Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 142

Chap 142


 

'Từ chối, từ chối!'

Tôi lại nhấn vào [Từ chối] một cách điên cuồng trong lo lắng.


 

Vì không muốn bị thái tử nhìn thấy nên đã cố ăn mặc giản dị nhất có thể nhưng sẽ thành công cốc nếu tôi nhảy với ML ở khắp mọi nơi không phải sao?


 

'Và tại sao tôi phải đăng ký nhảy với họ cơ chứ?'


 

Nếu ở chế độ bình thường thì chắc có lẽ nữ chính đã phát cuồng vì yêu cầu 'vinh quang của điệu nhảy đầu tiên' ấy chứ.


 

Tuy nhiên Renald quá bận rộn với việc nhìn chằm chằm vào Vinter và anh ta không có vẻ như sẽ tham gia khiêu vũ.


 

Khi tôi đang ngơ ngẩn thì anh ta liếc xéo tôi. "Còn nhìn cái gì nữa?"


 

"......."


 

Tôi cau mày, phớt lờ rồi bước đi.


 

Công tước và Derick đã rời đi để tìm bạn hoặc đối tác của mình. Tôi nghĩ Renald cũng sẽ như vậy. Cứ nghĩ hắn ta sẽ quay đi xem tôi như kẻ xa lạ mà đối xử, ai ngờ đâu hắn lại chạy theo phía sau tôi rồi lên tiếng hỏi: "Này, này! Đi đâu vậy!"


 

"Anh không cần phải biết."


 

Tôi trả lời một cách hờ hững và di chuyển vào một góc khuất để tránh mọi người.


 

Tôi sẽ giữ chỗ ngồi của mình cho đến khi Hoàng đế xuất hiện và đọc diễn văn chúc mừng. Một người hầu phục vụ rượu đi ngang qua, tôi cầm lấy một ly và ngồi xuống bên một cây cột che khuất ánh sáng.


 

Renald đã theo tôi từ lúc nãy, đang đứng cách tôi vài bước, khoanh tay và vặn vẹo với khuôn mặt khó ưa.


 

Dù là một nơi khuất tầm nhìn nhưng sự hiện diện của Renald vẫn khiến mọi người phải chú ý về phía này.


 

"Vì sao anh lại theo em?"


 

Tôi hỏi anh ta một cách ngạc nhiên.


 

"Ta không theo em, đây là nơi ta thường đứng."


 

Tôi quay lưng đi sau khi nghe thấy câu trả lời ấu trĩ của tên ranh này.


 

Nhưng tôi không muốn ở chung một chỗ với ta anh ta thêm nữa.


 

"Ơ này,em đi đâu vậy!"


 

"Anh nói đó là nơi yêu thích của anh vì thế em đang cố gắng để chỗ này lại cho anh đấy thôi."

Tôi quay lại và nói.


 

Trò chơi chết tiệt này đưa ra những nhiệm vụ rất dai dẳng, nếu cứ không hoàn thành thì không biết khi nào cửa sổ hệ thống lại hiện lên.


 

Cách tốt nhất là nên rời khỏi ML.


 

'Khi nào thì ta không thể đi rồi? '


 

Renald cau mày khó chịu nhìn tôi với vẻ dữ tợn.


 

Có lẽ vì ánh sáng phản chiếu nên mặt anh ta trông rất đỏ. "Con nhỏ điên chết tiệt này."


 

Và sau đó anh ta quay đầu đi mất.


 

Trong khi lắp bắp kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh ấy, một cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi.


 

-Anh phải đi sao? Chỉ cần ở lại với em một chút và ......


 

-Cô bị điên à?!


 

Cuộc hội thoại diễn ra vào đêm trước của cuộc thi săn bắn. Nghĩ lại thì tôi là người đầu tiên đã níu kéo anh ta không để mình lại một mình.


 

Lúc ấy không biết khi nào tên thái tử côn đồ sẽ xuất hiện, tôi vô cùng sợ hãi khi những ‘chiếc khiên chắn’ đang rời đi từng người một.


 

Nhưng quả thật tôi rất ngạc nhiên khi Renald vẫn còn nhớ lời nói ấy của tôi khi đã trải qua lâu như thế.


 

Khi mái tóc hồng đang hòa lẫn vào trong đám đông, tôi nhìn thanh thước đo màu hồng nhạt trên đầu với đôi mắt sáng lấp lánh.


 

Nghĩ lại thì cũng đã đến lúc nên kiểm tra sự ưu ái của tên nhóc này rồi.


 

'Hay là yêu cầu anh ta nhảy với mình khi anh ta trở lại, và mình có thể kiểm tra lúc ấy. '


 

Khi tôi dần di dời ánh mắt của mình khỏi anh ta thì bỗng cảm thấy hội trường tràn ngập những ánh nhìn soi mói.


 

Tôi quay đầu lại trong vô thức, giật mình nhận ra đôi mắt xanh đang hướng về phía mình. 'Ôi xui thế không biết, đã cố tình tránh nhưng làm thế quái nào mà anh ta lại thấy được mình cơ chứ? '


 

Anh ấy đang đi về phía tôi và khoảng cách không còn quá xa.


 

Tôi không thể giả vờ không nhìn thấy anh ta vì thanh đo màu tím sặc sỡ và ánh mắt kia cứ chăm chú nhìn mình. 'Muốn điên lên mất thôi.'


 

Tôi nhấp thêm một ngụm rượu. Vinter đi đến, đứng thẳng người và nói với tôi. "Tôi nghĩ đây không phải là nơi thích hợp nhất đâu."


 

Tôi quay người lại.


 

"Em làm gì ở đây thế?"


 

Nhưng một bóng dáng trong bộ đồ đen đã trực tiếp bị thứ gì đó chặn lại. À, và thứ gì đó là Derick =)))


 

Cái nhiệm vụ quái quỷ kia lại hiện lên rồi!


 

Vào đêm cháy bỏng này, hãy khiêu vũ cùng bạn nhảy! Bạn có muốn [Đăng ký khiêu vũ] với [Derick] không?


 

(Phần thưởng: +5% Sự yêu thích của Derick, 50 danh vọng)

[Chấp nhận / Từ chối]


 

'Hah. Làm ơn thương xót cho tấm thân héo gầy này được không! '


 

Ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nuốt xuống tiếng thở dài khi nhìn thấy khung cửa sổ nhiệm vụ hiện ra trước mắt.


 

"Tôi chỉ đứng đây thôi."


 

Tôi cũng đang thắc mắc tại sao Derick lại đứng ở trước mặt mình thế này.


 

Không giống như tầng lớp quý tộc máu lạnh khác, anh ta luôn được mọi người vây quanh. Khi tôi đang nhìn anh ấy với ánh mắt kinh ngạc thì như hư ảo, bản nhạc chuyển sang tiết tấu chậm rãi kèm theo chút lãng mạn.


 

"Em có muốn nhảy không?"


 

Một lời nói lạ thường phát ra từ Derick, đôi mắt tôi chớp chớp kinh ngạc và phản ứng có phần chậm trễ.


 

"Với em ư?"


 

"Đúng vậy."


 

Derick đang đưa tay ra cho tôi.


 

Tôi không hiểu lý do tại sao một người đã từng cực kỳ ghét bỏ tôi, ghét cả việc tiếp xúc lẫn việc được gọi 'Anh trai' từ cô em gái không được chấp nhận này lại đột nhiên làm hành động như thế.


 

"Tại sao...?"


 

Tôi định hỏi theo phản xạ 'Tại sao?' nhưng tôi vội ngậm miệng lại khi thấy Derick có vẻ hơi nhăn nhó.


 

- Ta thực sự không biết.


 

Giọng anh ấy với vẻ nghiêm trọng thoáng qua tai tôi. Tôi không hiểu được hành vi của anh ấy và ngay cả anh ấy cũng không hiểu được chính bản thân mình. 'À phải rồi, nhiệm vụ mà hệ thống yêu cầu vẫn sẽ xuất hiện và tái diễn một hoặc hai lần khi vẫn chưa được hoàn thành.' Thay vì tiếp tục từ chối thì tốt hơn là nên kết thúc cái yêu cầu ba láp này rồi.


 

Phần thưởng cũng không tệ và tôi cũng không nhất thiết phải van xin sự ưu ái để có một điệu nhảy với ML. Tôi hạ quyết tâm và từ từ đưa tay mình ra.


 

Ngay khi tôi định nhấn [Chấp nhận] thì,


 

"Ồ, thật có lỗi quá nhỉ."


 

Hwiig- Bỗng dưng eo tôi bị ai đó kéo mạnh và sau đó tôi bất lực ngã vào một vòng tay cứng rắn nào đó.


 

"Nhưng người khiêu vũ với công nương đây nên là ta mới đúng."


 

Thanh kiếm cùng mái tóc vàng phản chiếu dưới ánh sáng của đèn chùm vụt sáng rực rỡ trước mắt tôi.


 

Cùng lúc đó, một cửa sổ hình vuông khác lại xuất hiện.


 

Bạn có muốn kiểm tra mức độ yêu thích của [Kallisto] không?

[2 triệu vàng / 200 danh vọng]


 

Nhưng trong khoảnh khắc ấy tầm nhìn bị che khuất. Một giọng nói lạnh như băng từ bên cạnh phát ra.


 

"Thái tử điện hạ, người đang làm gì vậy?"


 

Tôi ngoảnh đầu lại.


 

Đôi mắt lạnh lùng của Derick đang nhìn chằm chằm trên cánh tay ôm eo tôi của thái tử.


 

Sau đó tôi mới sực tỉnh, tôi hoảng sợ định gỡ cánh tay của tên côn đồ này ra khỏi mình.


 

"Cái quái gì thế?"


 

Nhưng cánh tay thúi này nhúc nhích một chút cũng không có mà càng có xu hướng siết chặt eo tôi hơn nữa.


 

Thái tử cau mày nhìn tôi. "Ta đến muộn một chút vì có việc, nhưng lúc ấy lại không tìm được nàng."


 

"Nàng đã trốn rất kỹ ở nơi này nhưng đáng tiếc cuối cùng ta cũng tìm thấy rồi, công nương à."


 

"Tôi hỏi ngài đang làm gì."


 

Derick chạy đến ngay chỗ tôi và hùng hổ như muốn ra tay với tên thái tử này lắm rồi. Nhiệt độ xung quanh tuột xuống ngay lập tức và tôi cảm thấy muốn rét run lên.


 

"Cái tay này, xin ngài hãy buông ra."


 

"Không đấy."


 

Thái tử nghiêng đầu, bất chấp lời cảnh cáo của Công tước trẻ. "Hai người là anh em nên có thể khiêu vũ bất cứ lúc nào. Hãy giao việc đó cho ta hôm nay đi."


 

“Tôi xin lỗi, nhưng hôm nay có vẻ không mấy dễ dàng như vậy. "


 

Derick trả lời lại thái tử như một mệnh lệnh.


 

"Tôi bận rộn với công việc gần đây và không có thời gian rảnh rỗi với em gái mình. Tốt hơn hết là ngài không nên thô lỗ với người của Eckart, thưa điện hạ."


 

Lần này Derick phản ứng khác xa so với cuộc đi săn hôm trước, anh ta đã luôn bị gắn mác một kẻ với khuôn mặt vô cảm cơ mà.


 

"Một cuộc họp lớn của các quý tộc dưới sự chủ trì của Hoàng đế để xác nhận quyền kế vị sẽ sớm được tổ chức thôi."


 

Addeuk-

Đột nhiên có một tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên từ phía trên, âm thanh nhỏ đến mức chỉ mình tôi có thể nghe thấy.


 

"Thật thô lỗ quá, ta thất vọng lắm đấy."


 

Kallisto nghiến răng và cười nói. "Công nương là partner của ta, Công tước trẻ à."


 

"Tôi chưa bao giờ nghe nói về việc cô ấy được yêu cầu làm partner khi đang bị lôi kéo một cách cưỡng chế như vậy."


 

"À há, ta đã gửi lời mời lịch sự tới công nương thông qua người phụ tá của mình, và tất nhiên nàng ấy đã chấp nhận rồi đấy thôi."


 

"........"


 

Khi mọi người lắng nghe cuộc khẩu chiến trong nỗi thấp thỏm thì một sự im lặng đột ngột ập đến.


 

Môi Derick nhấp nháy khi chuẩn bị trả lời Thái tử nhưng sau đó anh ta im lặng một lúc rồi nhìn tôi và hỏi.


 

"Có thật thế không?"


 

Tôi muộn màng nhận ra tên côn đồ này đang nói những thứ bịa đặt vớ vẩn, tôi lắc đầu nguầy nguậy nhìn vào thanh đo màu cam đang nhấp nháy.


 

"Ày, tôi nhận lời khi nào thế hả?"


 

"Nếu nàng từ chối thì ta cũng sẽ không ngại hét to cho thiên hạ biết việc người hùng của Đế chế đã quét sạch bọn Soleil như thế nào đâu."


 

Tại thời điểm đó tên thái tử thúi tha thì thầm vào tai tôi, nhỏ đến mức chỉ tôi có thể nghe thấy.


 

Tôi mở to mắt nhìn hắn, nhưng hắn ta chỉ cười một nụ cười xấu xa. 'Tên côn đồ điên khùng nàyyyyy!'


 

Tôi cảm thấy ngán ngẩm và muốn cạn cmn lời rồi.


 

Nhưng tôi biết gã mất trí này sẽ làm thật nếu tôi không theo ý hắn ta. "Anh trai."


 

Tôi gọi Derick với ánh mắt ‘rưng rưng đẫm lệ’.


 

"Em rất vinh dự nhận được yêu cầu khiêu vũ từ điện hạ."


 

Tôi mấp máy đôi môi run rẩy và cố gắng nói một câu. Nhưng tôi không muốn nói bất cứ điều gì như chấp nhận cái tên côn đồ này là partner của mình.


 

"Penelope Eckart!"


 

Derick cứng người và nhanh chóng quay đi. Thanh đo mức độ yêu thích màu cam nhấp nháy đã mờ đi.


 

Tôi bỗng nghĩ hơi 'có lỗi' với anh ấy vì chính tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. 'Sẽ ổn chứ nhỉ?'


 

Không biết những lời này có ảnh hưởng gì không nữa, đúng là gặp tên thái tử này luôn phát sinh những việc khiến người khác lo lắng.

Chính lúc ngay đó.


 

"Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Công tước trẻ có bộ dạng như vậy luôn. Cảm tạ ai đó đã tạo ra cơ hội này đấyy."


 

Tôi quay đầu lại với giọng nói ác ý và thấy Thái tử đang cười khúc khích với vẻ mặt hài hước.


 

"Rốt cuộc thì ngài đang làm gì thế!"


 

Ánh mắt tôi muốn thành hình viên đạn mà xuyên qua cái tên trước mắt này.


 

"Tôi nói sẽ trở thành bạn nhảy của ngài khi nào?"


 

Thái tử cố nhịn cười rồi bình tĩnh trả lời. "Cái gì và cái gì nhỉ, có gì không đúng sao?"


 

"Tôi đi đây. Ngài có thể nhảy một mình rồi." Tôi cáu kỉnh quay đi.


 

"Công nương."


 

Thái tử ôm tôi lại với vẻ mặt ngượng ngùng hiếm thấy.


 

"Nàng đang giận ta sao?"


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 142
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.