Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 166

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng trong giây lát.

'Tại sao Công tước lại đến gặp tôi vào giờ này ...?' Ngay khi ý nghĩ hiện ra trong đầu tôi.

Cốc, cốc.-

Ông gõ thêm vài lần nữa. "Penelope, ta có thể vào không?"

"À, vâng, vâng ạ. Cha vào đi."

Tôi không thể giữ Công tước ở ngoài mãi được, vì vậy tôi đã vội vã lên tiếng.

Cánh cửa mở ra. Khi bước vào phòng, ông ấy đột ngột dừng bước khi nhìn thấy tôi. Đôi mắt của Công tước khẽ rung lên.

"...Cha?"

Khi tôi gọi ngài Công tước, ông nhanh chóng đóng cửa và bước vào.

Công tước đi đến chiếc bàn trước cửa sổ và ngồi xuống, giống hệt như khi ông đến nói về việc chuyển mỏ quặn lần trước.
Đứng trước bàn làm việc, tôi đi theo ông và ngồi ở phía đối diện.

Khi tôi cố gắng đối phó với Công tước trong một tình huống không rõ ràng là gì, tôi cảm thấy như mình đang ở trong tình thế khó khăn và vô vọng.
Tôi hít thở sâu vài lần để xoa dịu trái tim đang run rẩy của mình. Và khi hơi thở của tôi trở nên bình tĩnh hơn một chút, tôi mở miệng.

"... Để con cho người mang trà vào nhé?"

"Không sao đâu."

Công tước gạt bỏ.
Một cảm giác khó xử đọng lại trong phòng. Khi ông ấy không có dấu hiệu nói trước, tôi miễn cưỡng nói tiếp.

"Cha đến đây có việc gì sao ạ?”

Trước câu hỏi của tôi, công tước làm một vẻ mặt xấu hổ hiếm thấy.

"Không phải con yêu cầu ta đến thăm con vào buổi sáng lễ trưởng thành sao?"

"Ah."

Ờ nhỉ, là tôi đã yêu cầu ông làm điều đó.
Đó là những gì tôi đã nói trước khi nữ chính xuất hiện.
Tôi đã quên bén mất. Nó thực sự không có ý nghĩa lắm đâu.

Lúc đó tôi hơi buồn cho vị Công tước sắp mất đi đứa con gái nuôi đang cố giả vờ trưởng thành, lúc đó tôi vẫn ôm hi vọng ngày hôm nay mình sẽ thoát khỏi nơi đây.

'Bây giờ thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa ...'

Tất nhiên bây giờ nghĩ lại thì tất cả đều nhảm nhí. Tôi trả lời một cách thản nhiên, cố gắng không để lộ cảm giác muốn rùng mình.

"Cám ơn cha vì đã giữ lời hứa."

"Hôm nay..."

Công tước do dự một chút.

"Hôm nay con rất đẹp, Penelope."

Công tước vốn dĩ ít khi bày tỏ lời khen ngợi.
Vì vậy tôi hơi ngạc nhiên trước lời khen của ông, nhưng ngay sau đó tôi trở nên có chút đau khổ.

"Cảm ơn cha."

Vẻ ngoài của Công tước thực sự tràn đầy phẩm chất của một quý tộc cao sang.
Nhìn chiếc áo khoác đen có khắc rõ hoa văn màu bạc của Eckart, tôi nhàn nhạt đáp lời.

"Cha hôm nay trông cũng rất phong độ đấy ạ."

"Ta chưa từng thấy bộ váy và phụ kiện này bao giờ ... Con nói không muốn dùng thợ may của Hoàng hậu, con đã mua riêng nó à?"

"...Vâng ạ."

"Nó rất hợp với con. Khá đẹp đấy."

Công tước lặp lại những lời tương tự hai lần nhưng tôi chỉ ậm ờ vì tôi không thể nói với ông đó là món quà từ Thái tử.

Tôi ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Bụng tôi lại có dấu hiệu buồn nôn nên tôi siết chặt nắm đấm cố gắng kìm lại.

"Mà có cái gì trong tay của con thế?"

Đột nhiên, Công tước liếc nhìn một bàn tay của tôi. Tôi nhìn xuống và thấy một sợi dây dài bằng bạc lộ ra giữa hai bàn tay đang nắm chặt của tôi.

"Ah."

Tôi phát ra một tiếng kêu bối rối. Tôi lo lắng đến nỗi hầu như không nhớ rằng mình vẫn nắm chặt sợi dây chuyền trong tay.

Phần cuối của vật trang trí hình ngôi sao đang lộ ra giữa các ngón tay tôi.

"Là một sợi dây chuyền?"

Đôi mắt của Công tước tràn ngập sự thích thú vì vẻ ngoài khác thường của nó. Tôi vội vàng nới lỏng tay và quàng qua cổ.

"Vâng ạ, con đã nhận nó như một món quà."

"Quà? Từ ai?"

"Chủ cửa hàng vũ khí mà con ghé qua, đã gửi cho con chiếc vòng cổ ma thuật để mừng tuổi. Đó là nơi con mua bùa hộ mệnh cho cha đấy ạ."

"Ồ, ra là ở đó. Dịch vụ khá tốt ấy nhỉ. Ta sẽ mua mũi tên của mình ở đó vào lần sau."
May mắn thay Công tước đã chấp nhận câu trả lời này.

"Nhưng ta không nghĩ nó phù hợp với chiếc váy con đang mặc hôm nay đâu."

"Nhưng con sẽ mang nó vì sự chân thành đằng sau món quà này ạ."

Tất nhiên tôi không có ý đó. Tôi sẽ tháo nó ra ngay sau khi Công tước rời đi.

"... Con quả thật có một trái tim ấm áp con yêu à."

Nhưng phản ứng của ông thật kỳ lạ. 'Hôm nay ông ấy bị sao vậy nhỉ?'

Tôi ngước đôi mắt lạ lẫm nhìn ông và gặng hỏi.

"... Cha có gì muốn nói với con không ạ?"

"Không, không hẳn. Ta chỉ muốn làm những gì con yêu cầu ta làm mà thôi ..."

"Con hiểu rồi, con rất vui được gặp cha trước bữa lễ, thưa cha. Con sợ rằng mình đang lấy đi quá nhiều thời gian của cha vì ngài bận chào hỏi các vị khách nữa ạ."

Tôi đã khôn khéo nói với ông ấy rằng hãy rời đi ngay bây giờ đi, thế là đủ rồi.
Tuy nhiên ông do dự do dự, như vẫn còn có điều gì đó để nói.
Thật lâu sau, ông hít thở sâu rồi thốt lên.

"...Ta xin lỗi con."

Đó là một lời xin lỗi bất ngờ. Tôi hỏi lại với vẻ ngạc nhiên khó hiểu.

"Vâng ạ?"

"... Con không cảm thấy bực bội vì những vệ sĩ mà ta đã sắp xếp cho con sao? Sau lễ đón tuổi, ta sẽ thay thế tất cả bọn họ."

Ờ việc đó... Khoảng thời gian tôi sắp phát điên lên vì thất vọng đã qua rồi.

"Con hiểu, thưa Cha. Con cũng sẽ làm như vậy."
Một lời nói sáo rỗng thốt ra.
Sau cuộc nói chuyện với tôi, ông dường như cảm thấy lương tâm cắn rứt nên mới lên tiếng xin lỗi nhỉ.
Công tước thường như vậy. Nếu ông ấy nghĩ có chút hơi quá đáng, ông sẽ đền bù vật chất cho tôi. Đó là cách ông xin lỗi.

'Ông đã đích thân đến để xin lỗi mình, tôi không biết ông ấy sẽ nói điều đó ở phút cuối cùng này. '

Tôi nói ra những lời có thể khiến Công tước bớt hối hận, như ngài luôn muốn.
Dù sao đây cũng sẽ là lần cuối cùng rồi nhỉ…và về sau tôi sẽ không thể nói những câu như này được nữa.

"Cha không có lựa chọn nào khác ngoài việc để mắt đến con nếu ngài muốn ngăn con làm hại Yvonne. Dù sao thì con cũng không phải ra ngoài và cảm thấy vẫn ổn, không sao đâu ạ."

"Sao?"

Công tước dừng lại và nhìn lại tôi với vẻ ngạc nhiên. "Con đang nói gì vậy, Penelope? Con yêu, không phải như vậy đâu."

"Không thì sao ạ?"

"Ta đã làm điều đó vì lo lắng cho con."

"...Vâng ạ?"

"Con đưa tên đó đến đây với con ... Con ... đã nhìn ta với vẻ mặt đó."

"Gì..."

Tôi có cảm giác không tương đồng trong đôi mắt xanh đen của Công tước. Câu trả lời đã được thay đổi một cách tinh tế so với khi chúng tôi nói về cùng một chủ đề vài ngày trước đó.

Trước đây ông ấy không xác nhận điều đó nhưng ông không phủ nhận lời nói của tôi rằng thêm hộ vệ xung quanh tôi để không làm hại Yvonne.
Nhưng....

"Ý của ngài là sao, thưa cha?"

Tôi hỏi lại với vẻ mặt bối rối. Sau một hồi im lặng, Công tước nặng nề mở miệng ...

"Thời điểm ngay sau cuộc thi săn bắn."

"..."

"Reynold đến gặp ta. Nó nói muốn thú nhận vài điều."

"Là gì ạ?"

"Con có nhớ chuyện gì đã xảy ra không lâu sau khi cùng ta đến Công quốc không? Nguyên nhân tại sao chúng ta lại đóng cửa tầng ba."

"Vâng, tất nhiên rồi ạ."

Penelope thực sự không bao giờ có thể quên được, kể cả bản thân tôi cũng sẽ không quên.
Sự bất công mà cô cảm thấy lúc đó kèm theo nỗi khốn khổ…cô không còn cách nào khác phải gọi ông là Công tước chứ không phải Cha.

"Reynold nói với ta về những gì đã xảy ra sau đó. Nó nói rằng con thực sự không ăn cắp vòng cổ của Yvonne."

Tôi mở to mắt. Tôi không bao giờ tưởng tượng sẽ có việc như thế xảy ra.
"Ngài đã biết mọi chuyện?"

Mặc dù bản thân tôi chưa từng trải qua việc kia nhưng một cơn tức giận sôi sục đã trào lên cổ họng tôi trong khoảnh khắc đó.

Trong trò chơi…Penelope phải chịu trách nhiệm cho đến khi cô ấy chết. Nếu không cô ấy không thể vượt qua các tuyến đường và thoát ra khỏi nhiệm vụ, biến thành một cái xác khủng khiếp.

"Việc đó…con đã không làm điều đó ... nhưng Reynold đã nói tất cả ...?"

Giọng tôi phát run khi hỏi.
Công tước gật đầu với một vẻ mặt âm trầm.

"Ta muốn trừng phạt nó ngay lập tức. Còn nữa…"

Tôi không thể chịu đựng được nữa nên lắc đầu. Công tước chậm rãi nói.

"... Ta không thể trừng phạt nó một cách thích đáng. Tất cả những gì ta có thể làm là bắt nó tập luyện điên cuồng và khốc liệt."

"..."

"Ta muốn đấm nó bằng tất cả sức mạnh ta có, nhưng ta đột nhiên tự hỏi liệu ta có xứng đáng làm như vậy không..."

"..."

"... Penelope."

Công tước nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe đầy ân hận.

"Lần đầu tiên ta nhìn thấy con, con thật nhỏ bé và gầy gò. Con đã đến với ta cùng ánh mắt khô khan để cầu xin thứ gì đó để ăn, đó không phải là ánh mắt của một đứa trẻ. Ta cứ sợ sẽ bắt gặp Yvonne phải trải qua giống như tình trạng khốn khổ của con ở đâu đó. "

"..."

"Khi con đến xin thức ăn, ta cố gắng cho con ăn một cái gì đó, nhưng rồi một ngày con nhận được một đồng tiền vàng và lần đầu tiên con mỉm cười. Nụ cười đó thật xinh đẹp biết bao."

"..."

"Ta không thể bỏ rơi con, đứa bé đang chết đói bên cạnh người mẹ đã khuất. Vì vậy ta quyết định sẽ đưa con đi để không phải chết đói."

Đó là cuộc gặp đầu tiên giữa Penelope và Công tước, lần đầu tiên tôi được nghe về nó. Nó thậm chí còn không xuất hiện trong trò chơi cơ mà.

"Nhưng ta thật ngu ngốc và bốc đồng khi đưa con đến đây trong khi ta thậm chí còn không biết cách chăm sóc cho con. Không chỉ con, mà cả Derick và cả Reynold nữa."

"..."

"Vì vậy vào thời điểm đó, ta chỉ nghĩ rằng con cũng muốn có những món trang sức. Với tư cách là một người Cha, ta nghĩ mình nên che đậy lỗi lầm cho con."

"..."

"Nếu ta biết con sẽ gọi tôi là Công tước trong sáu năm sau đó, ta đã không làm như vậy." Công tước lẩm bẩm trên khuôn mặt cô đơn như thể nhớ lại ngày hôm đó.

'Tại sao bây giờ...'

Tôi cắn chặt môi, đã quá muộn rồi.
Khi cuộc gặp gỡ đầu tiên với các con trai của Công tước phát sinh mâu thuẫn và Penelope bị lăng mạ, cô ấy đã mất kiểm soát và kết thúc bằng một cái kết tồi tệ nhất.

Khi tôi nhìn ông một cách trống rỗng không nói gì, ông lại cố gắng mở miệng.

"... Ta đã quên chuyện đó từ lâu rồi. Nhưng ánh mắt con nhìn ta ngày hôm đó vẫn còn rất rõ ràng và chân thực lắm."

"..."

"Và một vài ngày trước, khi con nhìn thấy tên mang Yvonne về, con có vẻ mặt y như vậy."

"..."

"Vào lúc đó, tất cả những gì ta có thể nghĩ đến là khiến hắn ta rời xa con."

"Con đã làm ... kiểu biểu cảm gì trên khuôn mặt vậy?"

"Cái đó..."

Công tước liếc nhìn tôi và không thể nói thành lời.
"... Con không có biểu hiện gì."

Ông do dự và vất vả để nói ra.

"Từ khi còn bé, con đã thường xuyên tức giận nhưng khi cơn giận đã đến giới hạn, con thà im lặng và xóa bỏ cảm xúc của chính mình."

Tôi có một chút bất ngờ.
Vì vốn dĩ tôi đang cố giết chết cảm xúc của bản thân. Nếu tôi nín thở cho đến khi tôi kìm nén được những thứ khó chịu muốn bật ra, và nghẹt thở cho đến khi tôi ngừng hô hấp trong khoảng thời gian, mọi điều tức giận sẽ biến mất sau đó ít lâu và sẽ bình tĩnh hơn.

Như thể đang nhớ lại khoảng thời gian đó, Công tước liếc nhìn tôi và có vẻ bối rối.

"Nhưng đôi mắt của con ... như đang mờ dần đi và trở nên vô hồn một cách kỳ lạ ..."

"..."

"Đó là khi con cảm thấy như con đã trở thành một cái xác không hồn ..." Công tước cau mày và không thể nói hết ra.

'Ah.'

Vào lúc đó một ý thức dữ dội như tia chớp đến với tôi. Tôi cảm nhận theo bản năng mình có.

Penelope đã chết.

Để giết chết cảm xúc của mình, cô ấy đã nín thở, kìm nén cảm xúc của mình và chịu đựng nó, cho đến khi cuối cùng cô ấy thật sự chết vì nó.

Trong trò chơi mà nhân vật phản diện đã mất mạng và rồi tôi xuất hiện, đến đây để chiếm hữu cơ thể của cô ấy.

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 166
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.