Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 157

CHAP 157

Derick đột nhiên quay lại và gọi tôi. “Anh ấy để ý thấy mình rồi sao?”

Tim tôi như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Tôi kiểm tra xem tay áo của mình có che được mu bàn tay hay không và cố ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Xin thứ lỗi, ngài vừa gọi tôi sao?”

Tôi không cần phải diễn, bởi vì tôi đã có sẵn giọng nói khàn khàn của một người hầu rồi.

Hai người bước ra. Thanh đo màu cam trên đầu Derick sáng rõ trong bóng tối. Tôi nuốt nước bọt. Người đàn ông nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói: “Trông ngươi giống như người hầu của căn biệt thự vậy. Tại sao ngươi lại đến đây?”

“À… Tôi đến đây để lấy đồ giặt cho các nô lệ tù nhân đang bị giam giữ.” Tôi bình tĩnh đưa ra câu trả lời mà tôi đã chuẩn bị trước.

“Nô lệ sao? Bởi lệnh của ai chứ?”

“Của Công chúa.”

“Công chúa sao?”

Vào lúc đó, đồng tử trong đôi mắt xanh của anh ta bỗng giãn ra. Tuy nhiên, ngay sau đó, anh ta vò trán như thể đang cảm thấy không hài lòng.

“Penelope. Cô ta bắt ngươi làm vậy ư?” “K – Không. Là Yvonne… Là vị Công nương trẻ ấy.”

Tôi nhìn phản ứng của anh ta khi tôi đang nói chuyện. Tôi còn cố tình không né tránh ánh nhìn của anh ta nữa kìa.

Đó là một lời nói dối, nhưng anh ta cũng có thể nghi ngờ mà không phải là không có lý do. Anh chàng vừa đi ra ngoài kia lẽ ra đã phải đi kiểm tra nữ chính rồi. Nếu vậy thì, lúc đó sẽ không còn rắc rối nào nữa.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên cổ tôi. Đột nhiên…

“Cẩn thận với những gì ngươi vừa nói đấy.” Derick lên tiếng, người dường như từ nãy giờ đang mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ, đột nhiên đáp lại một cách thô bạo.

“Ngươi có thể dễ dàng đi loanh quanh và phun ra những lời còn chưa được xác nhận nữa. Chắc là ngươi cũng đã được dặn là phải thật cẩn thận rồi kia mà.”

Tôi chết lặng trước sự chuyển hướng quá đột ngột của cuộc trò chuyện này. “Ngài là người hỏi tôi trước, vậy tại sao bây giờ ngài lại tức giận cơ chứ?”

Sau khi càu nhàu, “Tôi sẽ rất là hết mình nếu như ngài bắt đầu đối xử với tôi tốt hơn đấy.”

Đột nhiên, trong đầu tôi chợt hiện ra Yvonne, người cũng kể về những gì cô ấy phải chịu đựng từ những người anh em xấu tính mới hồi đầu tuần.

“Mình đúng là một nhân vật tinh ranh mà.”

Nhưng tôi nhanh chóng cúi đầu xuống, vì nếu như anh ấy phát hiện ra, tôi sẽ gặp rắc rối lớn mất thôi. “A… T – Tôi xin lỗi, Hầu tước! Tôi sẽ sửa sai! Tôi rất xin lỗi!”

“Hãy cúi đầu thấp xuống đến 90 độ đi, như một người hầu vậy đó.”

Đó quả là một cảnh tượng rất đáng thương mà.

Derek hỏi, với đôi mắt nhìn xuống dưới đầy ngạo nghễ. “Ngươi là người mới sao?” “Vâng, vâng!”

“Lạ thật đấy. Ngày hôm nay toàn gặp những điều kỳ lạ…”

Trái tim tôi lại chùng xuống trước những lời anh vừa nói. Tôi không thể trả lời được gì và cứ đứng đơ ra như thế.

“Ngươi có thể đi rồi.”

Cuối cùng thì Derick cũng cho phép bằng một tiếng tặc lưỡi của anh.

“Vâng! Xin cảm ơn!” Khi tôi giữ nguyên tư thế cúi đầu một cách cứng nhắc cho đến tận giây phút cuối cùng, thì Derick, người không nói thêm một câu trả lời nào nữa, quay người lại và rời đi.

“Chết tiệt.”

Sau đó, anh ấy biến mất vào trong khu rừng tối tăm.

Nhìn anh ấy, tôi mới cẩn thận mở cổ tay dưới tay áo ra. Rồi tôi sực tỉnh và vội vàng quay sang con đường bên kia.

Tôi tình cờ gặp Derick, và điều này khiến tôi mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ. “Chà, tôi đến đây để gặp nô lệ…”

“Vào đi.”

Với việc các lính canh đã nghe thấy được cuộc trò chuyện của tôi với Derick, họ đã chừa ra một khoảng cho tôi đi. “Ồ, tên nô lệ đó ở dưới lòng đất đấy. Đừng có đi lên cầu thang. Chỉ cần đi xuống cầu thang là được.” Nhờ có lời giải thích cặn kẽ kia, tôi đã có thể đến chỗ Eclise một cách dễ dàng.

Ngay khi tôi vừa bước vào tòa nhà, chiếc cầu thang dẫn đến một cái hành lang. Cầu thang buồn tẻ với ngọn đèn thưa thớt chắc là đã bị hỏng từ khá lâu. Cuối cùng thì tôi cũng đến được chỗ xà lim.

Căn phòng đều là những thanh thép ở xung quanh. Cho dù nó không được sử dụng thường xuyên lắm, nhưng nhà tù cũ vẫn khá trống rỗng, ngoại trừ cái nhà tù cuối cùng, nơi mà ánh sáng thậm chí còn không thể chiếu tới.

Thậm chí còn không có người bảo vệ nào ở dưới lòng đất cả. Họ chắc hẳn cũng phải tự tin vào an ninh của bọn họ lắm đây. “Anh ta cũng là một người học việc nhưng mà việc điều trị thì thật quá tồi tệ.” Quá trình xác nhận vẫn chưa hoàn tất và chúng tôi thì chưa thể thả anh ta ra ngay lập tức được.

Tệ hơn nữa, môi trường quá ô nhiễm. Hơn thế, anh ta còn là người hầu của gia đình đã mang cô “công chúa thật” về cơ mà.

Tôi có thể thấy được sự thù địch của Công tước và Derick dành cho anh là lớn đến mức nào. “Đó cũng không phải là chuyện của mình.”

Khi tôi đang nhìn xung quanh căn ngục tối tăm ấy, tôi xắn tay áo lên và tháo chiếc vòng tay của mình ra. Trong quá khứ, chắc hẳn là tôi cũng sẽ phải cảm thấy hết sức có lỗi và chìm trong cảm giác hối hận ít nhất là trong một tuần, nói rằng, “Chuyện này là bởi vì Công tước đã không đưa anh ta vào trước như trong câu chuyện gốc rồi.”

Nhưng tôi bây giờ thậm chí còn không thể cảm thấy được điều đó nữa. Sự phản bội của ông ấy làm tôi tổn thương rất nhiều.

Khi ma thuật vừa tắt ngấm đi, mái tóc đỏ rực xõa dài trên vai tôi. Khi tôi bỏ chiếc vòng vào túi, tất cả những gì mà tôi còn lại trên bàn tay trái là một chiếc nhẫn hồng ngọc rất lớn.

Thời gian không còn nhiều, vì vậy tôi đã không ngần ngại mà di chuyển đến cuối đường. Tôi bước một bước ở phía bên này. Bịch, bịch –

Mặc cho âm thanh của ai đó như đang tiến đến gần, Eclise bị mắc kẹt ở trong góc và không di chuyển.

Bịch – Tôi cuối cùng cũng đã đứng vững trước điểm đến của mình, kéo một chiếc đèn trên tường ra và nâng nó qua song sắt.

Ánh sáng tản ra trong bóng tối, mái tóc bạc phơ thu mình lại một cách đáng thương. “Xin chào.” Tôi nói, phá vỡ sự im lặng.

Bất chấp sự xuất hiện của một người đàn ông đang đi xung quanh, cơ thể bất động của anh chợt căng ra. Eclise chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt của tôi, vốn đã phải nheo lại trong một thời gian dài vì ánh sáng của ngọn đèn sớm đã lan dần ra trong không gian một cách chậm rãi. “Chủ nhân?”

“Ta không thể tin được nàng lại từ nơi nào đó xuất hiện ở đây đấy.” Eclise lẩm bẩm với cái nhìn đầy tia trống rỗng, thứ mà tôi chưa từng được nhìn thấy trước đây.

Sau đó anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Và bắt đầu tiến từng bước về phía tôi.

Anh bị nhốt trong một tầng hầm u ám, u ám đến nỗi mà tôi đã nghĩ rằng anh đã bị đối xử rất bất công, nhưng vì không có còng tay ở đây nên có vẻ như cũng không phải là như vậy.

Tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Trong khi quan sát Eclise đang dần bước đến gần, chẳng mấy chốc tôi đã thấy anh tiến tới rất gần các thanh song sắt rồi.

Tôi chưa kịp nhận ra thì anh đã đưa tay qua song sắt, và tôi có thể cảm thấy được hơi lạnh của một con người khác đang ở trên đôi má của mình, vì vậy, tôi do dự và kìm nén cơ thể, vốn đã gần như muốn rút lui.

“Có phải ta đang mơ không?” “…?”

Eclise nói với chính mình với khuôn mặt xinh xắn như búp bê vậy, cứ như anh chỉ mới có vài ngày tuổi thôi vậy ấy. Vào đúng khoảnh khắc đó.

Bạn có muốn kiểm tra mức độ yêu thích của [Eclise] không? [18 triệu đồng vàng /Danh tiếng 400]

Tôi thật sự ước cái tình huống chết tiệt này là một giấc mơ hơn bất kỳ một ai khác. Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng cái cửa sổ hệ thống đó, thì đây không bao giờ có thể là một giấc mơ được cả.

“… không thể nào là thật.”

Tôi trả lời với một nụ cười toe toét. Sau đó, lòng bàn tay trên má tôi căng ra.

Chỉ khi đó, anh mới nhận ra rằng đó không phải là một giấc mơ, mà là đôi mắt màu phản chiếu ánh sáng của anh rung động dữ dội.

“Công nương của tôi, nàng đã đến đây bằng cách nào vậy?”

Anh ấy hỏi tôi và vẫn không thể tin được rằng khoảnh khắc này là có thật. Tôi vẫn không né tránh bàn tay kia đang vuốt ve trên má mình.

“Chàng khoẻ không?”

Eclise hít một hơi thật sâu rồi hỏi lại tôi bằng giọng nói trầm lắng.

“Người thì sao, Chủ nhân?” “Ta vẫn ổn.”

Đôi mắt anh, thứ đã từng tràn đầy sự đam mê, nay lại lặng đi.


 

Tôi mở miệng, nhìn chằm chằm vào nó, vẫn đờ đẫn như mọi khi. “Ta đã sai rồi.”

“…”

“Rất nhiều đến nỗi ta phải lẻn ra để đi gặp chàng như thế này.”

Những từ mà trước đây, tôi không hề một lần nhắc đến trước mặt anh ấy, nay đã tuôn ra. Eclise không hề rung động trước những lời nói của tôi.

Anh thật xa vời và hoang vắng, với một làn da trần.

Như một lâu đài cát đổ nát.

“Chàng đã nghe tin tức chưa? Tất cả những người đồng hương của chàng, những người đã định bỏ trốn, đã bị bắt giam và hành quyết rồi.”

“…”

“Nhờ chuyện này, mà những Delman còn sót lại ở trên trang trại đã được phân tán khắp đất nước rồi đó.” Tôi nghĩ rằng, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, nó sẽ khiến tôi tức giận ngay lập tức cơ chứ.

Khi tôi đối mặt với bức tường băng giá của anh ấy, anh không ngẩng đầu lên được nhiều như vậy. Cũng chỉ ở mức độ vừa vừa mà thôi.

Đáp lại đôi mắt khô khốc của tôi, Eclise lặng lẽ gật đầu.

Tôi thốt ra những lời của mình với anh. “Ta đã suy nghĩ không ngừng trong suốt ba ngày vừa qua.”

“…”

“Tại sao chàng lại làm vậy với ta? Có điều gì mà ta không làm cho chàng không? Hay có thể là vì địa vị của chúng ta quá khác biệt, mặc dù ta chưa bao giờ quan tâm đến điều đó cả?”

Ánh mắt tôi từ từ đi xuống và chạm vào cổ anh. Tuy nhiên, cổ của anh ấy vẫn được giấu một cách gọn gàng dưới một chiếc vòng cổ đính hạt màu vàng.

“… hay là đã có mấy thứ kiểu như hiểu lầm vớ vẩn gì đó rồi hay sao chứ?” “Chủ nhân…”

“Ta đã suy nghĩ trong tuyệt vọng, Eclise à.”

Tôi rời mắt khỏi chiếc vòng cổ và ngẩng đầu lên.

“Nhưng chàng đã nói rằng chàng không hề cần địa vị hay tiền bạc. Và hơn nữa…”

Mặt anh ấy thì vẫn vô cảm nhưng một ngón tay của anh trên má tôi đã làm tôi cảm thấy thật nao núng. Tôi hỏi thì thầm, dụi mặt vào tay anh ấy, như anh hay làm mọi lần. “… liệu ta đã xúc phạm chàng quá nhiều rồi sao?”

“Chủ… nhân.”

“Đến cái mức mà ta chỉ muốn treo cổ tự vẫn vì đã bỏ tiền ra mua chàng? Hay chàng ghét ta đủ đến mức mà chàng đưa người con gái thật kia của Công tước về chứ?”

“Đ – Đó…”

Eclise từ từ thở vào.

Ở gần anh như thế này, tôi có thể thấy được khuôn mặt như búp bê của anh ấy hơi tái dần đi.

“Hay chàng muốn thay đổi chủ nhân, người mà thậm chí còn không có đủ sức để giúp chàng cạo râu chứ?” “Đó…!”

Eclise đột nhiên cao giọng. “Không phải như vậy đâu, thưa Chủ nhân.”

“…”

“Làm sao ta có thể dám suy nghĩ đến một điều như vậy chứ.”

“Nhưng tại sao chàng lại làm như vậy với ta chứ, Eclise?”

Tôi đã cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng giọng điệu tranh luận của tôi vẫn tiếp tục phát ra. Thật khó để kìm nén cái thứ cảm giác mãnh liệt này.

Sau đó, anh ấy đẩy bàn tay còn lại của mình ra và nhẹ nhàng đưa tay giữ lấy khuôn mặt tôi. Anh ấy không có vẻ gì là tức giận cả.

Anh ấy trông giống như là một người đang lo lắng về cơn mưa kia hơn bất cứ một ai khác.

“Ta không thể giúp gì cho nàng được nữa, vì nàng đã đặt ta vào cái hoàn cảnh hết sức khó khăn này với gia đình của ta rồi, ta không thể giúp nàng được nữa đâu.”

“…”

“Vậy thì, bây giờ, chủ nhân mới của chàng sẽ là ai đây chứ?” “Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”

Anh trả lời bằng một giọng nhấn mạnh hiếm hoi.

“Ta sẽ được thả ra sớm thôi, vì vậy ta không cần một chủ nhân nào nữa hết.” “Chàng đang nói về cái gì vậy?”

“Bây giờ thì Cung điện Hoàng gia đã biết rằng người tố cáo là nô lệ của cùng một Delman, để tạo tiền lệ cho những người khác, ông ấy đang đặt cơ sở cho những người bình thường kia.”

“Vậy tại sao chàng lại từ chối lời giới thiệu của anh cả chứ?” “Bằng cách đó, ta mới có thể ở đây mà không bị nghi ngờ gì cả.”

Tôi mở to mắt trước một bí ẩn chưa được giải đáp. “Cái gì cơ?”

“Nó kinh tởm, nhưng điều đó rất trong sáng, được phục vụ như một người hầu trung thành trong gia tộc để đền đáp lại lòng tốt của mọi người… Để từ đó, ta có thể mãi ở bên cạnh nàng, chủ nhân của ta, nữ Công tước của Eckart.”

“Ở bên cạnh ta sao?”

Tôi nhẩm lại lời của anh ấy.

“Đúng vậy. Bên cạnh chủ nhân của ta.”

Anh lặp lại câu trả lời của anh.

“Ha ha.”

Cùng lúc đó, tôi bật cười thành tiếng.

Thật nực cười khi mà tôi cũng không thể hiểu anh đang nói về điều gì nữa.

“Ha… Chàng đang nói về điều gì vậy chứ, Eclise.”

“Nàng đã ở bên cạnh ta suốt thời gian qua. Nhưng nhờ sự giúp đỡ của nàng với cô công chúa thật kia, ta đã bị Công tước xua đuổi.”

“…”

“Nhưng làm sao mà chàng có thể ở bên cạnh ta được chứ?”

“Vậy thì ta sẽ đi theo nàng, chủ nhân của ta, và ủng hộ nàng khi Công tước yêu cầu nàng phải chuyển ra khỏi đó.”

“Đừng có nói nhảm nữa đi!”

Vào lúc đó, tôi nhận ra rằng mọi thứ tôi đang làm đều vô ích hết cả. Eclise không thể tin rằng tôi chính là nhân vật thân thiết nhất với anh ấy.

Bàn tay ấy, bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt tôi, giờ như đang thiêu cháy từng mảnh da trên đó vậy. “Từ khi nào ta nói là ta cần chuyện này chứ?”

Thanh đo đỏ đen trên đầu anh nhấp nháy một cách nguy hiểm. Tôi biết mình phải dừng lại, nhưng tôi không thể chịu đựng được cơn tức giận đang bùng lên.

“Ngươi tự đưa ra suy đoán, ngươi tự đưa ra kết luận, đồ khốn điên khùng!” “Không phải lần này, thưa Chủ nhân.”

“Cái gì?”

“Cái này không phải cho nàng. Nó là cho ta.”

“?!”

“Không phải cho nàng, mà là hoàn toàn cho ta.”

Ngay khoảnh khắc đó, mắt tôi cứng đờ.


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 157
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.