Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 161

Emily rời khỏi dinh thự theo mệnh lệnh ngay khi bình minh ló dạng.

Tôi ra khỏi biệt thự với hai lính canh phía sau. Thà là ra ngoài cho dù bị giám sát còn hơn là ở suốt trong phòng mãi.

Không giống như trái tim đang u ám, bầu trời trong sáng đầy nắng đẹp. Tôi cảm thấy có chút chóng mặt, có lẽ vì tôi không ngủ được từ hôm qua.

Đi một vòng quanh tòa nhà, tôi tiến đến khu nhà kính. Các lính canh mở cửa kính bằng động tác nhanh chóng và đứng hai bên lối vào.

'Tôi có phải là tù nhân không?'

Tôi nhìn họ với đôi mắt lạnh lùng và ngay sau đó thở dài bước vào qua cửa kính. "Không cho ai vào."

Tôi ra lệnh khi đi ngang qua trước khi đóng cửa. Đây là thơì gian trước khi cơn bão ập đến, tôi không muốn phá hỏng khoảng thời gian này bằng cách đụng phải 'công nương thực sự' đang lang thang đâu đó.

Thật khó chịu khi có hai tên bảo vệ to lớn đi theo phía sau, nhưng ngăn được chuyện này thì tốt rồi.

Tôi bước vào bên trong nhà kính, bên trong là những bông hoa đầy màu sắc rực rỡ và bí ẩn, nhưng nó không thực sự bắt mắt tôi.

Cuối cùng, tôi dừng lại ở một chỗ ngồi bên góc. Những bông hoa dại nhỏ, trắng muốt nhẹ nhàng nở rộ giữa thảm cỏ xanh.
Đó là loài hoa mà Eclise đã hái cho tôi ngày trước, làm một chiếc vòng hoa rồi gửi tặng tôi. Tôi nhìn xuống chúng một lúc với khuôn mặt vô cảm và ngay sau đó nằm thẳng trên đó luôn.

Mỉm cười với những bông hoa, tôi thì thầm: “Ngươi là duy nhất”. Vài ngày sau, tôi nhận được vòng hoa. 'Và tôi tràn đầy hy vọng rằng cuộc đào tẩu sẽ sớm xảy ra thôi.'

Nhưng bây giờ cảm thấy tất cả những điều đó sao mà xa vời quá. Chớp chớp mắt, tôi dần nhắm mắt lại. 'Thật mệt mỏi...'

Yên lặng bao trùm ở khắp mọi nơi. Tôi dường như đang ngủ, nhưng tôi không thể chìm vào giấc ngủ hoàn toàn. Tôi thở dài và nhấc một cánh tay lên che mắt mình.

Không phải là một giấc ngủ ngắn, giống như đang lơ lửng đâu đó trong ý thức hỗn loạn.
Tôi đột nhiên cảm thấy một sự hiện diện mờ nhạt của một ai đó.

Cạch-
Có tiếng mở cửa.

'Đã ra lệnh với họ không cho bất cứ ai vào cơ mà.'

Tôi hơi cau mày, đứng dậy và nghĩ rằng mình sẽ sa thải kẻ không tuân theo mệnh lệnh kia, nhưng tôi đã bỏ cuộc.
Ngay cả tôi cũng khó chịu vì sự ồn ào của anh ta.

Jabbuck, Jabbuck—.

Tôi có thể nghe thấy tiếng chân của kẻ đột nhập đến chỗ tôi mà không do dự, cho dù họ có muốn che giấu sự hiện diện của mình hay không.

'Vệ binh? Hay là Emily? '

Trong một bước đi khá vội vã, tôi đã có được người giúp việc tận tâm mà tôi đã gửi cho Thỏ Trắng sáng nay. Tôi tò mò không biết cô ấy đã có câu trả lời như thế nào từ Vinter.

'Nếu anh ta từ chối đến cùng, mọi thứ sẽ làm phiền tôi.'

Vào lúc tôi đang tự hỏi phải làm gì với hai ngày còn lại nếu cuối cùng anh ta từ chối.

Jabbuck-.

Bước chân ai đó đến gần chợt khựng lại bên cạnh tôi. Tôi bực bội thốt lên, lấy tay che mắt.

"Tôi đã nói rồi không cho ai vào."

"Ai đó bao gồm cả thành viên Hoàng gia sao?"

Nhưng giọng nói thốt lên thuộc về một người đàn ông tôi hoàn toàn không ngờ tới.

Tôi hạ cánh tay xuống. Ánh sáng lóe lên đột ngột khiến tôi nhức cả mắt. Một màu vàng rực rỡ và một viên ruby đỏ chiếu lấp lánh.

"... Kallisto?"

Tôi vẫn còn đang ngủ mơ sao? Tôi thất thần nhìn kẻ đột nhập trước mặt. Đột nhiên một đôi mắt màu ruby đến rất gần tôi, hình ảnh những sợi tóc loà xoà trước trán như thể những sợi vàng vậy.

"Ấy chà, nàng không nên tỉnh vào lúc này chứ. Ta còn chưa hôn nàng nữa cơ mà."

Anh ấy nói vào tai tôi với âm thanh trầm thấp kèm theo tiếng cười. Chỉ sau đó tôi mới tỉnh lại như vừa bị dội một gáo nước lạnh luôn.

"Đ-điện hạ!"

Sau khi cố đứng dậy, tôi đã suýt đập đầu vào thái tử.

Anh ấy thốt lên "Oops!" và né người một cách hài hước.

Tôi hoảng sợ và ngay sau đó lắp bắp mở miệng.

"Điện hạ, làm sao người vào được đây?"

"Nàng có vài hiệp sĩ khá trung thành ấy nhỉ."

Kallisto trả lời một cách không quan tâm lắm rồi nhún nhún vai.

"Tất cả bọn họ đều ngất đi, không tên nào dám chặn Thái tử này bước vào nữa."

"Ngất ư...?"

"Ai thèm quan tâm? Ta cho bọn chúng ăn vài cú đấm thôi mà.”

"Không, không phải, nhưng ..."

Tôi không biết tại sao cuộc trò chuyện lại diễn ra như thế này, nhưng nó đột nhiên khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi nghe tin anh ấy đánh gục họ. Có lẽ vì lệnh của Công tước, hoặc vì anh ta đi theo tôi mà không nghe tôi chửi bới bậy bạ.

'Lần sau, tôi thà hạ gục chúng hơn là có cảm giác bị giam lỏng như này ...'

Khi anh hỏi: "Sao mặt nàng nhìn ngu ngốc thế kia?"
Tôi thốt lên "Ah." và tỉnh lại trong suy nghĩ của mình. "Tại sao ngài ở đây?"

Ngay khi sự bối rối của tôi do sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông đó biến mất, giọng nói lạnh lùng của tôi bật ra mà không nhận ra.

"Huh."

Với vẻ mặt chua ngoa của tôi, thái tử bật cười như kiểu tôi rất thất vọng vậy.

"Ta không thể tùy ý đến nhà vị hôn thê của mình sao?"

"Tôi chưa bao giờ nghe nói về điều đó trước đây đấy. Ngài đã đính hôn với người anh trai nào của tôi cơ à?"
Khi tôi bình tĩnh đáp lại câu chuyện nhảm nhí mà anh ta bắt đầu, người đàn ông đó cau mày.

"Trò đùa kinh tởm gì vậy? Ta chưa bao giờ nghĩ rằng nàng có thể xấu tính như vậy luôn."

"Ai đùa, tôi nghiêm túc đấy."

Sau một hồi đáp ngắn gọn, tôi thu dọn quần áo đã sờn của mình và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó quay lại và nhìn vào Thái tử.
Anh ngồi thu mình trên bãi cỏ, bất chấp bộ đồng phục nhàu nhĩ.

Vài cọng cỏ hơi lem nhem bám trên ống quần đồng phục màu trắng. Tôi nhắn trán và đưa tay về phía anh.

"Đứng dậy thôi điện hạ. Quần áo của ngài sẽ bị bẩn mất thôi. "

"..."

Thái tử nhìn bàn tay trước mặt với vẻ tò mò. Có vẻ như quần áo của anh ta sẽ thành đống giẻ lau thật.

"Ngài đang làm gì vậy? Nào." Tôi vẫy vẫy tay và thúc giục.

Taak-.

Rồi cuối cùng anh ta cũng giật lấy tay tôi và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Khi tôi nhận ra rằng anh ấy vẫn đang nắm lấy tay tôi, tôi đã cố gắng rút chúng lại.

Nhưng lần này Thái tử không buông tay ta.

Tôi nhìn xuống nó một lúc và nghĩ rằng tôi sẽ buộc bản thân thoát ra khỏi anh ta, nhưng ngay sau đó tôi từ bỏ. Vì không nghĩ rằng tên ấy sẽ dễ dàng buông bỏ như thế.

Nơi bàn tay đang nắm chặt với sức mạnh mạnh mẽ hơi ngứa và có vẻ nóng.
Tôi bước đi để lại anh như thế.

Thái tử lặng lẽ đến gần tôi cho đến khi tôi tới chiếc bàn ở giữa nhà kính. Hơi ấm vẫn còn nơi bàn tay.

Tôi nhận ra rằng tôi đã phải lòng anh, nhưng điều đó không thay đổi bất cứ điều gì giữa chúng tôi cả.
Tôi đang ở trong một hoàn cảnh khó khăn liên quan đến mạng sống và không thể quan tâm đến những cảm xúc vụn vặt như vậy.

Chỉ là chúng tôi nắm tay nhau thôi, một lần như thế sẽ không làm tim mình đập rộn ràng như một đứa trẻ được. Trái tim mình thậm chí không rung động chút nào đâu.

Nó không phải là vấn đề phải quan tâm bây giờ.

"Ngài ngồi đi."

Đến bàn, tôi mời anh ta một chỗ ngồi, Thái tử nghe xong mới ngồi xuống ghế, trong khi tay anh vẫn đang nắm chặt tay tôi chưa buông.

Bàn tay tôi bắt đầu đau nhức. Tôi không thể hiện bản thân mình đang đau và lắc chiếc chuông nằm trên bàn vài lần. Đó là tín hiệu cho người giúp việc phụ trách nhà kính mang nước uống đến.

Thái tử nhìn tôi với vẻ không ngờ tới.

"Ta đã nghĩ rằng ta sẽ bị đuổi ra khỏi đây lập tức ấy chứ."

"Làm sao tôi dám làm vậy với Thái tử. Tôi vẫn chỉ là một người thường dân thôi mà."

"Công tước có giao cho nàng giáo viên mới để học lễ nghi cho buổi lễ mừng tuổi sắp tới không?"

"Ngài ấy khen tôi hoàn hảo đến mức không còn gì để dạy tôi nữa đấy."

Khi tôi nghiến răng và mỉm cười trả lời, Thái tử nheo mắt và cười khúc khích.

Ngay sau đó, một người giúp việc mở cửa kính và mang đồ giải khát vào. Khi cô ấy đến gần hơn, tôi thấy khuôn mặt của cô hầu gái tái mét.
Anh ta nói đã đánh gục các lính canh và xông vào. Ưm…nhìn tình hình này chắc là thật rồi.

Nhìn theo bóng lưng của người hầu gái đang rời khỏi phòng như chạy trối chết ra ngoài, tôi quay đầu về phía Thái tử.

"Điều gì mang ngài đến đây?"

"Ta mang cho nàng một món quà cho buổi lễ trưởng thành của nàng."

"Một món quà? "

"Ta đã ra lệnh cho họ mang qua trước vì có nhiều quá. Nếu không thì tất cả những món quà lặt vặt sẽ bị rối tung rối nùi vào ngày lễ đón tuổi mất."

Tôi trả lời Kallisto với vẻ hơi ngạc nhiên.
"Lần trước ngài đã tặng quà cho tôi rồi cơ mà."

"Đó là một phần thưởng."

Tôi quên rằng đó là phần thưởng cơ đấy, tôi gật đầu trước lời nói của anh ấy và thản nhiên nói.

"Nhưng ngài không cần phải trực tiếp đến nói với tôi. Sao ngài không ra lệnh cho cấp dưới như lúc trước ấy?"

"Huh."

Thái tử nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt vô lý. "Sao " nàng nảy số chậm vậy?"

Tôi nghiêng đầu bởi vì tôi không biết anh ta muốn nói gì. "Hở?"

"Đương nhiên là ta đến để gặp nàng rồi. Nếu không thì lý nào ta lại đến tận đây trong khi bận rộn ngập đầu như thế này?"

Khoảnh khắc tôi nghe thấy câu trả lời rõ ràng rành mạch của anh ấy, tôi choáng cmn váng. Lý trí rời bỏ tôi và trái tim thì kích động xao xuyến.
Tầm nhìn của tôi hơi mờ đi.
Thái tử bày ra vẻ mặt nhăn nhó.

"Ta có phải nói điều này bằng chính miệng của mình để làm cho nàng cảm thấy tốt hơn không? Nàng có một vẻ mặt ngốc nghếch mà ta cứ phải noí huỵt toẹt ra mấy lần như vậy."

"Điện hạ."

Khi tỉnh lại, tôi gọi anh như một tiếng thở dài.

Trái tim tôi rung động không ngừng. Không, không phải vậy.

Tôi cắn chặt môi mình và ngay sau đó mở miệng.

"Tôi rất vui vì cuối cùng ngài cũng đã ở đây. Tôi quá bận để có thể đưa ra câu trả lời cho điện hạ vào ngày lễ trưởng thành."

"Nếu tôi có thể cho ngài một câu trả lời rõ ràng cho đề xuất của ngài, tôi phải nói rằng…"

Đó là khoảnh khắc mà tôi đã rất cố gắng để kết thúc cái đề nghị kia của anh.

"Chờ một chút, công nương."

Đột nhiên Thái tử giơ tay ngăn cản cắt đứt lời tôi nói.
Sau đó tôi trông có vẻ hơi bối rối.

"Ta muốn hỏi nàng một điều trước khi nghe. Công tước, tình hình tài chính của ông ấy có khó khăn trong những ngày này không?"

"Huh?"

"Hay là nàng đang bị bỏ rơi vì không phải là con gái thật của ông ta? Trời đất quỷ thần, ông ấy vẫn phân biệt đối xử với nàng như một người nhận nuôi sao?"


"Ý ngài là gì cơ chứ?"

Tôi không hiểu Thái tử đang nói cái quái gì nữa. Khi tôi nhìn anh ấy với ánh mắt khó hiểu, anh đột nhiên đưa tay về phía tôi.

"Tất cả những gì còn lại của nàng chỉ là da bọc xương thôi."

Cổ tay trái của tôi vốn đang nằm trên bàn bất cẩn đã bị Thái tử nắm chặt rồi nhấc lên.

"Người, người làm gì vậy?"

"Có vấn đề gì với cái hình dáng của nàng mà ta chưa từng thấy trước đây thế?"

Thái tử trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn.
Tôi chỉ chớp chớp đôi mắt ngạc nhiên, anh ấy đã nắm lấy cánh tay tôi và nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

"Đứng dậy."

"Ah, điện hạ!"

Tôi kinh ngạc siết chặt tay anh.

"Tự dưng ngài bị quái gì vậy?!"

"Nếu cứ để như vậy thì tên nàng sẽ được khắc trên văn bia với nội dung nữ quý tộc đầu tiên đã chết vì suy dinh dưỡng trong Đế quốc đấy."

Thái tử hạ xuống thấp giọng nói.
Sau đó anh ta vung lắc cánh tay của tôi mà anh ta bắt được. Cổ tay tôi vẩy vẩy khi anh ta lắc chúng, thật kỳ cục quá chừng.

Tôi đã có rất nhiều thứ để lo lắng cho những ngày này, vì vậy mặt của tôi dường như đã gầy đi một chút.
Trong những tình huống đó tôi đã không thể ăn uống được gì vì vậy tôi cứ nhịn cho qua bữa, đó là lý do tại sao tôi hơi xấu hổ khi không nhận ra.

Tôi mất lời giải thích cho cổ tay gầy của mình.

"Đi thu dọn đồ đạc ngay lập tức."

Thái tử gầm gừ và thốt ra một cách thô bạo.

"Nàng phải đến Hoàng cung bây giờ."

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 161
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.