Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 167

Chap 167

Tôi đã quá quen với gia đình này đến nỗi tôi thậm chí không nghĩ về nó.
"Vậy còn Penelope sẽ thế nào nếu tôi trốn thoát?"

Dù trò chơi có đầy tính ma thuật đến đâu thì người chết cũng không bao giờ sống lại được nữa.

Chỉ là chuyện gia đình thôi, nhưng tôi thấy khó lòng rũ bỏ được những vết hằn chạy dọc sau gáy mình. 'Câu chuyện trò chơi gì cơ chứ? FL có thể nhắm mục tiêu vào ML mà không có Penelope? '

Bộ não của tôi dường như muốn ngừng hoạt động luôn rồi.
Điều quan trọng nhất ở đây là tôi phải trốn thoát.

'Còn mình thì sao? Mình thực sự có thể thoát ra khỏi trò chơi này không chứ? '

Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một mê cung không lối ra, dường như các con đường đều dẫn đến ngõ cụt vậy.

Hơi thở của tôi trở nên nặng hơn. Công tước ngạc nhiên nhìn tôi thở hổn hển.

"Là ta lỡ lời, con cứ quên nó đi."

Tuy nhiên, trái tim đang nổi cơn thịnh nộ không thể nguôi ngoai.

Nhìn tôi ngày càng tái nhợt, Công tước khẩn trương hỏi.

"Penelope con bị bệnh sao? Ta gọi bác sĩ cho con nhé?"

"Không, không, thưa cha"

Tôi lắc đầu khó khăn, tôi cố gắng nín thở và ép tim mình bình tĩnh lại như bình thường rồi mở miệng.

"Con hơi ngạc nhiên khi cha biết việc đó."

Công tước chấp nhận lời bào chữa của tôi với vẻ mặt cứng nhắc. Ông nhếch môi.

"Penelope, ta…"

"..."

"Ta là một người cha chưa trưởng thành và xấu xa mà vẫn không biết làm thế nào để đối xử với con cho tốt."

Lần đầu tiên tôi nín thở, im lặng nhìn ông.

"Ta đã nghĩ mọi chuyện sẽ ổn nếu đưa tất cả những thứ mà con thích và yêu cầu, và để làm nguôi cơn giận của con bộc phát mỗi khi con không quan tâm đến ta như trước đây."

"......"

"Ta đã nghĩ rằng điều đó sẽ hiệu quả."

Không phải đâu. Gờ ngài đã biết rồi đấy, đó là một nhận thức sai lệch đáng buồn biết mấy cơ chứ.

Ông nhìn tôi chằm chằm khi tôi không có câu đáp lời, và rồi ông ấy mở miệng.

"Eclise, hắn tốt như vậy sao?"

Tôi ngước mắt nhìn đầy bối rối trước lời nói đột ngột.

"Ý cha là gì cơ?"

"Con là đứa trẻ có một tâm hồn cởi mở." ""

"Nhưng hắn ta mang theo Yvonne về đây…Ta sợ con sẽ đau lòng. Đó là lý do tại sao ta không để con gặp tên ấy."

"..."

"Nhưng nếu con thực sự muốn hắn ..... Ta sẽ đưa nó trở lại hộ tống con khi buổi lễ kết thúc. Vì vậy ... hãy dùng bữa đúng giờ."

Tôi nhìn Công tước với đôi mắt u ám.

Lời lẽ ra phải được nói từ ba ngày trước mới phải!

Không, trên thực tế, nếu lúc đó tôi được phép gặp Eclise thì mọi chuyện sẽ không có gì thay đổi. Vì màu của thanh đo là đỏ sẫm, nên tôi đã thất bại trong việc tìm đường của Eclise.

"Không phải như vậy, thưa cha."

Tôi chậm rãi lắc đầu.

"Con đã rất ngạc nhiên vào ngày hôm đó. Anh ta chỉ là một ân nhân đã giúp đỡ con trong trường hợp khẩn cấp, và cũng không phải là người có ý nghĩa gì khác hơn nữa đâu ạ."

"Ta biết con không cố ý."

Bây giờ tôi thật lòng, nhưng không biết có phải vì tôi thực sự muốn có Eclise hay không. Công tước không dễ dàng tin vào điều đó.

"Vậy thì Yvonne."

Tôi hỏi lại bằng một giọng thê lương.
"Cô ấy nói rằng cô ấy muốn có Eclise."

Công tước xấu hổ trước lời nói của tôi, và ngay sau đó trả lời một cách bình tĩnh.

"Hiện tại cô ấy phải ở chung một nhà, và như con nói, con phải giữ mối quan hệ tốt giữa hai chị em."

"Con không biết sự thật rằng con và cô ấy là chị em đã được quyết định rồi cơ."

"Penelope."

Ông ấy gọi tôi một cách ôn tồn.
Nếu nhìn vào cục diện này thì Yvonne là chị gái nhỉ.

Vào thời điểm cô ta trở lại dinh thự Công tước, cô chợt thấy như thể đã nhìn thấy sự hiển linh của một buổi lễ chào mừng chúa hài đồng cho ngày sinh nhật của mình. ( Câu này khum hiểu ;(( )

'Ngài lại thay đổi lời nói của mình một lần nữa rồi.'

Đồng thời tôi nhận thấy thái độ đã thay đổi một cách khéo léo hơn của Công tước từ ba ngày trước.
'Chắc là vào lúc ấy ông đang cố gắng mang Eclise gắn cho Yvonne.'

Tôi đang cố gắng hiểu Công tước thực sự đứng về phía nào.
Đột nhiên mọi thứ trở nên vô nghĩa.

'Bây giờ nhận lấy hắn thì có ích gì?'

Với rất nhiều cơ hội đã bị bỏ lỡ, bây giờ tôi đã gần kết thúc chế độ khó.
"Công tước."

Tôi thốt ra một chức danh mà tôi đã không gọi trong một thời gian dài trước đây.

Đôi đồng tử xanh lam của Công tước giãn ra rất nhiều sau một tiếng gọi lạ lẫm từ tôi sau một thời gian khá dài.

Tôi nói với ông ấy một cách bình tĩnh.

"Đừng bận tâm về con nhiều như vậy nữa."

"Penelope."

"Con mang ơn cha rất nhiều vì đã để con ở lại Công quốc với tư cách là một quý cô thay vì Yvonne trong sáu năm. Tôi đã nhìn thấy và học hỏi nhiều thứ, vì vậy con biết rằng khi nào nên rời đi là một đức tính tốt."

"Cái đó… con đang nói về cái gì vậy? Ý con 'thay vì Yvonne’ là gì cơ chứ?"

"Con không muốn toàn thể Công quốc trở thành chủ đề bỡn cợt chỉ vì con. Con muốn ra đi trong lặng lẽ."

"Bỏ đi!"

Công tước đang lắp bắp vì bối rối đã gầm lên một tiếng vào ngay lúc này.

"Sao con cứ thích làm ầm ĩ như vậy từ xưa cho đến nay? Con đi đâu khi là một người quý cô chưa thành thân, không nhà cửa không tài sản!"

"Con gái của người đã trở lại."

"Hừ..."

Công tước thở dài một hơi sờ sờ trán. Ông nói với một ánh mắt mơ hồ mà ngay cả tôi cũng sẽ nhận ra.

"Con đang nói gì vậy, Penelope. Con cũng là con gái của ta."

"Bây giờ vẫn chưa muộn, ngài công tước. Hãy hủy bỏ buổi lễ trưởng thành đi ạ."

"Penelope Eckart!" Ông lại hét lên.

Đây không chỉ là một giá đỡ để tránh nghi lễ đón tuổi. Đã quá muộn để làm như vậy.

Đó là một lời khuyên dành cho Công tước, người đã gọi tất cả các quý tộc của Đế quốc và thậm chí là người dân của các quốc gia khác.

"Nếu ngài lo lắng về việc mất mặt trước người khác, ngài có thể hoãn lại một thời gian và tổ chức lễ đón tuổi Yvonne thật hoành tráng."

"Con không muốn làm buổi lễ trưởng thành đi quá xa chỉ vì sự xuất hiện của con!"

Công tước đang nổi cơn thịnh nộ, vẫn đang giữ im lặng.

Ông nhìn chằm chằm vào tôi một cách dữ tợn, sau đó thả lỏng ánh mắt và tránh ánh nhìn của tôi.
Lúc sau khi ông cất giọng, trông ông như thể đã già đi mười tuổi.

"Ta muốn làm buổi lễ đón tuổi của con trở nên tuyệt vời nhất."

Ngay sau đó, ông nói lý do tại sao không thể hủy bỏ nó.

"Vì hạnh phúc của con, ta muốn cầu xin sự tha thứ từ con, mặc dù đã muộn"

Tôi không thể ngăn khuôn mặt mình biến dạng một lần nữa.

"Yvonne, ừm..."

"..."

"Ta rất vui khi người con gái mà ta nghĩ là đã chết trở lại. Ta cảm thấy có lỗi vì tất cả những rắc rối mà con đã phải chịu đựng, và ta rất tiếc khi tổ chức bữa tiệc mừng tuổi của con mà không có sự chấp thuận từ con."

"..."

"Nhưng con cũng là con gái của ta, Penelope. Kể từ khi ta đưa con đến Công quốc, ta chưa bao giờ nghĩ rằng con không phải là con gái của ta cả. "

Tầm nhìn của tôi mờ đi. Tôi đã có một thời gian khó khăn để cố quên đi điều bất công mà tôi chưa bao giờ nói từ trước khi ở đây.

"Nhưng, tại sao ngài không làm giúp con một lần?"

"Ta, lại làm sai rồi sao?" Công tước hỏi lại với một giọng mệt mỏi.

"Có phải con muốn giấu Yvonne và làm cho buổi lễ đón tuổi của mình trở nên hoành tráng hơn bất kỳ ai khác?"


"Công tước."

"Thật xin lỗi vì không thể nghe lời yêu cầu hủy lễ trưởng thành của con. Có một số khách mời đã đến rồi, làm sao ta có thể hủy được cơ chứ?"

Công tước nhẹ nhàng, nhưng kiên quyết từ chối yêu cầu của tôi.

"Ta sẽ thông báo về Yvonne sau khi buổi lễ đón tuổi của con kết thúc và sẽ là sau một thời gian dài đã trôi qua. Vì vậy con chỉ cần nghĩ về nó như một buổi lễ của một ngày tốt lành là được ..."

Công tước đang lan man, ngừng nói. "Penelope."

Đôi mắt xanh mở to dần.

Hkikk-.

Công tước kéo chiếc ghế của mình và đứng dậy khỏi chỗ ngồi một cách thô bạo.

"Này, sao, con bị sao vậy? Hả?"

Người đàn ông vội vã tìm đến tôi. Hơi ấm nóng bỏng chạm vào dưới mắt tôi. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng hoá ra mắt mình đã ướt.

"Trong một ngày hạnh phúc chỉ có một lần trong đời, tại sao con lại khóc?"

"..."

"Bé con, tất cả là lỗi của cha. Con đừng khóc, được không?"

Công tước không biết phải làm gì với dòng nước mắt đang chảy dài trên mặt tôi, cuối cùng ông ôm lấy tôi và ra sức an ủi.

Không buồn lắm nhưng tôi không thể biết tại sao nước mắt tôi lại chảy. Ông ấy chỉ là một nhân vật trong trò chơi…

Nhưng dẫu sao, Penelope cũng đã bị bỏ mặc và khiến mình khốn đốn vô số ngay sau khi chiếm hữu cơ thể này.

Lúc đó ông thực sự cảm thấy mình như một người cha. "Cha."

"Ừ, cứ nói cho cha nghe mọi chuyện con muốn."

Tạm biệt Cha.

Cuối cùng tôi lẩm bẩm một lời chào với Công tước mà tôi không thể thốt ra thành lời...

-Cha có thể đến chào buổi sáng không ạ?

-Chào buổi sáng ư?

-Dạ vâng…Để tạm biệt cô con gái nhỏ chưa trưởng thành của cha…

Cuối cùng thì cũng xem như đã hoàn thành lời tạm biệt với công tước rồi nhỉ…

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 167
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.