Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 159

CHAP 159

Keng -!

Chiếc nhẫn bị ném đi, lăn ngay vào trong bóng tối.

Có một tiếng ‘rít’ phát ra từ cơn gió yếu ớt thổi qua phía trước.

Theo phản xạ, khi cô quay đầu lại, mái tóc hồng sẫm của cô tung bay như những cánh hoa rơi. “Đợi đã…”

Eclise đưa tay ra. Để tóm lấy cô ấy. “Chủ… chủ nhân.”

Nhưng trước khi bắt được cô, Penelope đã hoàn toàn quay lưng lại với anh. Đồng tử của Eclise bắt đầu rung lên không kiểm soát được.

Anh cần tìm lại chiếc nhẫn và trả lại cho cô, nhưng người chủ nhân của anh đã đi một đoạn khá xa mà không thèm nhìn lại.

“Đừng, đừng đi, Chủ nhân, đợi đã.”

Chủ nhân của anh ấy vẫn đang rời đi trong khi Eclise gọi cô ấy lại một cách lo lắng. Không giống như trái tim đang hừng hực của anh, giọng nói của anh thì vừa khô cứng lại vừa ai oán.

“Chủ nhân.”

Nhưng thật là lạ. Ở thời điểm này, chủ nhân của anh ấy đã quay lại nhìn… Chủ nhân của anh ấy luôn làm như vậy.

Mặc dù cô ấy luôn hành động như thể sẽ cô đuổi anh quay trở lại nhà đấu giá bằng những lời lẽ cay nghiệt kia, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn sẽ tha thứ cho anh thôi.

Cô ấy nghe theo mọi thứ mà anh muốn và luôn luôn chừa lại khoảng trống cho anh. Ngay cả khi anh vượt qua ranh giới, cô vẫn luôn tha thứ cho anh. Vì vậy, anh không thể nào từ bỏ trái tim không kiểm soát của mình được.

​​Nhưng chính chủ nhân của ta, người đã thuần hóa ta rất nhiều, cũng không thèm nhìn lại, bởi vì nàng đã khiến cho tên khốn kiếp kia phải bò lên bò xuống mà không cần biết đối tượng.

Thân ảnh mảnh mai kia không hề có dấu hiệu dừng lại mà lại dần dần rời xa. Đột nhiên, anh cảm thấy có gì đó không ổn.

“Chủ nhân, chủ nhân! Đ- đừng đi, vẫn còn thứ mà ta muốn nói nữa…!”

Như có thứ gì đó cứng ngắc đập vào đầu, anh chợt tỉnh. Đầu óc hỗn loạn của anh dần dần sáng tỏ.

“Tại sao chủ nhân lại vứt chiếc nhẫn kia đi chứ?” “Penelope.”

Trông ta như thế nào ngay khoảnh khắc ấy chứ? “Penelope, đừng đi…!”

Eclise vươn tay qua song sắt để bắt lấy người phụ nữ đang di chuyển dần ra xa.

Có thể là do anh quá cố gắng, một âm thanh ghê rợn phát ra từ cơ thể của anh, kèm theo đó là những cơn đau âm ỉ.

Tất nhiên, anh không thể nào với tới cô ấy được. Hai cánh tay anh duỗi ra và chạm vào mái tóc hồng sẫm đã bay xa, tung bay trong không trung.

“Penelope!”

Lần đầu tiên kể từ khi được đưa đến Vương quốc, anh cảm thấy bị nỗi sợ hãi bao trùm đến như vậy. “Penelope -!”

Nhưng những bước đi xa dần, không có dấu hiệu dừng lại. Cuối cùng thì im lặng cũng đến.

Đó chính là sự kết thúc.

Chủ nhân duy nhất của anh đã rời đi. Trong phòng giam tối tăm lạnh lẽo này, chiếc nhẫn được để lại như một bằng chứng duy nhất về mối quan hệ thân thiết giữa anh và cô.

Eclise, người đang bám vào song sắt và nhìn vào hành lang nhà tù với ánh mắt vô vọng, đột nhiên dụi môi.

“...Chiếc nhẫn.”

Anh đột nhiên tuyệt vọng. Và sau đó, anh chạy đến góc kia nơi anh nghe thấy tiếng chiếc nhẫn bị ném đi.

Bên trong nhà tù tối đến mức mà anh thậm chí còn không thể nhìn thấy dù chỉ là một inch ở phía trước. Không chần chừ, Eclise ngã xuống nền nhà bẩn thỉu.

Và cặm cụi tìm kiếm và lần mò trên sàn nhà.

May mắn thay, chiếc nhẫn đã bị mắc kẹt trong gang tấc giữa các vết nứt trên nền đá, ngay trước khi nó rơi xuống hố.

Anh siết chặt nó trong tay và quay lại chỗ có ánh sáng. Đó là nơi mà chủ nhân của anh vừa mới đứng ở đây.

Viên hồng ngọc dưới ánh sáng, may mắn thay, vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, dưới lớp hồng ngọc kia, chiếc nhẫn vàng đã bị nghiền nát hoàn toàn.

Anh không thể đưa ngón tay vào đó được nữa. Và anh có thể thấy được rằng khi nãy chủ nhân của anh đã ném chiếc nhẫn ấy mạnh đến như thế nào.

Eclise hơi nao núng trong khi anh cẩn thận xoay chiếc nhẫn lại để kiểm tra. “...Tại sao?”

Anh lắc đầu và lẩm bẩm một mình. Anh không thể hiểu rõ lắm về người chủ nhân trước của mình. Người chủ nhân vừa khi nãy.

Tất nhiên, anh đã dự đoán được rằng nếu anh mang Yvonne về đây, cô ấy sẽ rất tức giận với anh. Tuy nhiên, mọi thứ sẽ không phải là như thế này. Giống như là cô sẽ từ bỏ anh luôn vậy.

“Chủ nhân của ta sẽ không bỏ rơi ta đâu.” Eclise nghĩ, bởi vì,

“...Nàng phải tiếp tục lợi dụng ta chứ, Penelope.”

Vì vậy, ngay cả với mục đích đó, cô cũng không thể bỏ rơi anh ấy. Chuyện này nên là…

“Bây giờ, đối với ta, chàng đã chết rồi, Eclise.”

Đôi mắt khi cô ném chiếc nhẫn đi, và khuôn mặt quay đi không thèm nhìn anh, có vẻ khá nhẹ nhõm. Như thể nó đã tốt hơn rồi vậy.

“Tại sao… tại sao? Tại sao chứ, Penelope?”

Có một niềm tin chắc chắn rằng chủ nhân sẽ không bỏ rơi anh trong khi việc đưa Yvonne về căn dinh thự bắt đầu rục rịch từng chút, từng chút một.

“Không thể nào.”

Eclise như phủ nhận thực tế với vẻ mặt đầy bối rối khi cầm chiếc nhẫn. Điều này chỉ là bởi vì chủ nhân của anh đang tức giận ngay bây giờ, thế thôi.

Cô ấy sẽ sớm trở lại khi cơn giận của cô ấy qua đi. Và, như mọi khi, với nụ cười xinh như hoa. “...Eclipse.”

Chính là lúc đó.

Tên của anh vốn bay lượn trong trí tưởng tượng mơ hồ nay đã trở thành hiện thực và chìm dần vào tai anh. Một chiếc váy mềm mại quấn quanh chân anh.

Thay vì nhận được niềm vui, nỗi tuyệt vọng lại tràn ngập. Bởi vì cơ thể anh nhận ra trước cả suy nghĩ của anh, rằng đó không phải là giọng nói của người mà đã nở nụ cười hạnh phúc trong trí tưởng tượng của anh.

“Ngươi bệnh sao, Eclise?”

Nghe thấy một giọng nói ngọt ngào, Eclise chậm rãi ngẩng đầu lên, thứ đang dựa vào song sắt.

Dưới ánh đèn, mái tóc hồng nhạt tung bay. Đôi mắt xanh lo lắng nhìn xuống người anh. Trước sự xuất hiện đột ngột của cô, một cơn tức giận bất ngờ và không thể tưởng tượng được đã sôi sục trong anh rồi.

Eclise bật dậy khỏi sàn. Và anh nắm lấy cổ cô, vươn tay qua song sắt phòng giam.

“Khụ -!”

Người phụ nữ, đột ngột thở gấp, vật lộn với đôi mắt xanh mở to.

Eclise vô thức nhìn thân hình nhỏ bé đang kích động vì xấu hổ và kinh ngạc.

“Ngươi nói nếu như ta không giết ngươi và đưa ngươi quay trở về với Công tước, mọi chuyện sẽ thành công mà.”

“Ec, Ec…lise!”

“Ta đã không tiết lộ chuyện ta sử dụng sức mạnh của ta vì chủ nhân của ta lúc đó sẽ cảm thấy thất vọng lắm, và đó chính là lý do vì sao ta lại bán đi hết những người đồng hương của mình đấy.”

“Khụ khụ…”

Nếu đôi mắt có thể giết chết một người, thì chắc cô ấy đã bị xé xác đến chết rất nhiều lần rồi. Dù cho anh đang bóp cổ cô bằng một lực rất mạnh, Eclise vẫn toả ra một thứ cảm giác rất ớn lạnh, đến kỳ lạ.

“Nhưng chủ nhân của ta nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ gặp lại ta một lần nào nữa. Cô ấy nghĩ ta đã chết rồi.”

“Ecli, Ec… Khụ.”

“Tại sao chứ?”

Khuôn mặt Yvonne, vốn đã trắng bệch, giờ lại đỏ bừng như thể nó sẽ sớm vỡ ra vậy. Giống như có một màu đỏ ngầu ghê tởm trong đôi mắt trong veo của cô ấy. Bất chấp thân hình mảnh mai của người phụ nữ sắp chết kia, Eclise vẫn giữ chặt lấy cổ cô.

“Hả? Có chuyện gì với Penelope vậy hả? “Khụ, khụ…”

“Trả lời ta đi.”

Khi đồng tử của cô ấy nới lỏng, cô ấy tiếp tục ngã về phía sau. Yvonne gõ mạnh vào cánh tay của Eclise một cách thúc giục. Cô ấy đang yêu cầu được thả ra để cô ấy có thể trả lời.

Trong khi nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách dữ dội, Eclise miễn cưỡng thả cả hai tay đang giữ lấy cổ của cô ấy. “Phụt! Khụ khụ.”

Yvonne ho dữ dội. Sau một lúc lâu, cơn ho cuối cùng cũng giảm bớt. Cô chạm vào cổ mình có in hằn các dấu ngón tay rõ ràng, tròn mắt hỏi.

“Sao, đã có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Đã có chuyện gì xảy ra sao?” Đôi mắt của Eclise rất hung dữ.

“Nếu như ngươi nói ngươi biết cách sử dụng nó, thì có lẽ ngươi đã được ban thưởng cho một miếng vải cotton ngay lập tức rồi. Với sức mạnh của chính bản thân ta, ta đã có thể được chính thức phong tước hiệp sĩ mà không cần phải làm công việc bẩn thỉu đó chính là buôn bán những đồng bào của mình rồi…”

“Phong tước hiệp sĩ?”

Yvonne ngắt lời anh và trả lời.

“Ngay cả khi ngươi có được phong tước hiệp sĩ đi chăng nữa, ngươi vẫn không thể đứng bên cạnh Công chúa được đâu.”

Yvonne nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt buồn bã, mặc dù anh là người đã suýt bóp cổ cô đến chết.

Với tư cách là nô lệ của một đất nước kẻ thù đối với người đã được phong tước hiệp sĩ, ta chắc chắn rằng điều đó sẽ rất tuyệt. Nhưng một người đàn ông mà không có của cải thì cũng không khác gì một thường dân, Eclise. Công chúa vẫn ở một địa vị cao hơn rất nhiều đấy.

“...”

“Chàng trai tội nghiệp. Ngươi biết là hai chúng ta đang ở cùng một phe mà.” “Tại sao ta và ngươi lại đang ở cùng một phe chứ?”

Eclise hỏi như thể anh ta đang nhai một miếng gì đó ghê tởm lắm vậy. Yvonne chỉ nhìn anh với ánh mắt buồn bã và không trả lời.

Cảm giác thật khó chịu, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận điều đó. Chúng đang bò ở cùng một cái đáy, và chúng đang cố gắng thoát ra khỏi đó.

Một ngày, anh cũng có một giấc mơ. sẽ chính thức được học kiếm thuật và chứng minh khả năng của bản thân, đồng thời sát cánh bên Chủ nhân của mình với tư cách là một hiệp sĩ, chứ không phải là một nô lệ.

Đó là một giấc mơ ngây thơ và thuần khiết.

Nhưng nó bắt đầu từ khi nào cơ chứ? Anh buộc phải nhận ra điều đó. Dù có cố gắng đến đâu, thì anh vẫn không thấy một dấu hiệu nào cho việc anh có thể đến gần hơn với Chủ nhân của mình.

Cho dù anh có cầu xin cô tìm cho anh một người thầy, để có được một bài học, trở thành một nhà luyện kiếm, anh vẫn chỉ là một nô lệ.

Để vượt lên trên điều đó, tất cả mọi người đều cần sự tín nhiệm.

Chính Yvonne là người đã động viên anh như vậy. Vào ngày con quái vật xuất hiện trong trang trại, những người nô lệ đã chăm sóc cho cô, người đã bị thương trong cuộc tấn công.

Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Eclise đã nhận ra rằng, cô chính là con gái thật của Công tước. Vì vậy, anh đã cố gắng loại bỏ cô ấy thay vì Penelope.

Tuy nhiên, Yvonne vẫn rất thông cảm cho giấc mơ viển vông của anh, ngay cả vào khoảnh khắc hai tay anh đang bóp chặt lấy cổ của cô.

“Công chúa… chỉ đang bối rối ngay lúc này thôi.”

Có lẽ là vì những phản ứng phụ của cơn đau họng, Yvonne đã xoa dịu Eclipse khó chịu bằng một giọng nói khàn đặc.

“Ngươi chắc hẳn phải ngạc nhiên và tức giận lắm khi đột nhiên xuất hiện, và mọi thứ bắt đầu chồng chéo lên nhau.”

“...”

“Thật buồn khi biết rằng có những con người đã bị hành quyết, nhưng đó là điều tốt nhất, Eclise à. Đúng là họ đang cố gắng trốn thoát mà.”

“...”

“Công chúa sẽ sớm biết được tấm chân tình của ngươi mà thôi. Hử? Bởi vì không ai trong ngôi nhà ấy quan tâm đến cô ấy nhiều như ngươi cả.”

Cô an ủi và tiếp thêm hy vọng cho anh, kẻ đã bóp cổ cô khi nãy và có một khuôn mặt như thiên thần. Yvonne muốn có một gia đình và Eclise thì muốn Penelope.

Ngay lập tức, thỏa thuận đã được thực hiện.

Cô có thể vào Công quốc thông qua anh, và anh đưa Penelope về phe mình thông qua Yvonne.

Không, nó được mong đợi rằng nó sẽ sớm xảy ra.

Nhưng Eclise thường tự hỏi liệu đây có thực sự là cách đúng đắn hay không. Có lẽ cô nhận thấy sự do dự của anh. “Hãy nghĩ về nó đi, Eclise. Nếu ngươi không làm điều này, vậy thì điều gì sẽ xảy ra với chủ nhân của ngươi chứ?”

Yvonne nhẹ nhàng nói với anh như thể cô ấy đang hát ru vậy. Eclise chìm trong suy nghĩ như thể đã bị lời nói của cô ấy chiếm hữu.

Ngày hôm đó, khi Penelope trở về một mình từ Cung điện Hoàng gia mà không có xe ngựa là rất rõ ràng. Anh không thể rời bỏ cô gái, người đang ôm mặt khóc nức nở kia. Nếu anh làm chuyện đó, cô ấy sẽ chết trong sự khinh bỉ và tuyệt vọng của những công tước và đàn con quý tộc mất thôi.

Trước mắt Eclise, Penelope, người đã khóc vì mục tiêu đặt ra không thành công, hiện ra trong tâm trí. “Làm ơn giúp ta với. Hill me. Không, giúp ta với. Hill me…”

Anh phải giải cứu cô ra khỏi đây ngay. Anh cần phải đưa cô ấy ra khỏi đây để cô ấy có thể sống…

Đôi mắt của Eclise, tưởng tượng ra cảnh tượng không may ấy của chủ nhân, dần dần chìm trong suy nghĩ. Vì vậy, anh đã không nhận thấy. Khi Yvonne bí mật lấy ra thứ gì đó và lầm bầm.

“...di Assum.”

Lời thì thầm của một câu thần chú.


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 159
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.