Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 145

Tôi không hiểu Thái tử đang nói gì trong khi bản thân vẫn đang cực kỳ ngây ngốc nhìn đối phương.

Tôi gần như nín thở trong phút chốc, sau đó khó khăn mở miệng.

"Bây giờ...ngài đang nói cái gì thế..."

"Chúng ta đừng chỉ tạo ra tin đồn, mà hãy làm cho tin đồn thành sự thật đi chứ nhỉ." Giọng nói rõ ràng mạch lạc của Kallisto khiến tôi như rơi vào sương mù.

Tôi đang nghe lời nói điên rồ nhưng kỳ lạ là cũng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch liên hồi.
Tôi nghiến chặt răng.
Nhưng không giống như mọi khi, khi tôi nghiến răng và nín thở, những cảm giác kỳ lạ vẫn tiếp tục trào dâng như sóng cuộn không hồi kết.

"Có gì bất ngờ lắm sao?"
Kallisto nghiêng đầu sang một bên, nhìn tôi đang đứng nhìn anh ấy một cách bất lực.
"Ta nghĩ rằng nàng có phần tương đồng với ta."
"......."
"Nếu bất cứ ai nhìn thấy, họ có thể nghĩ rằng ta là người duy nhất mộng tưởng về những gì đã xảy ra trong khu vườn mê cung."

Tôi có chút vội vàng khi anh ấy đề cập về quá khứ đáng xấu hổ của mình.
Khi thấy tôi gây ấn tượng theo phản xạ, anh ta bật ra lời mỉa mai và hỏi.
"Nàng vẫn còn tức giận về những gì đã xảy ra sau đó sao?"

"Chuyện…chuyện gì đã xảy ra cơ chứ?"
"Ta đã dùng thanh kiếm của mình kề vào cổ nàng."

Tôi mở to mắt ngỡ ngàng khi nghe thấy lời anh ấy nói.
Thật rất ngạc nhiên khi anh ấy vẫn quan tâm đến việc đó, nhưng tôi chợt nhận ra mình đã quên nó từ hồi lẩu hồi lâu rồi.

'Nhưng cho đến bây giờ thì mình vẫn còn chút lo lắng đối với thái tử.'
Từ khi nào lại có sự thay đổi như thế này?

Điều ngạc nhiên nhất là tôi không còn ghét Kallisto hay ghê tởm đến mức không muốn nhìn thấy hình bóng của anh ta nữa. Dạo gần đây mỗi khi đối mặt với anh ấy, tôi mơ hồ không rõ anh ấy là ai….
"Nếu ta đưa cho nàng một thanh kiếm và yêu cầu nàng cắt cổ ta như ta đã từng..."
"Có lẽ điều đó sẽ làm cho nàng cảm thấy tốt hơn nhỉ?"

Tôi đơ toàn tập, đứng cmn hình luôn!!!

Tên thái tử điên khùng này thốt ra những lời lẽ đáng sợ, như thể tôi đang im lặng là do vẫn coi cái việc xưa xửa đó là mối bận tâm của mình vậy.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, dùng hết sức điên cuồng mà lắc.

"Không! Đó chỉ là một tai nạn! Xin hãy xem nó là một tai nạn và vứt nó sau đầu đi điện hạ à."
"Nào, cầm lấy."

Nhưng cái tên cứng đầu này như mất trí vẫn làm theo ý hắn mà không hề nghe tôi nói. Anh ta lấy một thứ từ trong áo ra, một con dao găm sáng chói được khắc hình tượng con rồng vàng rực rỡ.
Thứ anh ta đưa cho tôi là một con dao găm.

"Này… cái quái gì thế này?"

"Ta không thể mang theo thanh gươm màu đen vì đây là bữa tiệc sinh nhật của ta mà."
"Thay vào đó thì hãy dùng cái này thay thanh gươm kia vậy."

Anh gõ gõ ngón tay vào cổ mình, nơi vết máu chảy dài từ tai xuống.
Tôi nhìn anh rồi nhìn con dao.

"Ngài đang cố gắng làm gì vậy?!"

"Gì với gì? Ta có món đồ trị thương mà nàng đưa đây nên vết thương sẽ được xử lý ngay thôi mà."

"Ủa rồi ai sẽ bị chém đầu vì tội mưu đồ tấn công hoàng gia?? Nguy hiểm lắm đấy được không, làm ơn mau thu dao vào đi!"

Khi tôi rùng mình và nhăn mặt, Thái tử mỉm cười với vẻ mặt hớn hở thay vì cất con dao găm vào.

"Vậy bây giờ chúng ta thân thiết với nhau rồi nhỉ?"

Tôi ngây người nhìn anh như một kẻ điên, rồi đột nhiên tôi nhận ra điều gì đó. Ánh trăng thấp thoáng trên mái tóc vàng rực rỡ.
'Tính hiệu của còi báo động.'
Tôi xem thanh đo ưa thích có màu đỏ- như màu mắt của thái tử, là một dấu hiệu nguy hiểm như một tiếng còi báo động.

Cũng khoảng thời gian rồi tôi vẫn chưa kiểm tra lại sự ưu ái của Kallisto.

Anh ấy là thái tử của Đế chế này và tôi tự nghĩ, tên này là người phải được liệt vào danh sách cần xa lánh nhất trong cuộc chạy trốn của mình. Nhưng bây giờ thì tôi không chắc nữa…
Có lẽ tôi đã nhắm mắt làm ngơ đến mức ngu muội.
Bởi vì, bởi vì....

"Điện hạ."

Tôi duỗi tay về phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay vẫn đang chìa ra con dao găm về phía mình.
Và khoảnh khắc đối mặt với cái chạm đột ngột, đồng tử đỏ tươi của anh ấy lớn hơn một chút.

[Bạn có muốn kiểm tra mức độ yêu thích của Kallisto không?]
[2 triệu vàng / 200 danh vọng]
Một cửa sổ hình vuông xuất hiện ngăn cách giữa chúng tôi.

Trừ [2 triệu vàng] để kiểm tra mức độ yêu thích của [Kallisto].
(Số tiền còn lại: 42.000, 000 vàng)
Dòng chữ trắng trên đầu Kallisto đã thay đổi ngay lập tức.
[Mức độ ưa thích 76%]

Khi tôi nhìn thấy độ yêu thích ngày càng tăng, tôi lại có cảm giác không thể diễn tả được.

Cảm giác nhẹ nhõm và cùng với nặng trĩu không biết từ đâu ập đến trong lòng…Gần giống như sự thất vọng vậy nhỉ.

"...Này công nương."
Khi tôi đang mất hồn nhìn trên khoảng không ấy thì Kallisto lên tiếng đánh thức tôi.
Anh ấy cho tôi một ánh nhìn kỳ lạ khi tôi không nói gì.

Tôi bỏ tay ra khỏi bàn tay anh.
"Nàng bị sao thế? Tự dưng đơ người ra?"

Tôi không biết mình đang có biểu cảm như thế nào nữa.
Tất cả đã kết thúc ở mức ' yêu thích 76%'.

Nhưng cả trong trường hợp này tôi cũng không thể ngừng tỏ vẻ mỉm cười. "Điện hạ."
"Nói đi."
"Ngài có yêu tôi không?"

Đôi mắt của Thái tử mở to hết cỡ, anh hỏi ngược lại như thể vừa nghe thấy điều gì đó rất quái dị.
"Yêu ư?"
"Vâng. Không phải ngài nói những điều như thế là do ngài yêu tôi sao?"

"Công nương."

Kallisto nhìn tôi chằm chằm với vẻ bối rối, rồi nhanh chóng lên tiếng.

"Đó không phải là lời nói ngây thơ không hợp với chúng ta lắm sao?"
"Nàng bị sao vậy? Những gì nàng đã nói vào đêm trước cuộc thi săn bắn."
"Gì?"
"Nàng nói sẽ tìm được người phù hợp hơn, phù hợp với vị trí của ta."

Vào lúc đó đầu óc tôi trở nên trống rỗng như thể bị ai đó đánh mạnh vào phía sau.

Cảm giác mà tôi nghĩ tương tự như thất vọng đã trở thành một thứ gì đó lớn hơn và khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.

Thái tử hoàn toàn không để ý tình trạng hiện tại của tôi, anh ta vuốt cằm rồi nói.

"Nghĩ lại thì thấy cũng có lý. Nhưng ý nàng nói thì không chính xác lắm."
"Chúng ta đang ở một vị trí cần thiết và phù hợp với nhau nhất trong thực tế. Sự kết hợp giữa hoàng tử đang bị đe dọa vị trí kế thừa và con vịt khó ưa của nhà công tước."

"......."

"Và ngoài điều đó ra thì ta cảm thấy thoải mái và dễ chịu khi ở bên nàng. Không phải là chúng ta hợp nhau lắm sao công nương?"

"......."

"Cho dù bây giờ nàng có điên cuồng như thế nào thì sau lễ trưởng thành cũng sẽ trở nên giống như những kẻ bình thường hơn."
Thái tử mang dao găm vào và nhìn thẳng tôi.

"Vậy nên bây giờ cứ đến với ta đi."

"......." Tôi vẫn giữ im lặng, vì có nói được cái quần què gì nữa đâu.

"Ta nghĩ chúng ta có thể là đối tác khá tốt." Anh ta nhún vai và cười toe toét như thường lệ.
Nó không khác gì lúc nãy, và khuôn mặt của tôi chỉ còn những biểu cảm khác lạ.

"Chúng ta có thể trở thành thiên đường cho nhau trong đế quốc chết tiệt này."
Tôi muộn màng hiểu ra ý nghĩa của những lời anh ấy đang nói.
Thì ra 'mối quan hệ' mà anh yêu cầu vừa mới nãy thôi không bắt nguồn từ sự trao đổi cảm xúc của hai người hay nói đơn giản cách gọi là ‘tình yêu’, mà là một sự lựa chọn thích hợp xuất phát vì những lý do phức tạp.

Khi tôi xem đây là một 'trò chơi mô phỏng tình yêu' thì anh ấy lại điềm tĩnh đối mặt với thực tế của mình.
'Ừm, chỉ có 76% và tình yêu của anh ta sẽ bị đóng băng cho đến chết.'

Tất nhiên với 76% không thể nói rằng anh ta không thích tôi hay không có tí xíu cảm giác nào với tôi cả.
Cuối cùng thì tôi cũng đã thừa nhận điều đó.
Những cảm giác kỳ lạ khiến tôi muốn khóc là gì đây?

Hoặc phải chăng,
Tôi đã đem lòng yêu mến thái tử, người đối xử với tôi mà không chút toan tính.
Anh ấy, và cả tôi nữa. Chúng tôi đã có tình cảm với nhau.

Nhưng đó là tất cả.
Những tình cảm lãng mạn như tình yêu trở nên vô dụng đối với thái tử, người hiện tại đang bị đe dọa ngôi vị thừa kế. Và, tôi cũng vậy.
'4% và 24%.'
Thậm chí còn không đáng để so sánh với nhau. Hah.

Đối với tôi ưu tiên hàng đầu luôn là ‘sống sót và trốn thoát’, và nhất là khi buổi lễ chỉ còn hơn một tuần nữa.

Không giống như nữ chủ nhân thật sự ở chế độ bình thường, giờ đây tôi không có tư cách để thảnh thơi chơi đùa với một tình cảm mơ hồ không chắc chắn.

Đầu óc tôi mơ mơ màng màng rồi nguội lạnh, lý trí dần dần trở lại. Đó là điều tự nhiên.

Hiện tại các ngón chân tôi không còn chút cảm giác nào.
"Tôi,"
Tôi sợ rằng mình sẽ đứng không vững hay lảo đảo một cách vô dụng nếu tôi thả lỏng dây thần kinh của mình ngay lúc này.
Tôi nhìn thẳng vào thái tử, bỏ qua cơ thể đang có dấu hiệu muốn quỵ xuống của mình.

"Thần không muốn có quan hệ như vậy với ngài, thưa điện hạ." (Đau ở tym Ann nèee)

"Thái tử điện hạ--!"
Ngay lúc đó tôi nghe thấy tiếng hét của người hầu từ bên kia cửa kính.
Jiiing, jiiing-.
Cùng lúc đó âm thanh rung động truyền ra từ vòng tay của Thái tử. "Chết tiệt, con chó Cedric Porter này lại quái gở rồi."
Anh ấy lấy ra quả cầu pha lê lấp lánh và sau đó lại nhìn tôi.

"Lễ trưởng thành của nàng còn bao lâu nữa? Đừng trả lời yêu cầu của ta bây giờ mà hãy suy nghĩ về mối quan hệ này nhiều hơn cho đến lúc đó. Và ta muốn có câu trả lời vào buổi lễ đón tuổi sắp tới của nàng, công nương."

"Không, không có gì phải suy nghĩ thêm nữa..."
"Suỵt."
Thái tử dùng lòng bàn tay che miệng tôi lại, chặn lại những lời tôi đang chuẩn bị thốt ra. Và anh ta nói như một lời đe dọa với đôi mắt đỏ rực.

"Thật buồn phiền nếu có điều gì đó không như mong muốn trong bữa tiệc sinh nhật của ta đấy. Nàng không nghĩ vậy sao?"
"Ưubbb!"
"Cảm ơn vì món quà nhé, công nương. Hãy dành chút thời gian thư thả ở đây và lúc sau hãy rời đi. Có thể có những con chuột vẫn ve vãn xung quanh đây đấy."

"Nghe người ta trả lời đi chứ cái tên này. Điện hạ!"

Sau khi bỏ tay ra khỏi miệng tôi, Thái tử nắm lấy tay tôi và bỏ ra sau đó vội vã rời đi như một tia chớp với hình ảnh tấm màn che tung bay nhẹ nhàng.
Tôi bị bỏ lại một mình ở một nơi yên tĩnh.
"Ha"
Tôi nhìn chằm chằm vào Thái tử đang cất bước, rồi nhanh chóng đóng rèm lại với một tiếng thở dài.

Giống như anh ấy nói, tốt hơn là nên nén lại ở đây thêm chút nữa.
Nhưng khi chỉ còn lại một mình, tôi chợt thấy lòng mình mệt mỏi vô cùng. Thời gian trôi qua, đã đến giờ rời đi nhưng tôi không dám quay lại sảnh tiệc.

Tôi sẽ cố vờ như mình vẫn ổn, sẽ đeo lại mặt nạ của mình như thể không có chuyện gì xảy ra và đối phó với các ML đang nhìn chăm chăm và nói chuyện với mình.

Nhưng trong tâm trạng rối bời này tôi thực sự không đủ tự tin mình sẽ làm tốt.

"Có nên không nhỉ?"
Nhìn ra ngoài lan can rồi có ý nghĩ lóe lên đang thôi thúc bản thân tôi như thể có thể làm như thế.
'Tại sao mình phải ở lại đây?'
Tất cả những gì tôi phải làm là chú ý đến mức độ yêu thích và ML.

Không có lý do gì để giữ bổn phận như một quý cô của gia đình quyền quý hay phải làm theo yêu cầu của trò chơi, với những thứ rườm rà cản trở.

Lẻn nhảy xuống dưới xem sao? Nếu so với tầng một thông thường thì chỗ này hơi cao một chút nhưng cũng không vấn đề gì, vừa đủ để nhảy xuống.
'Đi nào!'
Tôi xắn váy rồi trèo lên lan can mà không suy nghĩ gì thêm nữa.

Ngay trước khi tôi nhảy xuống, hình ảnh của Công tước vụt qua trong tâm trí.
Nhưng điều đó không liên quan gì đến kẻ thất thường mang danh Penelope nữa cả.

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 145
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.