Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 117

"Nhắc đến phiên tòa!"

Ngay lập tức, tôi cảm thấy cảm giác kỳ lạ ập tới.

Tôi không thể hiểu được Derek đang nghĩ gì khi bảo tôi hãy nói cho anh ấy biết hình phạt mà tôi muốn. "Điều gì xảy ra nếu tôi thắng trong phiên tòa?

 

"Họ sẽ phải vào tù." "vào tù?"

 

"Đúng vậy. Hoặc họ phải bồi thường một số tiền lớn nhưng họ không trả nổi đâu." Ý nghĩ nó là quá nhiều cho một cái miệng xấu xí xuất hiện thoáng qua trong đầu tôi.

 

Nhưng tôi quyết định gạt nó đi. Bất kể mục đích của vấn đề ngày hôm qua là gì, nó đã được thực hiện bởi Derek.

 

"Và thưa cô.”

 

Người quản gia đột nhiên hạ giọng và nói với giọng chán nản. "Tôi đã hoàn thành công việc cho Eclise."

 

Tôi đã rất vui mừng. "Thật sao? Đó là ai?"

 

"Ngài Spencer, từng là phó sư đoàn hiệp sĩ Hoàng gia, người đã nghỉ hưu cách đây hai năm. Sau khi nghỉ hưu, ông ấy mất tích, nhưng giờ ông ấy đang dạy viết và kiếm thuật cho trẻ em ở một thị trấn nơi thường dân của thủ đô sinh sống."

 

"Cảm giác như ông ấy là một chuyên gia giấu nghề trong lĩnh vực này."

 

Như để ủng hộ suy nghĩ của tôi, người quản gia nói thêm.

 

"Ông ấy nổi tiếng với kỹ năng kiếm thuật tuyệt vời của mình từ những ngày còn hoạt động trong quân ngũ."

 

Tôi đã dừng lại một lúc bởi vì có một tia hy vọng lóe lên rằng Eclise thực sự có thể sẽ trở thành bậc thầy kiếm thuật sau khi tôi trốn thoát khỏi đây.

Ở hế độ bình thường, anh ấy giấu kỹ năng của mình và cuối cùng phản bội Penelope. “Chà, không vấn đề gì.”

 

Nhưng tôi đã dập tắt suy nghĩ của mình trong giây lát. Anh ấy đã ra ngoài và cứu chủ nhân thực sự của mình.

 

Tôi ước tôi là một dấu cộng cho sự yêu thích của anh, mà không bất ngờ biến mất.

 

Hơn nữa, anh ấy là thiên tài được trời phú, có thể sẽ trở thành Sword Master trong vòng một tháng tới.

 

"Chút nữa, tôi sẽ dẫn anh ấy đến chỗ ngài Spencer. Chúng tôi có một cỗ xe ở cửa sau."

 

"Vậy thì hãy gọi cho Eclise trước. Ta sẽ chuẩn bị và ra ngoài sớm."

"Thưa tiểu thư?"

 

Người quản gia có vẻ ngạc nhiên.

 

"Đúng. Hôm nay là ngày đầu, vì vậy ta phải tiễn cậu ấy đi." Tôi gật đầu và mim cười.

 

Còn hơn ba tuần cho đến buổi lễ trưởng thành, nơi bà chủ thực sự xuất hiện. Để thoát khỏi nơi chết tiệt này và trở về thế giới ban đầu, tôi quyết định thử mọi thứ có thể.

 

***

 

Trong khi quản gia đưa Eclise về ký túc xá trước, tôi rửa mặt và thay quần áo. lấy ra một chiếc váy màu đỏ sẫm gần trùng với màu đen làm bằng chất liệu mỏng và mặc nó.

 

Hôm trước, khi tôi tham dự cuộc thi săn bắn, tôi mặc một chiếc váy màu đỏ rực rỡ, Eclis.

 

Nó đã làm tốt nhiệm vụ của mình.

 

Nhìn vào gương và mỉm cười mãn nguyện, tôi rời khỏi phòng đi thắng về phía cửa sau của dinh thự để đi tắt ra vưòn sau.

 

Khi tôi lặng lẽ mở cửa, cuộc gặp giữa tôi và Hoàng tử đã bắt đầu ngay lập tức.

 

Những cành hoa được quản lý kỹ lưỡng bị gió thổi nhẹ lay động.

 

Khi đang chuẩn bị đi về phía cửa sau, tôi dừng lại trước một thứ đập vào mắt mình. Ngay trước khu vườn, những bông hoa màu xanh nhạt không tên đã nở rộ.

 

Tôi đến đó và chọn một trong những bông hoa nở rộ nhất. Hơi sáo rỗng, nhưng nó giống với màu mắt của tôi.

 

Một vài ngày trước, tôi trả lại chiếc vương miện làm bằng hạt khô. Tôi đã nghiêm túc nhìn nó và quay lại một lần nữa.

 

Tôi đi bộ.

 

Sau đó một lúc, khi đến cổng sau, tôi thấy Eclise và người quản gia đã đến. Từ xa, thanh màu đỏ sẫm sáng lên rõ ràng.

 

Tôi nhanh chóng di chuyển, giấu những bông hoa sau lưng. "Eclis."

 

"Chủ nhân?"

 

Đôi mắt cậu ấy tròn xoe như một chú cún con, như thể vốn không hề mong đợi tôi sẽ đến. "Làm thế nào mà cô đến được đây?"

 

"Đây là chuyến đi đầu tiên của cậu nhưng ta lại là người lo lắng." Mắt cậu lơ đễnh trước những lời nói của tôi, nhưng cậu không hề căng thẳng. Tôi không quan tâm đến điều đó và mim cười.

 

"Cậu cảm thấy thế nào? Mọi chuyện đúng như cậu mong muốn." mắt Eclise lấp lánh lên.

 

Cậu vô cảm đến mức khó có thể nhận ra cảm xúc qua gương mặt cậu.

 

Nhưng một lúc sau, cậu mở miệng nói. "...tốt."

 

"May quá."

 

Một câu trả lời khiến tôi hài lòng.

 

Đến lúc đó tôi mới lấy ra được thứ gì tôi đã giấu sau lưng. "Đây rồi."

 

Phản ứng đã làm rung chuyển bông hoa xanh nhạt bằng một cái 'tong-' và một cái vỗ nhẹ vào mũi Eclis. Một hương thơm ngọt ngào của hoa lan tỏa trong không khí giữa chúng tôi.

 

Đôi mắt xám từ từ mở to. “Cái này…"

 

"Trên đường đi, ta đã nghĩ về cậu, vì vậy ta đã hái nó."

 

Tôi từ từ đưa tay cầm những bông hoa gần mặt cậu.

 

Sau khi đưa bông hoa qua các ngón tay, tôi nhẹ nhàng cắm hoa vào tai cậu.

 

Tôi tự hỏi mình sẽ làm gì nếu cậu đánh vào tay tôi ngay lập tức, nhưng may mắn là cậu không nhúc nhích cho đến khi tay tôi di chuyển.

 

Màu này không hợp với khuôn mặt khô ráp, mái tóc xám của cậu, vì vậy tôi nửa đùa nửa thật để giúp cậu thoải mái hơn.

 

Sự xuất hiện một cách sáo rỗng bông hoa này cùng với những bông hoa bên cạnh khu vườn có vẻ được hơn, ---

 

Nó bừng sáng và phù hợp một cách đáng kinh ngạc.

Tôi nhìn chằnm chằm vào cậu một lúc, sau đó nói ra tất cả cảm xúc của mình. "Cậu xinh thật.."

 

Đó chỉ đơn giản là một sự khen ngợi.

 

Lúc đó, đôi mắt Eclis run lên. Cậu nhanh chóng cúi đầu xuống như để che giấu điều đó.

 

Vị trí cài hoa ở sát gần khuôn mặt. Nên tôi có thể nhìn thấy vết đỏ rát này.

 

‘Ồ. Đây chắc chắn là một điểm cộng.’

 

Nhìn cái thanh đỏ sẫm sáng bóng chỗ cậu thay nhau phát sáng, tôi mở miệng, che đi nụ cười.

 

"Ta đã cố gắng hết sức để tìm giáo viên cho cậu, vì vậy hãy cố gắng hết sức và nghĩ đến ta." Tôi ngầng cao đầu một cách kiểu kỳ và khoe khoang về điều đó.

 

The hidden gin that Derek saved me. Thực ra, cậu ấy không cần phải biết. "Được chứ?"

 

"Được."

 

Eclise đáp lại một cách ngoan ngoãn.

 

Ngay sau đó cậu ấy ngẩng đầu lên. Và....

 

"Tôi sẽ cố gắng hết sức để trở thành một hiệp sĩ đầy niềm kiêu hãnh cho chủ nhân của tôi."

 

Cậu nói, nhìn tôi với ánh mắt đầy những cảm xúc không tên, không rõ ràng.

 

Tôi rơi vào trạng thái bàng hoàng.

 

Trong một khoảnh khắc, tôi chợt nhận ra rằng đôi mắt màu xám của cậu ấy dường như tối hơn nhiều so với bình thường. "Tôi nghĩ chúng tôi sẽ phải đi ngay bây giờ, thưa tiểu thư."

 

Đúng lúc đó, người quản gia đến đánh thức tôi dậy.

 

"Được rồi, ta đi bây giờ đây. Mau đi theo quản gia đi, Eclise." Tôi mim cười ngại ngùng và ra hiệu cho Eclise.

 

Cậu nhìn chằm chẳm vào tôi trong giấy lát trước sự thúc giục của người quản gia, và chậm rãi quay lại. Thanh đo màu đỏ sẫm dần dần tiến xa về phía trước.

 

Tôi đứng yên tại vị trí cho đến khi họ khuất dạng sau cổng sau và phải một lúc sau tôi mới sực tỉnh.

 

"Ö, ta có cảm thấy rất tốt."

 

Tôi nhận ra rằng tôi đã không kiểm tra sự ưu ái của cậu ấy.

 

Vì lý do nào đó, cảm giác như thể có một cơn bão ập đến và biến mất trong chốc lát.

 

****

 

Trở về phòng, tôi ngồi trước bàn làm việc và nghĩ về tin mà quản gia đã nói sáng nay. "Vinter Vernandi..."

 

Nghĩ lại thì đã lâu rồi tôi không gặp anh ấy. Thực ra, thật tốt khi gặp họ dù chỉ một lần.

 

Tôi tự hỏi trên đầu anh ấy đã đổi thành màu gì, và còn có Phil Yoga để tìm hiểu xem anh có liên lạc với cô hay không, vì chỉ còn một khoảng thời gian ngắn trước khi cô xuất hiện.

 

Tap, tap--. Tôi lầm bầm, gõ ngón tay lên bàn. "Có phải lý do hợp đồng đá quý là cách tốt nhất để gặp nhau không?" Nhưng hiện tại mỏ ngọc lục bảo không phải của tôi.

 

Đó là bởi vì quản gia đã làm đại diện cho tôi, vì vậy tôi không nên đến để tuyên bố sở hữu nó. Không cần thiết phải thông báo điều đó.

 

Tôi mở đáy ngăn bàn và lấy ra một cái phong bì màu trắng. Nhưng một cái gì đó bên trong ngăn kéo xuất hiện cùng với phong bì.

 

"Uh"

 

Tôi mở to mắt.

Một chiếc khăn tay màu trắng hình con thỏ. Sau khi thử nghiệm, Vinter đã sử dụng phép thuật để làm nó xuất hiện.

 

Tôi cất những thứ Emily đưa cho tôi vào ngăn kéo, và quên mất chiếc khăn này. Tôi nhớ điều gì đó đã xảy ra.

 

Tôi cần thận lấy ra con thỏ cùng với phong bì trắng để nó không bị lỏng. "Vậy là, mình đoán mình cũng sẽ phải trả lại cái này."

 

Tôi lần lượt nhìn hai món đồ, tâm trí giằng xé của tôi trở nên vững chắc. ‘Mình phải đi xem một khu đất trống trong khoảng thời gian ngắn ngủi sắp tới’. Đó là cách tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

 

Được rồi. Tôi phải nhanh chóng nằm xuống giường.

 

Tôi đã bị thiếu ngủ bởi vì tôi muốn nhìn thấy quản gia và Eclise vào sáng sớm. Ngay khi cơ thể tôi dần lịm đi.

 

Hwa-ak-!

 

Đột nhiên cánh cửa sổ đang đóng cạnh giá sách mở tung ra và một con gió lớn bắt đầu thổi.

"Ah! Cái gì, cái gì vậy!"

 

Tôi thậm chí không thể mở mắt.

 

Tôi luống cuống tay chân trong lúc vội vã.

 

Tôi hoảng hốt đến mức không thể cảm nhận được cảm giác deja vu mà tôi đã trải qua một lần. Một lúc sau gió bắt đầu lặng đi và yên tĩnh hơn.

 

Chính lúc đó.

 

Từ đâu đó có một giọng nói dày đặc của một người đàn ông với âm thanh ồn ào bắt đầu phát ra. "Một công việc hỗ trợ. Một hợp đồng... để có được một công việc... "

 

Tôi thở hồn hển, giật mình và hết hồn.

 

"Hyuk, Heo-eok, đồ khốn nạn" và nhanh chóng được tìm thấy.

 

"Jikji. ... Dan..lên đầu đi mà... Nào...... làm ơn”

 

Con thỏ làm từ khăn tay trên bàn của tôi đang nói chuyện với cái đầu tò mò ngầng lên.

 

Bạn đang đọc:Kết Thúc Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái ChếtChương 117
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.