Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 158

CHAP 158

Tôi luôn làm việc hết sức chăm chỉ, dự đoán và hành động đúng theo như những hành động của các nhân vật đó. Nếu không, tôi sẽ không sống sót nổi.

Nhưng ở thời khắc này.

Khi Eclise nói rằng tất cả mọi thứ đều là vì anh ấy, đầu óc tôi bỗng trở nên trống rỗng. “…Tại sao?”

Một âm thanh hết sức ngu ngốc và vô nghĩa.

Tuy nhiên, tôi thật sự không biết lý do là gì cả. “Vấn đề ở đây là gì vậy chứ? Ta đã làm tất cả những gì chàng yêu cầu rồi cơ mà.”

Hơi thở tôi trở nên dồn dập.

Kể từ khi quyết định chọn anh ấy vào vai nam chính, tôi đã luôn cố gắng làm hết sức mình. Tôi cố gắng để không làm Công tước và hai người con trai của ông ấy phải lo lắng, vì vậy, tôi lúc nào cũng hết sức bảo vệ và chăm sóc cho Eclise.

“Mọi thứ chàng cần, từ việc điều trị của chàng, giáo viên của chàng, bất cứ điều gì mà chàng muốn còn gì!”

Đôi khi, tôi thậm chí còn không ngại phải chấp nhận những rủi ro lớn nữa.

Rõ ràng, mọi thứ vẫn diễn ra theo chiến lược của trò chơi. Nó đáng ra phải như vậy. “Mọi thứ đều được quyết định cho chàng. Tất cả những công việc khó khăn đó đều là dành cho chàng. Nhưng tại sao chứ?”

Tôi túm lấy cổ áo của anh và hỏi với giọng tuyệt vọng.

“Có phải vì ta đã không đặt may cho chàng một bộ quần áo ngay lúc đó không? Hoặc có thể là, bởi vì ta đã không tìm cho chàng một bậc thầy kiếm thuật để dạy cho chàng từ sớm hả?”

“…”

“Trả lời đi! Tại sao! Tại sao bây giờ chàng lại làm như vậy chứ?!”

Tại sao, tại sao ở ngay thời điểm này, chỉ vài ngày trước khi vượt ngục thôi. Tại sao chàng lại không thể thực hiện một hành động hợp lý được chứ?

Tôi hét lên với người đàn ông im lặng đó để lay động anh. “Chàng yêu ta. Đúng không? Hở?”

“…”

“Nếu chàng yêu ta, thì tại sao chàng lại làm như vậy với ta chứ? Hở? Tại vì cái điều quái gì vậy chứ!”

99% của sự yêu thích chính là tình yêu. Đó phải là tình yêu.

“Chàng yêu ta, Eclise.” Nói có đi.

Tôi nhìn từ trên đỉnh đầu của anh xuống trong khi đang cầu xin anh. Không, giống như là ăn xin hơn. Tay tôi run run. Tôi tuyệt vọng nhìn anh mặc cho những suy nghĩ xấu xa của tôi cứ hiện hữu ở trong đầu.

“Ta biết.” [Penelope]

Môi cô ấy mấp máy, và run rẩy.

“Nàng biết ư?” [Eclise]

Eclise nhìn xuống gương mặt tôi và hỏi với giọng khàn khàn. Đôi mắt anh rung động trong giây lát.

“Không thể nào mà ta lại không biết chuyện đó được đâu.” [Penelope]

Với vẻ bối rối đó, tôi bật khóc xen lẫn một tràng cười kỳ lạ. 

Tôi nhớ về cái khoảnh khắc khi mà ánh mắt của Eclise nhìn về phía tôi càng ngày càng trở nên nguy hiểm.

Kể từ lúc đó, anh ấy thể hiện từng cảm xúc của mình từng chút, từng chút một, và đưa ra từng lời, từng lời yêu cầu thô lỗ, và tôi coi tất cả những điều đó như một sự ngầm đồng ý vậy.

“Người nô lệ nào trên thế giới này lại nhìn chủ nhân của mình với ánh mắt thô lỗ như vậy?" / “Không nô lệ nào trên thế giới này sẽ nhìn chủ nhân của mình với ánh mắt thô lỗ như vậy.”

Đồng tử màu xám của Eclise, vốn đang rung lên, dừng lại ngay lúc đó. Cằm anh chợt cứng lại.

“Nếu như nàng biết…”

“…”

“…Tại sao nàng lại từ chối khi ta yêu cầu nàng phải chạy ngay đi?” “Nếu như ta bỏ chạy khỏi chàng, vậy thì chúng có khác gì nhau đâu chứ?”

Vì tình huống đặc biệt của trò chơi, tôi đang cân nhắc một chút. Các tuyến đường khác của nam chính cũng không khá hơn bây giờ là bao, mặc dù cho nó có xuất hiện một tình huống bất ngờ và sự xuống dốc rất rõ.

Ngay cả khi đó là Penelope thật, cô ấy sẽ không làm điều nguy hiểm như vậy.

Bây giờ tất cả mọi thứ cũng đã xong xuôi rồi, nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể hiểu được chút nào với nỗi ám ảnh phải chạy trốn của anh cả.

“Vậy chàng muốn ta phải rời khỏi căn nhà của ta, tiền bạc của ta và chịu cảnh bị truy đuổi sao? Nếu như đúng là như vậy, vậy thì sau đó sẽ làm sao chứ?”

“…”

“Ta sẽ nói gì với cha và hai người anh trai của ta chứ? Rằng bây giờ ta sẽ sống một cuộc sống của mình, như một người vô gia cư và đến một đất nước khác để tị nạn, chỉ vậy thôi sao? Hay ta nên nói rằng đó là vì ta đã phát cuồng vì mấy tên nô lệ rồi, và ta chẳng cần đến địa vị hay niềm kiêu hãnh của ta nữa?”

“Ta không muốn làm như thế.”

Trước khi tôi nói xong, Eclise quay lại. “Cũng không có khả năng là nàng sẽ bị đuổi ra khỏi đây.” “…Sao cơ?”

“Nàng có một khuôn mặt nhìn “không mấy là vui vẻ” nhất ở trên thế gian này, và nàng thậm chí còn không bao giờ cố gắng để thoát ra khỏi cái căn nhà chết tiệt đó.”

“Chàng đang…”

Tôi định hỏi lại anh, điều mà anh vừa nói có nghĩa là gì, nhưng tôi đã ngậm miệng lại ngay tức thì. Bởi vì đôi mắt của anh, phản chiếu trong ánh sáng kia, đang nhấp nháy một cách kỳ lạ.

“Nàng không biết ta đã lo lắng như thế nào khi nàng bị thương bởi vì nàng vừa đi gặp Yvonne đâu, Chủ nhân.”

“…”

“Nếu như ta cứ thế giết cô ta mà không để lại dấu vết gì…”

“…”

“Vậy nên, nếu như ta loại bỏ mọi thứ đang đe doạ đến vị trí của nàng, nàng sẽ vui vẻ nở nụ cười chứ?”

Eclise, người vừa nói câu nói ấy, đột nhiên nở một nụ cười nhạt. Mặt khác, tôi thì lại thở gấp. Một cảm giác kỳ quái bò dọc sống lưng.

Tôi luôn không bao giờ hiểu được những suy nghĩ của anh, nhưng tôi cũng không bao giờ tưởng tượng ra được rằng, anh ấy đang che giấu tất cả những suy nghĩ đau khổ và khủng khiếp này ở bên trong.

Bất giác, tôi loạng choạng lùi lại và bỏ tay ra khỏi người anh. Anh đột ngột giật tay tôi và ép buộc tôi để lại chúng lên đôi má của anh.

“Nhưng vậy thì tôi thà giúp cho chủ nhân của tôi thì hơn.”

“Nàng không thấy vui khi có cô ta ở nhà, và nếu như ta giết Yvonne, nàng sẽ được trở thành cô công chúa thật sự đấy.”

“Chàng…”

“Vậy nên, ta đã suy nghĩ về chuyện này. Lợi dụng cô con gái riêng của Công tước, ta sẽ dần dần cô lập chủ nhân của mình trong một xó xỉnh nào đó trong nhà và bắt những con người trong ngôi nhà ấy phải chịu trách nhiệm về những việc làm của bọn họ.”

“Bỏ ra, bỏ tay ra khỏi ta.”

Đó là lý do dù cho tôi thật sự muốn biết rất nhiều điều, nhưng tôi không còn muốn nghe những suy nghĩ đen tối của anh ấy nữa.

Bị sốc, tôi cố gắng rút ra khỏi vòng tay của anh ấy. Nhưng thay vì buông tôi ra, anh ấy lại liên tục lấy bàn tay của tôi và tát vào khuôn mặt của anh.

“Tại sao nàng không từ bỏ tất cả những mục đích đó và yên phận đi chứ?”

“Mục đích?”

Tim tôi như ngừng đập trong giây lát. Tôi lắp bắp quay lại. “Mục đích nào chứ?”

“Ý ta là, lý do mà nàng đã mua ta ở buổi đấu giá và lợi dụng ta đó.”

Và mục đích chính là để đưa tôi ra khỏi trò chơi điên rồ này với tất cả sự ưu ái của anh ấy. “Anh ấy đã biết rồi.”

Ai cũng biết tôi đã đưa anh vào vì lý do gì đó và cư xử một cách được tính toán rất kỹ lưỡng. Ha.

Tôi cứng đờ người ra, ngay sau khi tôi hít một hơi thở gấp gáp. “Sao chứ? Làm vậy để làm gì?”

Đáp lại câu hỏi đó, nụ cười yếu ớt trên miệng anh như sâu hơn một chút. Như thể đang cười nhạo tôi.

“Nếu đúng là như vậy, với sức mạnh của ta, ta có thể đạt được nó. Nàng không thể nào bỏ qua một Kiếm sư duy nhất ở trong Vương quốc được.”

“Chàng… chàng…”

Tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào anh như một kẻ ngốc. Thay vì tát vào má một người đàn ông đã lừa dối tôi, tôi thậm chí còn không thể rút tay của mình ra nữa.

Anh ấy nhìn tôi như vậy và rũ mắt xuống như một chú chó con vậy.

“Nhưng mà sau đó, ta cũng không thể có được điều đó.”

“Sao cơ?”

“Ý ta là nàng, Penelope.” Rầm –

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, giống y hệt như cái cách ngày hôm đó anh yêu cầu tôi phải chạy ngay đi trong khi từ từ hôn nhẹ vào lòng bàn tay của tôi. Và anh ấy tiếp tục nói, trong khi lòng bàn tay của tôi đang phủ lên đôi môi anh ấy.

“Nàng lợi dụng ta từ đầu đến cuối vì mục đích của nàng.”

“Nàng nói ra những câu chữ ngọt tựa mật ong, nhưng nếu như chỉ cần ta cố gắng tiếp cận nàng dù chỉ là một chút thôi, thì nàng sẽ ngay lập tức chạy trốn.”

Đôi mắt xám nhìn thẳng vào tôi, không giống như đôi mắt của một người đang nhìn người mà họ yêu thương. Phần lòng trắng của con mắt ngập tràn màu đỏ, đôi mắt anh trở nên đỏ ngầu.

Anh ấy thà ghét và coi thường tôi, như là một kẻ vô lực vậy. “Ồ và còn… Nàng cũng không mấy yêu ta đâu nhỉ.”

Nhìn thấy cái cách mà anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt như vậy, anh ấy cuối cùng cũng đã nói những gì mà tôi muốn nghe.

“Ta yêu nàng, Penelope.”

[18 triệu vàng] Kiểm tra mức độ yêu thích của [Eclise] bằng cách khấu trừ. (Số tiền còn lại: 999,999.999+)

Mặc dù tôi đã nghe thấy những gì tôi muốn, khuôn mặt tôi lại vặn vẹo, méo mó một cách đáng sợ.

[Khả năng yêu thích 99%]

Tôi đã nhận được một lời tỏ tình rồi, nhưng tôi vẫn mắc kẹt trong cái trò chơi khốn kiếp này.

“Mặc dù ta là người ở đây và là một kẻ phản bội bị xé xác đến chết vì đã bán tất cả bọn họ đi –”

Sự yêu thích không được tăng lên. Một phần trăm còn lại của xếp hạng yêu thích không tăng lên. Và tôi có cảm giác rằng, tại thời điểm này, tôi sẽ không bao giờ có thể lấp đầy được một phần trăm đó.

“Ta muốn nàng, Penelope Eckart.”

“Chàng… Chàng thật sự bị điên rồi sao?”

“Đúng vậy đấy. Nàng làm ta phát điên lên như thế này rồi đấy.”

Eclise lườm tôi trong bóng tối với đôi mắt long lanh và anh lại huyên thuyên.

“Nàng đã khiến ta trở nên như thế này, và nàng lại giả vờ không biết chuyện này à. Ta nghĩ ta sẽ điên lên mất thôi.”

“…”

“Nhưng ta còn có thể làm được gì cơ chứ? Và vậy đó, ta vẫn còn rất yêu nàng.”

Đôi mắt của anh ấy cuối cùng đã thay đổi thành một cái gì đó trìu mến hơn. Tất cả đều có một vẻ trông rất đáng ghê tởm và đáng sợ đối với tôi.

Tôi bị cứng đờ đến mặt mày tái mét và hơi thở thì trở nên gấp gáp, còn anh ấy thì nghiêng đầu sang một bên. “Tại sao nàng lại run rẩy vậy, Chủ nhân?”

“…”

“Nàng đang giận dữ sao? Ta đã làm mọi thứ mà nàng bảo ta phải làm rồi cơ mà. Bây giờ thì ta đã chứng minh được giá trị của ta ở đây rồi, thưa Chủ nhân.”

“…”

“Hay là nàng đang sợ ta giống như khi nàng lần đầu gặp ta ấy? Đúng là tiếc thật mà.”

“Tên khốn điên khùng.”

Tôi không thể chịu đựng được nữa và thốt lên một cách đầy kinh tởm. Nhưng anh không quan tâm chút nào đến những lời chửi thề thô tục ấy cả.

Đúng hơn là, anh ấy di chuyển một ngón tay đang nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng, xoa một ngón tay một cách có lực. Chính xác là ngón trỏ đang đeo chiếc nhẫn hồng ngọc kia.

“Đừng run, thưa Chủ nhân. Lúc nãy, ta chỉ nói ra những lời vô nghĩa thôi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả đâu.”

“…”

“Nàng vẫn là Công chúa của Eckart, và ta chính là Hiệp sĩ duy nhất và chỉ có một của nàng. Duy nhất và chỉ có một.”

“Tại sao nàng lại lo lắng như thế này chứ, khi mà nàng đang tự mình giữ lấy dây xích của một người đàn ông mà hắn cũng đang rất điên cuồng vì nàng cơ mà.”

Nhìn tôi bằng ánh mắt vừa yêu vừa hận, những đầu ngón tay của Eclise bám chặt vào mặt trên của chiếc nhẫn hồng ngọc kia, như thể anh ấy sẽ ấn vào nó vậy.

Thanh đo trên đầu anh sáng lên như máu đã thối rữa. “…Chỉ có nàng mới có thể kiểm soát dây xích của ta thôi, Chủ nhân thân yêu của ta.”

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hoàn toàn thừa nhận chuyện đó. Kết cục của Hành trình của Eclise đã thất bại rồi. Tôi không yêu anh ấy một chút nào, và anh ấy biết rất rõ điều đó. Đó là thất bại của tôi.

Tôi hoàn toàn thất bại ở Hành trình của Eclise, và bây giờ chính là thời khắc để tìm một hành trình mới rồi.

“…Vòng cổ?”

Như thể vừa được đánh thức khỏi một giấc mơ trưa ngắn ngủi, một làn sương mù mịt mờ từ từ tràn ngập đầu tôi. Bây giờ, khi tôi đã chắc chắn rằng tất cả mọi thứ đã kết thúc, tôi không còn phải đặt mình vào vị trí của anh ấy nữa.

“Tại sao ta lại làm vậy?”

“…”

“Một con chó xấc xược còn có thể bị kỷ luật bằng cách giật dây xích của chúng đấy. Đáng giá ư? Ngươi thậm chí còn không đáng giá như vậy.”

Tôi nhếch khóe miệng lên, như thể đó chính là sai lầm của tôi khiến tôi bị sốc vì thất bại vậy. Nó giống như một lời nói dối vậy đó. “Ngươi đã cắn chủ nhân của mình đấy.”

“…Chủ nhân.”

“Ôi, im miệng đi.”

Đôi mắt của Eclise rung lên một lần. Anh bắt lấy tay của tôi và ép tôi vuốt ve đôi má của anh ấy, nhưng tôi giật tay của mình ra khỏi bàn tay đang giữ lấy tay của tôi.

“…Penelope.”

Trong lúc đó, bàn tay của anh ấy đưa ra để giữ tôi lại, nhưng nó lại lạnh đi, khi tôi đang lùi lại từ phía sau song sắt.

“Đúng, chàng nói đúng. Ta đã đưa chàng đến đây để lợi dụng chàng đấy. nhưng mà, chuyện đó là sao chứ? Cuối cùng thì, bởi vì chàng, thay vì thực hiện mục đích của ta, nó đã trở thành một mớ hỗn độn chỉ năm phút trước khi mọi chuyện xong xuôi.”

“…”

“Một con chó thì nên cư xử như một con chó. Giá trị của một con chó khi nó cắn chủ của nó là gì, Eclise?” Sau khi càu nhàu, tôi bật cười với vẻ mặt thất thần. Anh không còn đáng giá nữa.

Khoảnh khắc khuôn mặt của Eclise méo mó như đang được quay chậm. Tôi thô bạo rút chiếc nhẫn hồng ngọc ra trước mặt anh.

“Chủ nhân…!”

Khi anh ấy gọi tôi với đôi mắt mở to. Tôi ném nó vào song sắt một cách mạnh nhất mà tôi có thể ném mà không một chút do dự.

Leng keng – ! Leng keng – !

Một loạt âm thanh sắc nhọn vang lên. Chiếc nhẫn lóe lên sau khi va vào đâu đó vài lần và nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Kể từ khi tôi đưa Eclise về, ngón trỏ, thứ chưa bao giờ được rút ra khỏi chiếc nhẫn, giờ đã trở nên trống rỗng.

Anh ấy trông thất kinh khi nhìn thấy hai bàn tay trống rỗng của tôi.

“Ta đã nói rồi. Phản bội là chết.”

“…”

“Bây giờ, với ta, chàng đã chết, Eclise.”

Không giống như khi tôi đến đây, tôi quay lại mà không chút do dự. Đó chính là kết thúc.


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 158
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.