Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 169

Tôi từ từ ngẩng đầu lên trước giọng nói quen thuộc. Người đàn ông tóc vàng màu nắng lạnh lùng đứng trước tôi.

"Điện hạ."

Tôi nói anh ấy đừng đến, nhưng tôi mỉm cười khi nhìn thấy anh đến buổi lễ đón tuổi của mình.

Tôi dường như bất lực để làm bất cứ điều gì trước Kallisto, người xuất hiện tự tin với chiếc áo choàng đỏ.

"Xin chào mặt trời nhỏ của Đế quốc."

Tôi khẽ cúi đầu.
Thái tử không trả lời trước lời chào của tôi, sau một thời gian dài cũng mở miệng.

"Ngẩng đầu lên đi."

Sau câu nói đó, tôi nhìn lên và đối mặt với anh.

"Tôi đã nói với ngài là đừng giả vờ rằng ngài biết tôi, nhưng ngài lại làm thế."

"Nó thật đẹp."

Câu trả lời không ăn nhập gì của anh ấy là do thái độ vội vàng của tôi. Lát sau tôi mới hiểu lời anh ấy.
Ý nói đến chiếc váy mà tôi đang mặc, nghĩ rằng anh ấy sẽ không đến nhưng tôi cảm thấy xấu hổ khi người đã tặng quà cho tôi lại xuất hiện ở đây.

Mặc dù tôi không thể giao tiếp bằng mắt với anh ấy và không biết phải làm gì, nhưng Thái tử đã thốt ra mà không do dự.

"Còn hơn những gì ta tưởng tượng nữa nhỉ."

“Hình như không chỉ mình ta, nhìn xung quanh thì có vẻ như tất cả các chàng trai đều đang nhìn chằm chằm vào nàng đấy."

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm và nói thẳng tuột luôn.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy Thái tử nói những điều như vậy.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy một lời khen lạ lùng như thế, một lần nữa tôi lại bật cười.
Tôi bình tĩnh quyết định nhận quà và khen ngợi.

"Tôi không biết phải làm gì với những lời khen ngợi thổi phồng quá như thế đâu."

"Tôi đâu có đùa, Công nương."

Anh ta hơi cúi đầu về phía tôi và thì thầm với giọng trầm thấp.

"Ta gần như không thể chịu đựng được những gì ta đang muốn làm, vì ta muốn khoét hết tất cả con mắt của lũ khốn đang nhìn nàng thế kia."

Tôi cau mày trước trò đùa tàn bạo của tên này.

“Kiềm chế cho đến khi kết thúc buổi lễ."

"Đó có phải là điều mà nhân vật chính của ngày hôm nay sẽ nói không?"

"Hoặc đưa họ đến một nơi mà tôi không có ở đó."

Chỉ sau đó Kallisto mới thả lỏng vẻ mặt vốn có phần cứng nhắc dữ dội, rồi anh thở dài và mỉm cười.

"Được rồi, bởi vì nàng ghét sự độc ác mà."

Khi anh ấy gật gật đầu, anh ấy bỗng dưng hỏi.

"Nàng đã nhận được quà của ta rồi nhỉ?"

"Vâng, có rất nhiều quà mà tôi không biết có dùng hết được không ... Dù sao cũng cảm ơn ngài...Điện hạ. "

"Đừng cảm thấy quá áp lực vì ta đã đặc biệt chọn chúng cho nàng."

Khi người quản gia báo tin vài ngày trước, tôi nghĩ rằng ông ta chỉ nói phóng đại lên thôi, nhưng bây giờ anh ấy đã thực sự tự mình nói ra điều đó.

Tôi sững sờ trước vẻ cao ngạo của anh ta và mở lời.

"Cứ khi nào ngài đến Công quốc đều có vẻ như ngài đến để tham gia một cuộc chiến chinh ấy nhỉ?”

"Cái gì, có nơi nào đó mà nàng muốn đi hả? Cứ nói đi. Ta không biết là nàng rất hiếu chiến vậy luôn nhỉ."

"Không, không có gì, cứ xem như tôi chưa nói gì đi."

Kallisto lại bật cười trước câu trả lời của tôi.
Rồi đột nhiên ánh mắt anh ấy rơi vào phần dưới cổ tôi.
"Nhưng, cái đó không phải là món đồ lần trước từ Soleil sao?"

"Vâng, cái gì cơ?"

Tôi cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh ấy và thấy chiếc vòng cổ ma thuật mà tôi vừa lo lắng.

"Ah"

"Lạ lùng quá đi."

Nói cách khác thì Thái tử nhận xét nó không phù hợp với chiếc váy này.

"Nàng yêu thích thứ này như vậy á? Làm sao dám làm cho Thái tử đế quốc vào tình huống khó coi như vậy. Shit!"

Anh ta nói với một giọng khó chịu.
Tôi hoàn toàn hiểu được sự không hài lòng của anh ấy và nhẹ nhàng trả lời.

"Đó là một món quà từ Vinter."

“Vinter? Là ai?

"Ngài biết đấy, là pháp sư đến từ quốc gia khác đã giúp tôi. Người mang mặt nạ ấy."

"Á à, tên đi chân trần do bị quỷ ám ấy hả."

Không biết có phải cố tình quên không mà tên Thái tử thốt lên một cách ngắn gọn. Tất cả những gì anh có thể nhớ là linh hồn quỷ dữ và đôi chân trần…
Tôi cảm thấy hơi có lỗi với vị ‘đi chân trần’ phía sau mình nên chỉ cười ngượng nghịu.

"Thứ đó là gì?"

Đột nhiên Thái tử tò mò hỏi.

"Chiếc vòng cổ này có nhiệm vụ cảnh báo nguy hiểm tính mạng của người mang nó."

"Bằng cách nào?"

"Nếu có nguy hiểm xung quanh thì màu sắc của viên ngọc ở giữa sẽ thay đổi. Tôi nghĩ nó giống như một chiếc bùa hộ mệnh ở quốc gia đó vậy."

Chính xác mà nói, đó là để phát hiện sự thay đổi bản chất do độc tính hoặc ma thuật gây ra, nhưng tôi đã nói đại khái.

"Nàng tặng cho ta một món quà tương tự."

Chỉ sau đó Thái tử ngừng hỏi dai dẳng và mỉa mai như thể anh không bị thuyết phục.
Tôi tò mò không biết 'món quà tương tự' đó là gì, nhưng tôi vội vàng tháo sợi dây chuyền ra hơn là thắc mắc.

"Chỉ đơn thuần là mang nó thôi."

Nhưng ngay lúc tôi vừa chạm vào sợi dây chuyền, Kallisto đã ngăn tôi lại.

"Tại sao?"

"Vào một ngày như thế này thì bị chú ý bởi vô số loại người. Làm thế nào biết điều gì sẽ xảy ra không cơ chứ?"

"Nó giống như món quà được tặng."

"Nhưng vẫn có thể tin tưởng vào khả năng ma thuật của nó."

Kallisto nhún vai và vui vẻ trả lời. Tôi đã nói hơi nhiều và cảm thấy xấu hổ về sự vội vàng của mình khi muốn tháo nó ra.

Bàn tay cầm sợi dây chuyền nhẹ nhàng đặt xuống.
Và có một khoảng im lặng ngắn giữa chúng tôi.

Thực ra tôi đã cảm nhận được điều đó ngay từ đầu.
Giống như tôi, anh ấy đã cố gắng hết sức để không gây ra bất kỳ sự tranh cãi nào ngày hôm nay.

Thật ngạc nhiên khi chúng tôi, những người đã chia tay hai ngày trước như thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau, lại có một cuộc trò chuyện bình thường đến dường ấy.

"Thế là đủ rồi."

Tôi đã nghĩ như vậy. Tôi không cho rằng mình có thể để lại bất cứ thứ gì.

"Điện hạ."

Tôi liếc nhìn xung quanh và lặng lẽ mở miệng. "Mọi người đang nhìn chúng ta kìa."

Để chào hỏi những người quý tộc đến dự lễ trưởng thành của tôi thì cũng đã khá muộn.
Có rất nhiều ánh nhìn đổ về phía này một lúc trước rồi.

"Không còn nữa."

"Lạ nhỉ."

Ngay khi tôi định lấy chuyện để kết thúc cuộc trò chuyện của cả hai thì Kallisto đột ngột cắt lời.

"Rõ ràng cho đến ngày hôm qua, nàng đã khiến ta phát điên bởi vì nàng quá xấu tính và kinh tởm ta."

"Vì vậy ta không ngừng suy nghĩ về việc có nên đến đây sáng nay hay không."

Trước sự xấu hổ của mình, Kallisto đã tự cười nhạo bản thân vì anh đã tự đặt mình vào một vị trí buồn cười.
"Nhưng khoảnh khắc ta nhìn thấy nàng hôm nay, ánh sáng rực rỡ trên mái tóc của nàng."

"..."

"Ta không thể rời mắt khỏi nó."

Anh dừng lại, cụp mắt xuống rồi khẽ lẩm bẩm một mình, không tiếp tục nhìn vào mắt tôi nữa.

"Ta nghĩ rõ ràng là do ánh sáng mặt trời đấy."

"..........."

"Ngay cả ở khoảng cách xa thì ta vẫn thấy được đấy công nương. Ta dường như đã bị mù luôn vậy."

Anh ấy đột nhiên cau mày và nhìn tôi. Ngón tay của anh từ từ chạm lên đầu tôi, vuốt ve tóc tôi và chạm vào những sợi tóc gần tai tôi.

"Kỳ lạ. Có phải nàng đã sử dụng phép thuật phát sáng không thế?"

Anh nghiêng đầu như thể thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi nhìn anh ấy vì do anh vẫn đang xoa đầu tôi với đôi mắt run rẩy.
Thái tử đã tạo ra cảm giác giống như tôi đã luôn cảm nhận được từ trước.

Cũng như tôi cảm nhận về mái tóc vàng của anh ấy, nó không nhiều lắm.
Những bông hoa trên đầu tôi được gắn trên vương miện hoặc bông tai mà tôi đang đeo.
Chung có đủ ánh sáng để phản chiếu và phù hợp với mô tả của anh ấy như thế nhỉ.

Tuy nhiên thì như anh nói, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Trái tim tôi đang đập một cách mạnh mẽ và liên hồi.

[Bạn có muốn kiểm tra mức độ ưa thích của Kallisto không? ]
[4 Triệu vàng / 200 Danh vọng]

'Bởi vì đây là lần cuối cùng.'

Tôi đã chọn [4 triệu vàng] với suy nghĩ như vậy và đôi tay đang run rẩy của mình.

Đã trừ [4 triệu vàng] và kiểm tra mức độ yêu thích của [Kallisto].

(Số tiền còn lại: 999,999.999+)

[89%]

Sau đó tôi mới có thể từ từ thở ra.
Tôi nhìn lên con số sáng bóng phía trên thanh thước đo của sự ưa thích màu đỏ.
Sự trống trải và thất vọng mà tôi cảm thấy lần trước dường như chỉ là ảo ảnh.
Việc anh ấy chưa hoàn toàn ngưỡng mộ tôi làm tôi thực sự an tâm.

"Không có gì to tát đâu, thưa điện hạ. Có thể là do những viên kim cương đấy."

Tôi cố gắng nở một nụ cười, cố gắng không khóc trong tuyệt vọng.
"Tôi nghĩ viên kim cương mà ngài tặng cho tôi rất có giá trị đấy, thưa thái tử."

"Có thật không?"

"Đúng vậy."

"Ta hiểu rồi."

Kallisto gật đầu và lặng lẽ nhấc tay khỏi tóc tôi.
"Nếu là thế thì cho là vậy đi.”

Bàn tay anh đang di chuyển ra xa, cảm giác như thể khoảnh khắc này là mãi mãi. Khoảnh khắc khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau dường như đang ngừng lại.

"Thái tử điện hạ."

Giọng ai đó đột nhiên chen vào giữa chúng tôi.
Quay đầu lại, tôi thấy Công tước và Renald người đã đi đón cha mình, đang đến gần.

"Kính chào mặt trời nhỏ của Đế quốc."

Thời gian tưởng chừng như ngừng trôi lại trôi nhanh trở lại chỉ sau một nhịp thở.

"Ngẩng đầu lên đi."

Thái tử ra lệnh rõ ràng. Và khi nhìn họ một cách vô cảm, anh ta đanh mặt lại rồi nở nụ cười nhã nhặn lại dữ tợn đó.

"Ồ, lâu rồi không gặp, ngài công tước."

"Thật là một vinh dự vô hạn cho tôi khi điện hạ đến tham dự bữa tiệc của chúng tôi giữa lúc ngài đang bận rộn với công việc thế này."

"Ngài là đại sứ sẽ giúp đỡ ta rất nhiều trong tương lai, tất nhiên ta nên đến."
Thái tử kiêu ngạo nâng cằm nói.

Lông mày của Công tước nhăn lại.
"Tôi muốn cảm ơn ngài nhiều hơn, nhưng tôi rất tiếc phải nói rằng chúng ta phải bắt đầu buổi lễ ngay bây giờ, thưa ngài."

"Ồ, quả nhiên. Đúng vậy nhỉ, buổi lễ một lần trong đời của công nương không thể chậm trễ được."

Thái tử sớm quay đầu lại với tôi và thản nhiên chúc mừng tôi. "Sinh nhật vui vẻ, công nương."

"Cảm ơn ngài."

Tôi đáp lại với đôi mắt nhìn ngài ấy.
Ngay sau đó anh quay đi và cất bước đến chỗ ngồi đã chỉ định của mình.
Tôi không nhìn chiếc áo choàng màu đỏ đang bay của anh ta.

Lát sau tôi đã ngồi cố định vào nơi bàn được chuẩn bị cho các quý tộc.

"Bây giờ chúng ta bắt đầu buổi lễ."
Giọng nói nghiêm túc của Công tước vang lên, buổi lễ đón tuổi cuối cùng cũng bắt đầu

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 169
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.