Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 136

Chap 136


 

Vinter vội vã quay đi nhanh như lúc tôi đá đôi giày mà anh ta đưa cho mình. Tôi nghĩ đó là dấu chấm hết cho mọi liên lạc với anh ấy.


 

Nhưng ngay lúc tôi cởi trang phục ra, tôi cảm nhận được chiếc vòng kim loại lạnh mát vẫn còn trên xương quai xanh của mình.


 

"Ôi chết tiệt."


 

Cúi đầu nhìn xuống, tôi cau mày và thốt ra một lời chửi cáu bẩn. Chiếc vòng cổ của Vinter vẫn phải nên đưa cho vị công nương thật sự kia.


 

'Àii, lẽ ra tôi phải tặng ngài đôi giày giống vậy.'


 

Với suy nghĩ này thì bây giờ tôi muốn liên hệ để trả chiếc vòng cho Vinter thông qua thư từ rồi. Tuy nhiên những cổ vật không thể để lạc mất một cách khinh suất nên có nghĩa là chúng tôi vẫn phải gặp lại nhau ít nhất một lần.


 

Tôi bực bội thở dài, tháo chiếc vòng ra và cất vào ngăn bàn.


 

Từ túi nhỏ bên trong chiếc váy tôi lấy ra một mảnh gương vỡ và đặt nó xuống bên cạnh.


 

Khi tôi tình cờ nhìn xuống ngăn kéo, có khá nhiều thứ tôi nhận được như một phần thưởng cho mỗi lần kết thúc nhiệm vụ.


 

Tôi cảm thấy kỳ lạ vì hình như chỉ có những thứ vặt vãnh không có tác dụng gì ngày càng nhiều hơn.


 

Liếc mắt nhìn nó rồi tôi nhanh chóng đóng ngăn kéo với một âm thanh 'tak'.


 

****


 

Ngày hôm sau.


 

Người quản gia đã đến thăm phòng tôi vào sáng sớm. "Thưa công nương."


 

Sau một lúc im lặng, người quản gia nuốt nước bọt với vẻ mặt hơi cứng nhắc. "Tôi có chuyện muốn nói với ngài."


 

"Chuyện gì vậy?"


 

"Eclise đi đến chỗ Sir Spencer để học kiếm thuật và vẫn chưa trở lại."


 

"Gì!?"


 

Ngồi trên bàn trang điểm, tôi do dự và nhìn lại người quản gia. "Ông đang nói cái gì vậy? Còn không có trở về?"


 

"Sau khi huấn luyện, tôi trở về biệt thự sau buổi tối như thường lệ nhưng tối hôm qua thì chỉ có toa xe anh ấy dùng để di chuyển được trở về mà không có ai."


 

"............"


 

"Tôi định nói gấp với công nương tối hôm qua, nhưng ông già này đã ngủ quên khi về nhà. Tôi rất xin lỗi, thưa cô."


 

Sau khi dứt lời, người quản gia cúi đầu xin lỗi tôi.


 

Liệu phép thuật của Vinter có thực sự thành công hay không, ông ấy không hề nhớ đến việc tôi lẻn ra ngoài. Nhưng tôi đã khá mất cảnh giác vì tôi nghĩ ông ấy đang khẩn cấp tìm kiếm tôi thông qua Emily là một vấn đề nghiêm trọng. Tôi cau mày vội vàng hỏi.


 

"Còn người kỵ mã thì sao? Anh ta có thể biết điều gì đó bởi vì đã đi cùng Eclise."


 

"Tôi đã hỏi người kỵ mã và anh ta đã không đến ngay cả khi đã hết thời gian quay lại. Ngài Spencer cũng nói rằng anh ta đã hoàn thành buổi tập luyện như thường lệ."


 

"Sau đó?"


 

Suy nghĩ tồi tệ nhất lướt qua đầu tôi. 'Chạy trốn!.' Eclise cực kỳ nhạy bén với đôi mắt và bộ óc đó của mình nên anh ta hoàn toàn có khả năng này.


 

Anh cũng biết rằng không thể chính thức học kiếm nếu ở trong tay công tước. Vô tình hoặc cố ý anh ta đã lợi dụng tôi.


 

'Không thể nào, anh sẽ không làm điều này ngay từ đầu.'


 

Mặc dù vẫn chưa được xác nhận chính xác nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì sự yêu thích của anh ấy đã vượt quá 90%. Nhưng nếu anh ta lợi dụng tôi để trốn thoát... 'Tôi chết chắc.'


 

Bàn tay trên bàn trang điểm nắm chặt tay lại.



 

'Tôi đã làm thế nào để sống sót cho đến hôm nay? Tôi sẽ chết khi chỉ còn 10% sao? ' Hàm răng tôi cắn chặt vào nhau khi đầu óc vẫn miên man suy nghĩ.


 

Đột nhiên người quản gia thốt lên.


 

"Công nương, thật xin lỗi vì phải nói như vậy."


 

Liệu ông ấy có đang nghĩ giống tôi không khi mà ông ấy đã nói năng một cách rất cẩn thận.


 

"Tất cả các dây đeo của nô lệ đều được chạm khắc với ma thuật lưu dấu vết."


 

"Theo dõi vị trí?"


 

"Vâng đúng vậy. Ngài có thể cho gọi pháp sư của gia tộc để kiểm tra. "


 

Người quản gia liếc nhìn bàn tay trái của tôi trên bàn trang điểm với vẻ mờ mịt, đôi mắt ông ta đảo qua ngón tay tôi.


 

Vẫn có thể nhìn thấy chiếc nhẫn ruby lớn còn đang ở ngón trỏ trái của tôi.


 

Viên ruby dường như đang run lên, không biết có phải do nó có uy lực quá lớn hay không. 'Còn quá sớm để đưa ra kết luận.'


 

Tôi từ từ nắm chặt nắm đấm của mình.


 

Tôi đã từng nói sẽ giải phóng choker đeo cổ của Eclise, nhưng chính anh ta đã từ chối nên anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức chạy trốn với cái dây đeo vẫn còn trên cổ đấy được.


 

Dần dần lý trí của tôi cũng quay trở lại.


 

Nỗi sợ hãi về cái chết và cảm giác bị phản bội hiện lên trong mắt tôi. "Chỉ cần chờ một chút nữa."


 

Người quản gia mở to mắt trước lời chỉ thị của tôi và ngay sau đó hỏi lại với chút do dự.


 

"Thành phố thủ đô không an toàn lắm, thưa công nương. Đề phòng trường hợp ngài gặp rắc rối thì có nên cho người tuần tra xung quanh thị trấn? "


 

"Không, cảm ơn. "


 

Tôi trả lời chắc nịch.


 

Không có gì nực cười hơn việc cho rằng ML có thể làm bẽ mặt tôi cả. "Chỉ cần đợi anh ta tự mình trở lại trên đôi chân của mình."


 

"Vâng, thưa công nương."


 

Người quản gia dường như không thể hiểu nổi phản ứng của tôi, nhưng ông ta vẫn lặng lẽ chấp nhận.


 

"Có cần phải báo cáo với ngài công tước trẻ?"


 

Nếu Derek biết, việc Eclise bị đuổi ra khỏi nhà chắc như đinh đóng cột.


 

"Xin hãy giữ bí mật về việc này."


 

"Công nương."


 

"Tôi xin ông, quản gia. Tôi không muốn làm lớn chuyện lên. Anh ta sẽ trở lại sớm thôi."

Người quản gia gật đầu với vẻ mặt nhăn nhó.


 

"Cám ơn, ông có thể đi ra ngoài rồi."


 

Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng quản gia đóng cửa và rời đi.


 

Tôi ấn hai bên thái dương đang đau nhức và cố gắng xua đi nỗi lo ngày càng lớn. 'Chuyện gì đã xảy ra vậy?'


 

Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài tin vào việc anh ta sẽ sớm quay lại, sự ưu ái của Eclise là đường sống duy nhất của tôi ngay lúc này.


 

Nhưng nếu không thật trọng thì mối nguy cơ lại rất lớn và có thể ảnh hưởng đến cả mạng sống.


 

"Bây giờ chỉ còn 10% thôi."


 

Sau đó tôi bắt đầu chiến đấu với những nghi ngờ vô tận không ngừng xuất hiện trong đầu mình.


 

****


 

Tôi không biết được ngày hôm nay đã trôi qua như thế nào.


 

Đã gần nửa đêm tôi vẫn chưa nghe tin Eclise trở lại, nỗi thấp thỏm lên đến đỉnh điểm.

Sau khi chạm vào viên ruby, cuối cùng tôi không thể chịu đựng được và mở miệng.


 

"Emily, cho gọi quản gia."


 

"Vâng thưa cô."


 

Emily nhận lệnh và rời đi khi cô ấy đã nhìn tôi nhàm chán cả ngày trong phòng.


 

"Công nương cho gọi tôi?" Một lúc sau người quản gia đến.


 

Ngay cả khi Derek phát hiện ra thì bây giờ tôi chỉ có một con đường duy nhất, tôi ra lệnh không do dự:


 

"Hãy phái người và chó săn đến ngôi làng nơi Sir Spencer sống."


 

"Vâng? Vâng, tôi hiểu rồi."


 

"Và đưa tất cả các pháp sư của gia tộc theo."


 

Nhưng chính ngay lúc đó:


 

"Ah, thưa công nương! Quản gia!"


 

Emily xông vào qua cánh cửa đang mở. "Người hộ tống công nương đã quay trở lại!"


 

Tôi và quản gia cùng lúc chạm mắt nhau. "Đưa anh ta đến phòng của tôi ngay bây giờ."


 

Một lúc sau, quản gia đưa Eclise vào phòng của tôi.


 

Khi quản gia rời khỏi phòng và chỉ còn lại Eclise, một sự im lặng băng giá trong căn phòng còn lại của hai người.


 

"Chủ nhân."


 

Eclise phá vỡ sự im lặng nặng nề, chậm rãi bước đến.


 

Đến gần bàn nơi tôi đang ngồi và tự nhiên quỳ xuống dưới chân tôi. Anh ta ngước khuôn mặt vô cảm lên nhìn tôi.


 

Điều gì đã xảy ra với anh ta trong ngày hôm nay thế? Mặt mày xanh xao, trắng bệch như người ốm.


 

Nếu hỏi liệu tôi có bị tổn thương không thì sự kiên nhẫn của tôi đã đến giới hạn rồi. "Ngươi đã ở đâu vậy?"


 

Giọng anh chói tai đến mức không kìm được.


 

Tôi luôn là người cố gắng nở một nụ cười trước mặt anh ấy và dùng một giọng nói nhẹ nhàng. Con ngươi xám nâu lúc đầu đã rung động, khi tôi nhìn thấy nó lần đầu tiên.


 

"Chủ nhân."


 

"Trả lời ta."


 

Tôi truy hỏi anh ta không ngừng nghỉ.


 

"Tại sao ngươi lại biến mất không nói một lời?"


 

"Ngài có lo lắng không?"


 

"Lo lắng?" Một tiếng cười lạnh lùng bật ra.


 

Chỉ ba tuần trước khi 'công nương thực sự' trở lại!


 

Chỉ còn ba tuần nữa là đến cuộc vượt ngục, nỗi sợ hãi, lo lắng và ngột ngạt có thể sẽ làm tôi bộc phát bất cứ lúc nào.


 

Tôi có thể miêu tả rồi gộp chúng với nhau bằng một chữ 'lo lắng' không?


 

"Trông ta rất buồn cười phải không?"


 

Vào lúc đó tôi thậm chí không thể nhìn thấy màu đỏ sẫm đang chiếu sáng trên đầu anh ấy.


 

"Trông ta có giống như một kẻ điên khi giao tính mệnh của mình cho ngươi mà không nói cho ngươi biết sao?"


 

"........."


 

"Chúng ta đã từng có khoảng thời gian cùng nhau."


 

Tôi đã liều mạng và di chuyển mục tiêu. Hết lần này đến lần khác tôi cúi đầu trước Công tước nhưng tôi không biết được khi nào sự ưu ái của mình sẽ giảm xuống, tôi run rẩy, thậm chí không nói được một lời trước mặt anh ấy.


 

Những từ ngữ đã dâng đến cổ họng nhưng vẫn phải nuốt xuống, tôi hít một hơi thật sâu. "Ta không biết mình phải chịu đựng và sẽ giữ thái độ vị tha cho anh đến mức nào."


 

"Tôi xin lỗi, chủ nhân."


 

Eclise lắc lắc đầu, tránh ánh mắt của tôi, trông anh ta giống như một con chó ủ rũ bị bỏ rơi vậy.


 

"Chỉ thiếu một chút nữa thôi thì đã xảy ra tai nạn..." Anh ta hạ mắt xuống rồi ngoan ngoãn đáp.


 

Tôi lạnh lùng hỏi lại. "Tai nạn gì."


 

"Tôi đã gặp những người đồng hương của mình..." Anh ấy lại ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Và sự tức giận không kiềm chế được của tôi đã biến mất khi tôi bắt gặp sự đau đớn trong ánh mắt kia.


 

"Những người bị bán làm nô lệ như tôi."


 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 136
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.