và niềm vui sướng khi hướng về chiếc gương khổng lồ.
Nếu tôi vội vã như thế này thì có vẻ như tôi có thể nhảy thẳng vào phòng của mình qua màn gương.

Và cuối cùng thì tôi cũng đến được chiếc gương khổng lồ. Tôi leo lên bậc và nhảy vào gương hết sức có thể.

Ngay cả khi đó tôi vẫn tràn đầy niềm tin mình có thể đi xuyên qua màn gương ấy. Nhưng,

Kuaang-!

"Ahhhh!"

Mặt tôi bị va mạnh bởi chiếc gương lạnh lẽo và cứng đơ.

"Nàyyy, đau sắp chết luôn rồi đó!"

Bả vai bị va chạm của tôi đau nhức không thể tả.
Không, nó chỉ là một vết sưng, nhưng toàn thân tôi bắt đầu nhức nhói như thể bị đánh cho bầm dập vậy.

"Làm sao vậy? Tại sao?"

Tôi nhìn lên tấm gương trước mặt mà nước mắt lưng tròng. Vào lúc đó những dòng chữ màu trắng lóe lên trên gương.

Lỗi. Không thể bật [GAME OVER] vì bạn đã vào Đường ẩn.

Tôi ngây người nhìn nó và cười phá lên.

"Đừng có điên khùng với tôi vậy chứ!"

Trong trò chơi này 'Game Over' có nghĩa là cái chết của nhân vật. Có nghĩa là cái chết của nhân vật Penelope khi tôi sở hữu vai trò này.

Nhưng khi trò chơi điên rồ này chọn cái chết, nó đã hiển thị cửa sổ hệ thống với dòng chữ 'Game Over'.

"Tôi sẽ chỉ được ra khỏi đây khi tôi đã chết. Cái củ lìn quái gỡ gì vậy!"

Tôi ngừng suy nghĩ và chạy đến chiếc gương vẫn đang sáng trước mắt rồi nắm chặt tay.
"Cái trò chơi điên khùng! Ngươi cho ta vào, tại sao lại không cho ta đi?"

Bùm bùm-! Tôi hét lên rồi đập liên tục vào gương.

Tôi muốn quay về. Tôi cảm thấy đồng cảm với cái cảnh đáng thương của kẻ đang ngủ mê man là tôi kia khi chơi cái trò quái gỡ này thâu đêm suốt sáng.

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!!!"

Lỗi. Không thể bật [GAME OVER] vì bạn đã vào Đường ẩn.

Bùm, bùm, bùm-!

Nhưng dù tôi có đánh và la hét thế nào, chỉ có dòng chữ trắng một lần rồi một lần nữa trôi qua hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương và không có gì thay đổi cả.

Lúc đó, chiếc gương rung lên như thông báo đã hết thời gian.
Hình ảnh thật của tôi trong đó cũng bắt đầu mờ nhạt. "Không không không!"

Tôi lắc đầu điên cuồng và đập vào gương liên hồi như kẻ mất trí.
"Tôi sắp chết rồi, hãy để tôi quay về hiện thực đi!"

Khi hình ảnh của tôi trong gương trở nên nhiễu loạn và mờ đi, chữ viết trên cửa sổ hệ thống ngày càng rõ ràng hơn.

Lỗi. Không thể bật [GAME OVER] vì bạn đã vào Đường ẩn.

Khi nhìn thấy cửa sổ cảm giác còn khủng khiếp hơn mơ thấy một cơn ác mộng, tôi chán nản và nhắm mắt lại.

"Hừ!"

Và ngay lập tức mắt tôi mở ra.
Thay vì không gian đen tối và tấm gương khổng lồ vừa rồi, tôi nhìn thấy một trần nhà màu trắng.

"Ha…ha…ha..."

Hơi thở gấp gáp chẳng khác gì tôi đã chạy rất lâu.
Tôi muốn rướn người lên một chút để hiểu rõ tình hình, nhưng kỳ lạ là tôi không thể nhúc nhích. Tôi đảo mắt vô số lần để kiểm tra xung quanh.

Không gian quen thuộc này là phòng của tôi.
Không, chính xác là phòng của Penelope.

"Vậy chuyện xảy ra trước đó thì sao ...?"

Quá ư là sống động khi nhìn thấy bản thân mình ở hiện thực lúc ban đầu qua gương, nhưng hình ảnh ấy đã biến mất chỉ trong giây lát.

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu và thở thật chậm rãi. Mùi thuốc cay xè xộc vào mũi.

Đã qua một lúc khá lâu rồi và cuối cùng tôi cũng gần như thừa nhận mình đã tỉnh, tỉnh lại trong trò chơi quái gỡ này.
Một cửa sổ hình vuông màu trắng lóe lên trước mắt.

Bạn đã trả [500 triệu vàng] để vào Con đường ẩn!

"... Xxx."

Tôi bật ra một lời chửi mà mình không kìm được. Đây có phải là phần kéo dài của những cơn ác mộng dành cho tôi không?
Ngay khi tỉnh lại, tôi rùng mình trước cửa sổ hệ thống có vẻ như đang chờ đợi mình.

Vẫn chưa phải là kết thúc.

Kể từ bây giờ, bạn sẽ không thể kiểm tra mức độ yêu thích ngoài màu sắc của thanh đo, và nếu bạn làm theo nhiệm vụ bạn sẽ nhận được một kết thúc ẩn và phần thưởng!

Một nhiệm vụ bất ngờ đã được tạo ra!

Giữ [Mảnh gương thần cổ đại] ở một nơi an toàn!

"Ha ha ha ha..."

Tôi phá lên cười kinh ngạc.

Bây giờ thậm chí tôi còn không có cơ hội nhận nhiệm vụ chứ đừng nói đến việc kiểm tra xem mức độ họ thích tôi đến đâu.
Nhưng trớ trêu thay tôi không cảm thấy khó chịu.
Tôi đã trải qua thời điểm suy sụp tinh thần rồi cơ mà.

"... Mình đã làm được và mình vẫn chưa chết. Tuyệt đấy."

Tôi cố gắng nâng cánh tay bất động của mình lên và đưa hai tay ra trước mắt. Đôi bàn tay khô ráp của tôi run rẩy, không còn gì khác ngoài xương.

Giống như giấc mơ tôi vừa nhìn thấy, hoặc cũng có thể nó là một phần trò chơi của hệ thống, cuối cùng tôi không thể quay về cuộc sống hiện thực của mình.

Tôi không biết nguyên nhân gì đã gây ra điều đó nữa.

Có phải vì tôi không thể kết thúc với bất kỳ ai, vì tôi không thành công ở chế độ khó, hay vì thanh toán tự động, hay thực sự có lối thoát cho trò chơi điên rồ này sao...?

'Có lẽ vấn đề là tôi không nghĩ đến việc chết sớm hơn chăng?'

Dù sao thì cách duy nhất đã bị lãng phí, và bây giờ tất cả những gì còn lại là lại được lắc lư ở nơi chết tiệt này.

Tôi hạ đôi tay run rẩy của mình xuống để che đi đôi mắt khô. Từ nãy đến giờ còn tưởng rằng không sao, nhưng khi chưa kịp nhìn thì cảm giác nóng rực lập tức tràn ngập cổ họng.

"Xxx, đồ khốn kiếp!"

Tôi hét lên, buông lời chửi thề với một đối thủ vô hình mơ hồ. Tôi xoay người rồi xoay người như cơ thể mình đã bị tê liệt.

Nếu tôi không làm điều đó, tôi tưởng chừng minh sẽ ngủm luôn mất.
Thật khó khăn để kiềm nén sự tức giận và tuyệt vọng ập xuống đầu mình.

"Ahhhhh—!"

Sự vùng vẫy thô bạo của tôi khiến chăn gối rơi xuống mé giường.

Vào thời điểm ấy,

Ta-ak—!

Đột nhiên trong phòng vang lên một âm thanh lớn.
Tôi ngừng la hét và hạ tay đang che mắt mình xuống.

Khi đôi mắt mờ tập trung ngó nhìn, tôi có thể thấy người giúp việc đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt vô hồn. Chậu thiếc run rẩy và nước đổ trên tay cô.

"Ôiii thiên địa ơi, công nương của em..."

Emily nhanh chóng mở miệng với vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn mệt mỏi vì chăm sóc cho tôi.

"Ôi thánh thần ơi, Công tước! Quản gia! Công nương, công nương Penelope tỉnh rồi!"

Thường thì không phải lúc nào mọi người cũng đổ xô vào phòng trước tiếng hét của Emily, nhưng bây giờ có vẻ đã khác.

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 177
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.