Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 146


Có một sự im lặng nặng nề ở khu vực phòng tiệc, nơi mà bài diễn văn chúc mừng của Hoàng đế đang vang lên.

Tôi gọi người hầu đang đợi ngoài sảnh tiệc và mượn một chiếc xe ngựa.
Đã bao lâu rồi tôi không được ngắm nhìn những con phố lộng lẫy của thành phố thủ đô, tôi tựa đầu vào cửa sổ và tự hỏi.

Xe ngựa dừng lại.
Nhưng đích đến là một cánh cổng xa ngoài kia kìa chứ không phải trước cửa biệt thự.

"Công nương, không thể đi tiếp nữa."
Người kỵ mã mở cửa sổ bên cạnh, cẩn thận nói.

Nhìn ra cửa sổ bên kia, tôi thấy những người gác cổng vẫn đang hiên ngang canh giữ cổng.

Cỗ xe bên ngoài không thể được đưa vào một dinh thự mà không có sự cho phép, mặc dù các hoa văn của cung điện hoàng gia vẫn đang in dấu trên đây.

"Chúng ta có nên yêu cầu những người gác cổng gọi xe ngựa của Công tước không ạ?"
"Cám ơn nhưng không cần đâu."

Tôi đưa cho người kỵ mã một số tiền vàng và mở cửa xe ngựa.

"Ngài sẽ đi ra ngoài sao công nương?"
Những người lính được cảnh báo khi có người bên ngoài đến gần dinh thự mà không hề báo trước, họ đứng bên ngoài xe ngựa và ngước mắt nhìn tôi.

"Tại sao ngài lại ở một mình vào lúc này thế?"
Tên lính trưởng có vẻ khéo léo hỏi tôi khi anh ta vừa mới say ngủ để rồi ngượng ngùng trước một bóng người bất ngờ.
"Thần sẽ báo tin cho quản gia và gọi xe ngựa ngay lập tức."

"Không cần làm ầm ĩ. Chỉ cần mở cửa thôi."

"Nhưng…"

"Ta chỉ đi dạo thôi."

Từ cổng đến dinh thự đi bằng xe ngựa cũng khá xa.
Theo lệnh của tôi, những người gác cổng không có lựa chọn nào khác ngoài việc mở cánh cổng.

Hkiiik-. Cánh cổng sắt khổng lồ từ từ mở ra.

"Ah, thần sẽ đưa ngài ra ngoài cổng." Một người lính trẻ đã can đảm nói chuyện với tôi.

Tôi nhận ra thái độ của những người lính canh đã trở nên rất thận trọng và không giống như trước đây.

Tôi cảm thấy hơi lạ. "Không cần đâu, đừng đi theo ta."

Tôi lắc đầu và đi ngay khi thấy cửa mở vừa đủ để đi ra ngoài.

Khi tôi rời khỏi cánh cổng, con đường sáng đẹp được chăm chút kỹ lưỡng nhanh chóng trở nên tối tăm.

Cảm giác dường như chỉ rời đi khi hoàng hôn và quay trở về ngay khi kết húc bữa tiệc nhưng cả một đêm dài đã trôi qua.

Không khí về đêm thật lạnh.

Tôi tản bộ trên con đường vắng vẻ, thật sự muốn đọc cuốn sách mà tôi đã mua.

Tôi đang cố gắng giải tỏa tâm trí và lên kế hoạch lại những gì tôi sẽ làm tiếp theo, nhưng .....
Tôi không nghĩ về bất cứ điều gì khi tôi đang đi dạo thế này.

Tôi có một cảm giác mơ màng như thể tôi vừa đi trên con đường ở trong mơ vậy. Nó thật lạ, tôi đã đi bộ như vậy bao lâu rồi?

Cứ đi mãi, một lúc sau tôi đã có thể nhìn thấy một ngôi biệt thự quen thuộc ở xa. 'Mình nên nhanh chóng trở về phòng rồi nằm ì trên giường thôi.'
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tôi muốn tắm rửa và ngủ một giấc cho thỏa thích trong khi bước chân đang dần tăng tốc.

Khi tôi đến trước cửa cổng trước, băng qua khu vườn rộng lớn.
"Bbiyo-yo." Một âm thanh nhỏ từ đâu đó vọng vào tai tôi.
"Tiếng chim ư?"
Tôi dừng lại và nhìn xung quanh.

"Bbiyo, bbiyo-yo-."
Sau đó lại có một tiếng kêu khác vang lên như để thông báo rằng nó đang ở đâu đấy xung quanh thôi.

Tôi men theo nơi phát ra âm thanh như bị ma nhập.
Vào ngay lúc ấy ở góc trái của tòa nhà.
"Bbiyo-yo."
Một cái nhìn thoáng qua vào bên kia cửa sổ, tôi nhìn thấy bộ lông vũ màu hồng đậm chiếu sáng rực rỡ.
"Bbiyo, bbiyo-yo-."
Khi nó thấy tôi tiến lại gần hơn, con chim trong lồng vỗ cánh như đang biểu hiện rất vui mừng khi thấy tôi vậy.

Đó là văn phòng của Derick.
"Thì ra là em à."
Ngay cả trong bóng tối, viên ngọc của loài chim này vẫn phát sáng rực rỡ với ánh sáng ngũ sắc. Tôi từ từ ngả người xuống khung cửa sổ.

Con chim từ từ tiến gần hơn và ra vẻ như muốn tôi vuốt ve nó. Tôi lưỡng lự khi cố gắng đưa ngón tay theo phản xạ, có khi nào mình sẽ bị nó đớt một phát khi đang nựng nó không nhỉ ?
"Bbiyo-yo."
Có một con chim khác đụng vào nó, phần lông màu hồng đậm sặc sỡ thò ra qua song sắt trông hơi buồn cười.

Tôi mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu con chim bằng ngón trỏ.
"Bbiyo, bbiyo-yo-."
Tiếng của nó khác hẳn trước đây, hình như nó đang rất vui vẻ.
Puddock- Đôi cánh lại tung bay lần nữa.
"Nó khó chịu sao?"

Một con chim màu hồng đậm trông giống hệt mái tóc của tôi, con chim có giá trị cao và vẻ ngoài ưa nhìn hơn bất kỳ loài chim nào khác, nhưng sự thật phũ phàng, nó bị mắc kẹt trong một cái lồng và không thể làm gì được.

Đôi khi, đó là sự chú ý của người qua đường đối với tôi, và thật hạnh phúc khi được sống tiếp ....

"Thực sự, mình cảm thấy ngột ngạt quá. Mỗi giây mỗi phút đều làm cho mình cảm thấy khó thở."

Trông không khác mấy so với việc tôi bị mắc kẹt trong trò chơi chết tiệt này.

"Mình đã nghĩ sẽ không có vấn đề gì to tát, bởi vì mọi chuyện sẽ kết thúc nếu mình thoát ra khỏi đây."

"Bbiyo-yo."
Con chim liền kêu lên như để đáp lại lời tôi, tôi cười nhạt khi nhìn thấy cảnh đó.

"Hahaha..."

Tôi đưa hai tay lên để che mặt mình rồi bật ra tiếng cười chua chát.

Sau khi Thái tử rời đi và bỏ lại tôi một mình ở ban công, tôi đã cố gắng kiềm chế bản thân mình không thốt ra.

Tôi biết rõ hơn ai hết rằng đây chỉ là một trò chơi, nhưng cảm thấy mình thật ngu ngốc và thảm hại đến mức tôi đã mong đợi một điều gì đó và cuối cùng chỉ còn lại nỗi thất vọng.

Tôi tự dối lòng rằng đây cuối cùng cũng chỉ là một trò chơi, và nó sẽ không làm tôi bận tâm đến vì khi tôi thoát ra thì mọi chuyện sẽ qua, nhưng thực ra tôi chưa bao giờ thờ ơ được.

Từng giây từng phút, nỗi sợ hãi, lo lắng bao trùm lấy tôi, khiến tôi chỉ muốn bật khóc mọi lúc.

'Sẽ không có địa ngục nào khủng khiếp hơn nữa khi tôi sống trong ngôi nhà đó.'

Không có một việc gì tôi có thể làm theo ý mình ở đây.
Từ thức ăn, quần áo và chỗ ở, tôi đã phải khổ sở thế nào dù chỉ là nhưng thứ cơ bản đơn giản nhất.
Đây là một trò chơi, khi tôi phải mang danh là một cô nàng xấu xa với danh tiếng tồi tệ.

Tôi đã biết nó rất rõ.
"Nhưng tại sao ?"

Nhưng tại sao khi chỉ còn vài ngày trước khi tôi trốn thoát tôi mới nhận ra điều đó?
Người đàn ông đầu tiên trong đời phải lòng tôi, tại sao anh ta lại là ML trong trò chơi, người sẽ trở mặt khi công nương thật sự ở chế độ bình thường xuất hiện?

Tôi nghĩ một người đặt nặng tình cảm như mình khó có thể vượt qua toàn bộ chuyện này mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Vì vậy tôi tính toán để bản thân mình trong vai phản diện, nhưng nó cũng càng ngày càng khó khăn và làm tôi ngộp thở hơn.
"Hà…"
Tiếng cười tự giễu dần trở nên giống tiếng than vãn.
Đột nhiên tôi nghĩ rằng mình đã quá mệt mỏi và gần như kiệt sức.

"Bbiyo-yo."
Khi tôi vẫn vùi mặt mình mà không lên tiếng, con chim dùng mỏ của nó gõ vào thanh giáo vài lần.

"Chủ nhân?"
Một giọng nói quen thuộc chợt gọi tôi.
Tôi từ từ ngước mặt mình lên. "Eclise."

Không phải là ảo giác.

Trong bóng tối, thanh đo mức độ ưa thích màu đỏ sẫm lấp lánh.
Đôi mắt xám mở to hơn một chút tỏ vẻ gạc nhiên trước cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Anh ấy nhích từng bước đến gần khi thấy tôi ngẩng đầu lên.

Khi tôi nhìn anh ấy tiếp cận mình với tốc độ chậm rãi, tôi lấy tay sờ lên má, may quá, không còn dấu hiệu của nước mắt nữa.

Cùng lúc đó Eclise đứng sừng sững trước mặt tôi.
"Anh trở về từ lớp học kiếm thuật à?"
Tôi không có tâm trạng để cười, nhưng tôi đã xem đây là công việc mà cố gắng nở một nụ cười. Eclise nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt nghi hoặc và ngay sau đó chậm rãi gật đầu.

"Người..đã rất muộn rồi."

Tôi không rõ thời gian, nhưng có lẽ là thế thật.
Trên thực tế thì tôi không còn tinh thần để suy nghĩ rằng mình có thể quay về mà không ai nhìn thấy.

Eclise chậm rãi mở miệng. "Người đang làm gì ở đây thế?"

"Chỉ là..."
Tôi nhún vai trả lời như thể không có gì phải lấy làm lạ.
"Ta chỉ đang ngắm chim thôi."

Ánh mắt của Eclise chuyển sang cái lồng bên cạnh.

Trong chốc lát ánh mắt xám ấy chuyển hướng sang tôi.
"Người trở về từ Cung điện?"
Anh ấy dường như cảm thấy lạ lùng khi thấy sự xuất hiện của tôi.

Tôi khẽ nhắm mắt và gật đầu, nhận ra mình đã trang điểm đầy đủ với bộ váy dạ tiệc.
"À ừa."
"Hôm nay trong cung có yến tiệc."
Tôi không đề cập đến việc bữa tiệc này liên quan đến Thái tử.
Vì nếu bất cứ ai nghe chuyện liên quan đến thủ phạm kẻ tàn phá quê hương của mình thì đều sẽ cảm thấy cực kỳ không thoải mái nhỉ.

Tuy nhiên thì lời anh ấy nói ra làm tôi cảm thấy lo lắng của mình vô ích rồi.
"Bữa tiệc sinh nhật của Thái tử sao?"
"Làm sao anh biết?"
"Sư phụ của tôi cũng tham gia."
"Thế sao?"

Tôi ngạc nhiên đến mức chỉ chớp chớp mắt. 'Vậy hôm nay không có lớp à?'

Ngay khi câu hỏi lướt qua tâm trí tôi. Eclise đột ngột hỏi.

"Nhân tiện thì…"
"......."
"Tại sao người lại trở lại đại sảnh của đại thiếu gia?"

Tôi cảm thấy có chút choáng váng. Chắc hẳn đã có người trông thấy tôi trở lại một mình như bí mật vậy.
Bọn họ không thể không biết, nếu những chủ nhân quay về, ngôi biệt thự sẽ không yên tĩnh như vậy.
Nhưng tôi không cần phải kể cho Eclise nghe câu chuyện tầm thường này.

"......."
Tôi chỉ biết cười mỉa và có chút lơ đãng.
Ngay lúc đó.
Đôi mắt của Eclise thoáng qua. "Tại sao?"
"Huh?"
"Sao người lại cười như vậy?"
Vẻ mặt của anh ấy vẫn như tượng sáp thường ngày.

Vì vậy tôi không thể ngay lập tức hiểu được ý anh ấy đang nói đến là gì.

"Họ đã làm cho người buồn nữa sao?"

"Gì cơ?"

"Công tước và các quý tộc khác."

Những lời nói sau đó của anh ấy khiến tôi trống rỗng.

Eclise tiến đến gần tôi hơn một bước.
Khuôn mặt chìm trong bóng đen lộ ra dưới ánh trăng sáng.

"Người luôn có vẻ mặt đó, bất cứ khi nào đến đây sau những gì những tên khốn đó đã làm với người."

Vẻ mặt của anh ta một lần nữa lại trở nên tối tăm đến kinh khủng

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 146
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.