Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 165

Chap 165

Như mọi lần dự tiệc, tôi bị những người giúp việc bắt phải thức dậy lúc bình minh.

Dù sao tôi cũng hầu như không ngủ nên không khó chịu như những lần khác.
Tuy nhiên sau khi họ liên tục thoa thứ gì đó lên mặt và cơ thể của tôi và rửa sạch bằng nước có pha dầu thơm, tôi chả khác gì cây bắp cải bị ướp thành kim chi khi rời khỏi phòng tắm vậy.

"Mọi người đều biết hôm nay là ngày gì rồi đúng không?"
"Thưa cô, cô phải tỏa sáng hơn bao giờ hết đấy ạ!"

"Vâng, vâng! Ngài cứ yên tâm để việc này cho chúng tôi thưa công nương! Chúng tôi sẽ dồn hết lực vào việc làm cho vẻ đẹp của ngài nổi bật hơn nữa!"

Những người giúp việc bình thường thậm chí không thể ngẩng đầu lên trước mặt tôi, hôm nay đã nắm chặt tay và hợp lực với nhau với khí thế hừng hực.

"Cứ làm đi, làm phiền các cô..."

Tất nhiên, lời cầu xin bất lực của tôi đã bị bỏ ngoài tai.

Những người giúp việc đã nỗ lực nhiều hơn bình thường với việc trang điểm và làm tóc của tôi. Bọn họ thả tôi ra sau một thời gian khá dài, cuối cùng tôi mới có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

"Ha..."

Khi tôi từ từ mở mắt, có người thở dài cảm thán. Không giống như những lần khác, hầu hết những người giúp việc đều im lặng.

Tôi sớm nhìn ra lý do tại sao. Hình ảnh phản chiếu của tôi trong gương thực sự đủ đẹp để khiến họ phải thốt lên thiên địa quỷ thần luôn mà.


Cách trang điểm làm đôi mắt nâng lên độ sáng sủa, khá tươi tắn và rạng rỡ.
Chiếc mũi xinh xắn, đôi má và đôi môi ửng đỏ cùng mái tóc hồng đậm được tết tỉ mỉ trông khá đáng yêu.

Tôi từ từ đưa tay lên và chạm vào má mình. '...Xinh ghê ta ơi.'

Penelope người mà tôi nhìn thấy trong một minh họa trong buổi lễ trưởng thành ở chế độ thường, xinh đẹp một cách ngoạn mục.

‘Cô đẹp thật.'

Thật đáng tiếc khi tôi đã không nhận ra vào thời điểm đó.

Nhìn vào gương tôi cảm thấy hơi buồn. Tôi cảm thấy tiếc cho sự mất mát của chủ nhân cơ thể này, người sẽ sớm bất lực trước những gì tôi sẽ làm sắp tới.

"Không được sờ mặt! Hôm nay không được sờ mặt!"

Tuy nhiên, giây phút ngậm ngùi của tôi đã vụt mất khi những người giúp việc kéo tôi về thực tại.

"Được rồi."

Tôi nhẹ nhàng hạ tay xuống với vẻ miễn cưỡng. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu ngày hôm nay mình không nói gì.

Đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

Sau đó, một người giúp việc khác nói. "Thưa cô, và chiếc váy ..."

Tôi đã cố gắng bảo họ chuẩn bị như bình thường. Theo 'thông thường', có nghĩa là một cái gì đó có thể che phủ cổ tôi.

Tuy nhiên, ngay lúc tôi chuẩn bị mở miệng, những người hầu gái đã từ từ bước lại gần, cầm một chiếc váy trên mắc áo.

"Làm ơn, hãy mặc chiếc váy này hôm nay nhé công nương." Emily vừa nói vừa nhìn tôi.

"Cái này..."

"Không có gì tuyệt vời hơn ngài nếu hôm nay công nương mặc chiếc váy này đấy ạ!"

Tôi lưỡng lự khi nhìn thấy chiếc váy họ đã mang đến. Chiếc áo choàng dài màu xanh đậm trải dài ra sàn, có một lớp bạc lấp lánh trên đó.

Màu sắc tỏa ra cùng với đường chỉ vàng được thêu tinh xảo ở phía dưới. Một chiếc váy giống với biển lặng, ánh trăng bao phủ trải dài vào ban đêm tĩnh lặng.
Đó là một món quà từ Thái tử.

Tôi hơi nhăn mặt khi nhìn thấy nó. Emily lo lắng chú ý biểu hiện của tôi.

"Đây là buổi lễ duy nhất mà công nương nên tỏa sáng hơn bất cứ ai khác. Những người bình thường cũng mặc quần áo đắt tiền ngay cả khi họ phải vay nợ đấy ạ."

"..."

"Chỉ một lần này thôi. Hãy mặc nó ngày hôm nay. Nhé, công nương?"

"Đúng vậy đó, thưa công nương. Những thứ cô thường mặc trước đây hơi tối màu và đơn giản ..."
"Nhưng tất nhiên công nương của chúng tôi luôn xinh đẹp trong mọi kiểu trang phục cơ mà!"

Những người hầu gái đang chờ đợi khi từng lời của Emily tuôn ra. Có vẻ như họ không thích vẻ ngoài khiêm tốn của tôi mà tôi mặc mỗi khi ra ngoài nhỉ.

'Cái gì đây không biết?'

Những người giúp việc cố gắng thuyết phục tôi hết sức có thể, trông họ có vẻ hơi buồn ấy chứ.

"Được rồi. Tôi mặc và chỉ một lần này thôi."

Cuối cùng thì tôi cũng nhẹ nhàng gật đầu.

"Thật sao? Công nương nói thật chứ?"

"Àh, vậy thì ngài cũng sẽ mang phụ kiện kèm theo với chiếc váy, phải không ạ?"

"Đừng hỏi một điều hiển nhiên như vậy chứ!"

Những người giúp việc rất vui. Tôi rất tiếc vì món quà của Thái tử, nhưng đây sẽ chỉ là một kỷ niệm. '... Có lẽ anh ấy sẽ không đến đây ngày hôm nay đâu nhỉ.'

Đột nhiên, tôi nhớ đến bóng lưng của thái tử khi anh ấy rời khỏi nhà kính trong cơn giận dữ. Có lẽ tôi cũng sẽ tức giận nếu ai đó từ chối lời đề nghị của mình không chỉ một mà rất nhiều lần như thế.
Tôi nuốt nước bọt cười khổ.

Tất cả các trang phục và phụ kiện đã sẵn sàng, những người hầu gái lại tràn ngập lời khen ngợi và ngưỡng mộ.
Có lẽ do mấy ngày nay tôi ngủ không đúng giấc, quá kiệt sức nên không muốn soi gương nữa.

Sau khi họ hoàn thành một lúc sau, như yêu cầu của tôi, Emily mang cho tôi thức uống và một chiếc ghế sofa để tôi có thể nghỉ ngơi mà không làm hỏng chiếc váy của mình.

Tôi cúi sát vào mặt Emily và hỏi cô ấy với một giọng trầm.
"Chúng ta còn đợi rất lâu sao? Khi nào thì mới bắt đầu?"

"Chúng ta sẽ bắt đầu tiếp khách từ giữa trưa. Buổi lễ vào lúc hai giờ thưa công nương."

"Cô ấy đang làm gì?"

Tôi hỏi ngắn gọn, nhuận cổ họng bằng tách trà lạnh mà Emily đã mang cho tôi. Emily ngập ngừng trả lời câu hỏi.

"Cô ấy đang ở văn phòng của Công tước trẻ ... họ đang uống trà."

"Vào giờ này?"

Tôi giật mình hỏi lại.

Vẫn còn là sớm trước khi ăn trưa, có lẽ vì họ đã chuẩn bị từ buổi sáng. Uống trà vào lúc này, cả ngày lẫn giờ đều không thích hợp lắm.

'Không có gì khác xảy ra.'

Nỗi lo lắng cồn cào dâng lên trong bụng tôi.
Tuy nhiên, tôi đã phải chịu đựng nó cho dù có chuyện gì xảy ra.
Dù Derick có bị tẩy não hay không thì cũng chỉ có vậy thôi.

Vào lúc đó khi tôi đang chìm trong suy nghĩ, một giọng nói trầm thấp cẩn trọng vang lên làm tôi giật mình.
"Công nương, yêu cầu dành cho chủ thương hội..."

"Yên lặng, cẩn thận cái miệng."

Tôi tặc lưỡi và cảnh cáo cô ấy ngay rồi cau mày kiểm tra xung quanh.
"Emily, em có chắc là đã hành động bí mật mà không ai biết như ta đã bảo em làm không?"

"V-vâng! Vâng, thưa công nương!"

Emily gật đầu lia lịa. "Nhân tiện, công nương à..."

Cô chợt thì thầm, đôi mắt nâu cẩn thận nhìn quanh. "Tối hôm qua có gì đó khả nghi."

"Là cái gì?"

"Lúc em đang trở về phòng để tắm rửa và gặp Becky ở phía trước của tòa nhà. Nhưng tại sao cô ấy lại hỏi em đường đến văn phòng ở khu phố chứ?"

"Sao chứ?"

Becky là người giúp việc tạm thời của Yvonne. Tôi lùi lại và hét lên khi đột ngột nghiêng người về phía trước.

"Tại sao bây giờ em mới nói với ta?"

"Lúc đó đã quá trễ, em không thể đánh thức công nương..."

Emily nhanh chóng xin lỗi với vẻ mặt lúng túng.

"Nhưng, đừng lo lắng công nương à! Tất nhiên em đã nói là em không biết. Cô ấy nói ok và sau đó em trở về phòng."

"Tốt đấy."

Tôi nghiêng người trên chiếc đệm đầy đặn, trả lời khá thành khẩn.
Tap tap tap-.

Tôi gõ vào tay vịn của ghế sofa trong khi chìm sâu trong suy nghĩ.
'Tại sao cô ấy muốn tìm đường đến văn phòng ở khu phố? Để gặp Vinter? "

Có khả năng là như vậy. Ngay cả trong chế độ bình thường, Yvonne vẫn tìm Vinter, người đã giúp cô trở lại Công quốc.

Nhưng bây giờ, không giống như câu chuyện ban đầu trong trò chơi, chính Eclise là người đưa cô ấy đến trước.

Đó là người có khả năng nhất mà tôi cho rằng Vinter và cô ấy đã tình cờ gặp nhau. Do anh không mang cô trở về nên không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Tôi nhảy ra khỏi chỗ ngồi và đi đến bàn làm việc.

"Emily, em ra ngoài một lát."

"Hả? Dạ, dạ!"

Khi Emily rời đi, căn phòng chìm trong im lặng. Tôi nói rằng tôi tin tưởng cô ấy, nhưng không có ai ở đây mà tôi tin tưởng thật sự.

Đứng trước bàn làm việc, tôi lấy chìa khóa ra và mở ngăn kéo cuối cùng bị khóa. Có một mảnh giấy bên trong tôi ghi thông tin về các mục tiêu khi tôi đến đây lần đầu và sắp xếp độ ưa thích của họ khi rảnh rỗi.

Và có những vật phẩm từ những nhiệm vụ, vật phẩm từ Vinter và các giao dịch với anh ta đêm qua.

Tôi lần mò tìm lọ chất lỏng màu tím mà hôm qua con thỏ đã nhả ra.
Ngay lúc ấy đột nhiên có ánh sáng đỏ và bạc tràn ra khỏi ngăn kéo.

"...Huh?"

Tôi hơi ngạc nhiên và do dự rồi nhanh chóng lấy ra thứ phát ra ánh sáng. "...Đây là."

Đó là một chiếc vòng cổ ma thuật mà Vinter đeo cho tôi khi làm việc tình nguyện ở Tratan. Một viên hạt được gắn ở giữa trang trí hình ngôi sao, có màu đỏ sẫm và rung lên rất nhẹ.

Tôi sững sờ nhìn theo hướng ánh sáng của hạt. "...Ah."

Trớ trêu thay, chính Eclise lại xuất hiện trong tâm trí tôi ngay khi tôi nhìn thấy lọ chất lỏng màu tím được chiếu sáng bởi ánh sáng đỏ sẫm.

Màu sắc của thanh đo mức độ ưa thích mà tôi không quan tâm lắm. "... Đó là cái chết."

Khoảnh khắc đó, tim tôi chùng xuống.

Tôi không biết rằng kế hoạch của tôi đang đi trên con đường hoàn toàn thảm họa.

Không, có lẽ tôi đã cố gắng từ chối chấp nhận điều đó bởi bị che mắt bởi sự ưu ái.

Đó là một tình yêu như cái chết.

Anh ta thậm chí sẽ giết tôi để có được tôi, đó là loại tình yêu đáng sợ.

Sự tỉnh ngộ bất ngờ khiến tôi choáng váng.

Khi tôi cảm thấy bàn tay cầm sợi dây đang run lên thì có tiếng gõ cửa vọng vào.

Cốc cốc.-

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 165
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.