Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 156

CHAP 156

Tôi lên phòng và thấy hai hiệp sĩ đứng sừng sững ở trước cửa. “Bọn họ trông cứ như quản ngục vậy, chứ không phải hiệp sĩ nữa.”

Tôi lạnh lùng đi qua những người đang cau có, im lặng và bước vào phòng mình. Emily, người vừa sửa soạn xong chiếc giường, chào đón tôi.

“Người đã quay về rồi ạ?”

Tôi cảm thấy rất tiếc cho công việc khó khăn của Emily đấy, nhưng tôi ngay lập tức nằm xuống chiếc giường gọn gàng kia của mình. Nhận thấy rằng tôi không được khỏe cho lắm, cô ấy thận trọng hỏi.

“Người có muốn dùng món gì cho bữa trưa không? Thần sẽ nói với đầu bếp.” “Emily.”

“Vâng, vâng?”

“Cô ta làm cái gì suốt cả một ngày vậy?”

Tin tốt là, ngay cả nữ chính cũng không thể ra khỏi căn biệt thự. Chỉ mới một lúc trước thôi, chính Công tước cũng đã nói với tôi rằng, ông ấy không có ý định thông báo về việc quay trở lại của cô ta cho đến buổi lễ đón tuổi trưởng thành của cô ta diễn ra.

“Thần có nên hỏi Becky không?”

Emily chợt hạ giọng khi cô ấy đã hiểu được ý của tôi. Tôi gật đầu.

“Không cần phải quá chi tiết đâu. Chỉ đơn giản là hỏi cô ấy rằng hiện bây giờ cô ta đang làm gì, cô ta dành thời gian trong một ngày như thế nào ở Công quốc thôi.”

“Vâng, thưa Công nương. Tôi sẽ quay trở lại ngay!” Emily nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

Sau khoảng một vài phút… “Thưa Công nương…”

Emily, đúng như cô ấy đã nói, đã quay lại hết sức nhanh chóng và báo tin cho tôi.

“Để lấy lại được ký ức, vào ban ngày, cô ấy sẽ theo người giúp việc của mình xung quanh dinh thự, và sau bữa tối, cô ấy sẽ đi dạo một mình.”

“Mà không có hầu gái sao?” “Vâng.”

“Cô ta đang đi về phía khu rừng, phải không?” “Làm sao mà Người biết chứ?”

Emily mở to hai mắt và hơi cắn môi lại.

“Không phải là đã quá rõ ràng rằng cô ta sẽ đi gặp Eclise sao?”

“Bây giờ cô ta đang làm gì?”

“Ừm…”

Emily hơi do dự khi trả lời câu hỏi của tôi. Sau đó, cô ấy mở miệng và nhìn tôi, người đang thúc giục cô ấy đưa ra câu trả lời.

“Cô ấy đang uống trà với Hầu tước ạ.”

Tôi hiểu tại sao cô ấy lại do dự khi trả lời tôi rồi.

Cô ấy lo lắng rằng tôi sẽ bị tổn thương vì trông tôi không vui vẻ gì mấy ngay sau khi tôi vừa trở về sau cuộc gặp kia với Công tước.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, tôi thật sự là cũng không quan tâm gì lắm đâu. “Tất nhiên là Người sẽ được ăn trưa riêng ạ.”

“Không sao. Ta còn một ân huệ nữa cần phải nhờ đến cô, Emily.”

Tôi nhanh chóng ngăn Emily lại, người đang cố gắng làm mọi cách để an ủi tôi. “Ồ, cái gì vậy?”

“Đưa đồ của cô cho ta.”

Emily, người nghe thấy lời thì thầm của tôi, mở to mắt và hỏi. “Ối, tại sao lại như vậy chứ?”

“Tại sao ư? Vì ta có chuyện cần phải quan tâm ngay lúc này chứ sao.” “Nhưng lỡ như Người bị bắt ngay lập tức thì sao?”

“Đừng lo. Cứ làm như ta đã bảo.”

“Được rồi, thưa Công nương. Đây là một cuộc trốn thoát bí mật, đúng không ạ?”

Emily có vẻ vẫn còn bối rối lắm nhưng cô ấy vẫn nhẹ nhàng gật đầu. “Thần sẽ lấy nó ngay lập tức đây ạ!”

Trái ngược với những lo lắng của mình, cô ấy lại tràn đầy quyết tâm một cách kỳ lạ khi rời khỏi căn phòng một cách hết sức nhanh chóng.

“Bây giờ, những gì mà mình cần làm là lẻn ra khỏi đây…”

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải leo tường thêm một lần nữa rồi. Đây đã là lần thứ hai mà tôi trốn thoát vì anh ta rồi đấy.

“Chết tiệt thật, chỉ mình cái tên khốn kiếp kia thôi mà gây ra biết bao rắc rối mà.” Tôi nhìn vào chiếc hộp kia với ánh mắt u ám.

*** Chỉ còn ba ngày nữa cho đến ngày tổ chức buổi lễ đón tuổi trưởng thành ***

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Đến khi hoàng hôn vừa buông xuống và mọi người trong biệt thự thì cũng đã bắt đầu dùng bữa tối, Emily đến phòng tôi và kéo theo một khay thức ăn.

“Thưa Công nương, cô ấy cũng vừa mới bắt đầu ăn thôi.”

“Tốt lắm. Chúng ta cũng bắt đầu khâu chuẩn bị đi thôi.” “Thần đã sẵn sàng lắm rồi. Người xong chưa?”

Cô ấy nhìn tôi đang đứng trước chiếc bàn trang điểm, gấp ống tay áo dài lên, với một ánh mắt giật mình. Cô ấy nói một cách cẩn thận với vẻ mặt đầy sự lo lắng.

“Không phải như vậy quá lộ liễu sao, thưa Công nương?”

Tôi có thể nhìn thấy mình trong gương, đang mặc trên mình một bộ quần áo người hầu của một người đàn ông khá cao lớn. Emily đã mang cho tôi cỡ bé nhất rồi, nhưng trên hai cánh tay vẫn còn thừa lại rất nhiều vải.

Nhưng kích cỡ thì cũng không phải là vấn đề cho lắm. Cho dù cô ấy có mặc bao nhiêu bộ quần áo của bao nhiều người hầu đi chăng nữa, thì Penelope vẫn là một công chúa, không quan trọng có ai đã thấy cô ấy ở trên đường đâu.

“Canh chừng cẩn thận đấy.”

Chúng tôi không thể kiểm soát được chuyện có ai sẽ biết được bí mật này nếu như chúng tôi yêu cầu trợ giúp. Tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc lấy chiếc vòng tay tôi nhận được từ Derick trước mặt Emily cả. Và ngay lập tức, tôi đeo nó vào cổ tay của mình. Ngay sau khi tôi làm vậy, những viên ngọc màu tím bắt đầu phát sáng.

“Ôi, Chúa ơi!”

Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trong gương. Cô công chúa cứ thế mà đột nhiên biến mất, và một cậu bé xinh xắn với mái tóc ngắn màu ngò gai xuất hiện.

“Ôi trời! Thần kỳ thật đấy.”

Emily nói, người đang gần như muốn ngất xỉu trước sự biến đổi của tôi. Tôi gật đầu cái rụp. “Ta sẽ quay trở lại sớm thôi. Nhớ kỹ mặt ta đấy.”

“Thần không biết rằng Người có thể cải trang thành một cậu bé đấy! Người lấy cái món đồ đấy ở đâu vậy?”

Tôi không trả lời câu hỏi đó. Tôi cũng không thể nói món đồ này được đưa cho tôi bởi một Ác quỷ được.

“Bây giờ ta cũng sắp đi xuống rồi, cô cũng nên đi ra ngoài đi, Emily.”

Một giọng nói khàn khàn phát ra, hơi khác so với chất giọng thật của tôi đấy chứ.

Emily, người cứ liên tục thốt lên “Ôi Chúa ơi, Chúa ơi” từ nãy đến giờ, ngậm miệng lại khi bắt gặp khuôn mặt cộc cằn của tôi.

Cô ấy nhìn tôi một lúc, rồi đi theo tôi đến bên khung cửa sổ. “Thưa Công nương, thần nghĩ chuyện này quá đỗi nguy hiểm. Tại sao không đi ra ngoài và dùng cửa với thần đi chứ?”

“Rồi cô định nói gì với mấy người đang đứng ở ngoài kia? Thật sự đấy, cô định sẽ nói là cậu bé này đã trốn trong phòng của Công nương từ nãy đến giờ sao?”

“Ôi, Công nương! Thần không thể nói thế được.”

Khi tôi cười và nói điều gì đó, mặt cô ấy bỗng đỏ lên trong giây lát. “Nhưng mà nó cao quá.”

Trước khung cửa sổ là một chồng chăn mà tôi đã buộc cả một ngày. Nhớ lại thất bại ở lễ hội lần trước, lần này trông nó khá là đồ sộ, được gom từ đủ thứ loại vải mà tôi có thể tìm được.

Ý nghĩ tôi lại lần nữa ôm chiếc chăn và cố thoát ra ngoài khiến tôi, người bị kéo vào trong chuyện này, cảm thấy bực bội nhất. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc trèo ra ngoài cửa và lẻn qua các vệ sĩ trực ở phía trước nữa.

“Ha…”

Chính là khi mà tôi đang thấp thỏm thở dài, nhìn xuống dưới khoảng không như không đáy ở phía dưới kia.

[Chuyển động Nhất thời] Một nhiệm vụ bất ngờ đã xảy ra!

Tiến lên, D-3! Nếu bạn vẫn chưa đáp ứng được các giới hạn của Chế độ Khó, hãy truy cập vào phần mục tiêu nắm bắt đang chờ bạn nào!

[Derick][Callisto][Vinter][Renald][Eclise]

Mắt tôi chợt sáng lên khi tôi nhìn thấy hình vuông màu trắng kia.

Tôi đã nhớ được cách ngụy trang của mình. Nhìn đến ngây người, mặt tôi bắt đầu nhăn nhó. “Cái trò chơi điên khùng này, lẽ ra mày phải ra tay trước khi tao cột hết mấy cái chăn lại rồi chứ!”

Công việc vất vả mà tôi cứ phải ngồi kéo mấy tấm chăn suốt cả ngày lại chẳng ra ngô ra khoai gì. Với bàn tay nắm chặt, tôi nhìn chằm chằm vào không trung, và nhanh chóng há miệng hít một hơi thở thật sâu.

“Emily.”

“Vâng?”

“Đi ra khỏi đây ngay và làm việc của cô đi.”

“Nhưng làm sao thần có thể để Người leo xuống con đường nguy hiểm này một mình chứ?”

“Cô phải làm chuyện đúng đắn để ta sẽ không bị bắt lại chứ.” Emily phải ngăn không cho bất cứ một ai vào phòng tôi.

Trước giọng điệu của tôi, thứ đang bắt đầu trở nên cáu kỉnh, Emily nhanh chóng trả lời với giọng rụt rè. “Được rồi, thưa Công nương. Người nhớ phải thật cẩn thận đấy.”

“Được.”

“Thật đấy. Phải thật cẩn thận đấy…!” “Rồi cô có định rời khỏi phòng hay không đây?”

Cô ấy bước vội ra khỏi phòng, giật mình vì ánh mắt trừng trừng của tôi. Tạch-

Cánh cửa đóng lại và trong phòng bỗng chốc im lặng. Tôi nhìn khung cửa sổ hình vuông màu trắng vẫn còn lơ lửng trên không trung. Mặc dù tôi cảm thấy khá khó chịu vì nhiệm vụ lại xuất hiện đúng ngay lúc này, nhưng tôi lại rất vui vì mình cũng không phải gặp quá nhiều khó khăn khi trèo tường như vậy.

Khi tôi đưa tay ra để đưa ra lựa chọn, tôi tạm dừng ở phía trên cửa sổ hệ thống trong giây lát. Và rồi, tôi lắc mạnh đầu để xoá nó đi. Tôi đã chọn rồi.

[Eclise]. Bạn có muốn rời đi ngay bây giờ không? [Có. /Không.]

Khi tôi nhấn [Có.], mắt tôi ngay lập tức bị chói sáng một màu trắng tinh. Tôi cũng không biết tại sao mình lại bị phân tâm như vậy nữa. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang đứng trước một tòa nhà.

“Ta ở đây.”

Tòa nhà tối om, không có đèn chiếu sáng nào hết ngoại trừ ở lối vào. Tôi nhận ra khi tia mắt nhìn quanh khu phố buồn tẻ này. Đây là một tòa nhà, giống như một nhà tù hơn, nơi các hiệp sĩ bị bắt giữ.

Chắc chắn tòa nhà này chính là một nhà tù, nơi này ảm đạm và thưa thớt hơn nhiều so với tòa nhà được sử dụng bởi những người học việc, và tôi bước thẳng vào trong đó.

Tôi đã nghĩ ra một cái cớ để vào nhà tù rồi. Chỉ có hai hiệp sĩ bảo vệ lối vào của tòa nhà thôi, không biết họ đã đi ăn tối hay chưa nữa, nhưng khi tôi đến gần bọn họ, họ đang suy nghĩ về lý do mà tôi đã nghĩ ra lúc nãy.

Lỗi, Lỗi, Lỗi. Ai đó bước ra khỏi lối vào với những bước đi rất nhanh chóng.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy nó từ ánh sáng của ngọn đèn, nhưng mắt tôi cũng cố mở to. “Đồ điên, thằng khốn chết tiệt!”

Hai hiệp sĩ đứng gác ở lối vào cúi đầu chào Derick, người vừa bước ra. “Vào đi, sếp!”

“Đi xuyên qua nó.”

Khi anh ấy đến gần, tôi cúi đầu chào ngay khi thấy anh nói xin chào một cách ngắn gọn và di chuyển ngay lập tức. Trái tim tôi run lên bần bật vì sợ bị bắt gặp, cứ như nó sẽ có thể vỡ ra bất cứ lúc nào vậy.

“Không sao đâu. Anh ấy chưa bao giờ thấy mình biến đổi khi mình mang chiếc vòng tay này vào cơ mà.”

Tôi đặt ống tay áo gấp nếp xuống để che đi chiếc vòng tay. Dù sao thì trời cũng đã tối rồi, nên chắc anh ấy sẽ không thể nhìn rõ được đâu.

Vào lúc tôi đang giả vờ làm một người hầu đi ngang qua, quả như tôi đã dự đoán, anh ấy đi ngang qua người tôi một cách hết sức bình thường. Đó cũng chính là cái khoảnh khắc, khi mà tôi vừa mới ngẩng đầu lên, sau khi tôi vừa cúi chào anh và buông một tiếng thở phào đầy nhẹ nhõm.

Anh đột nhiên ngừng bước. “Này.”


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 156
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.