Bạn đang đọc:Tàng Ngọc Nạp ChâuChương 26

Hôm nay, Ngọc Châu ngủ đến vô thức, mặc dù cảm giác được có người đụng vào khăn lụa, nhưng làm sao cũng không mở mắt ra được. Mãi cho đến khi có một luồng khí nóng thổi đến, cảm giác môi mình bị ngậm lấy. Ngọc Châu lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh.

Nàng vừa bừng tỉnh, chỉ thấy một người nằm trên người mình, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt say mê, không phải ai khác mà là Đại ca Tiêu Sơn của mình? Lúc này, Ngọc Châu không khỏi kinh hãi, mạnh mẽ duỗi tay đẩy hắn ra, chột miệng nói: “Đại ca, huynh đang làm gì?”

Lúc này lẽ ra Tiêu Sơn và Tiêu lão gia đi mua vật phẩm trở về, Tiêu lão gia liền tranh thủ lúc rảnh rỗi ra quán nước kế bên ngồi uống trà khi đó Tiêu Sơn liền trở về một mình. Ma ma và những nha hoàn khác đều đi theo Vương phu nhân và Ngũ cô nương ra ngoài, trong nhà cũng chỉ còn lão bộc trông cửa và một mình Giác nhi mà thôi.

Giác Nhi tranh thủ lúc Lục cô nương ngủ trưa, nàng liền đi xuống phòng bếp làm món canh gà hầm sâm, còn lén mang đến một hộp nhân sâm, sợ Vương phu nhân thấy được sẽ đòi hỏi, nên nàng vẫn luôn giấu ở rương áo lót của Lục cô nương, lúc này vừa hay không có ai ở nhà, nàng tranh thủ đem đến hầm với canh bồi bổ nguyên khí cho Lục cô nương. Cho nên lúc này Giác nhi đang canh lửa cho nước hầm, hiển nhiên nàng sẽ không nghe thấy âm thanh ở cửa trước nên không nhìn thấy được Đại thiếu gia đi vào phòng của Lục cô nương.

Tiêu Sơn lúc này chỉ muốn gọi Ngọc Châu đến xem những món đồ trang sức và son phấn mà hắn cố ý mua cho nàng, lại không nghĩ rằng sẽ thấy được hình ảnh nàng đang nằm ngủ một mình trên giường. Dáng vẻ yểu điệu kia cứ như một cánh sen mềm mại đang nằm yên tĩnh bên núi nhỏ, trên mặt tuy là bị khăn lụa che mất, nhưng phần cổ trắng mịn khiến cho người khác không dời mắt được. Phần cổ áo hơi hơi mở rộng, thậm chí có thể mơ hồ mà thấy được đường cong khuyến rũ của nàng.

Thấy hình ảnh này, Tiêu Sơn lại cứ nhìn không chớp mắt, biết rõ vào khuê phòng của Ngọc Châu là không ổn, nhưng vẫn cứ như bị mê muội hấp dẫn mà đi vào, rồi phạm phải chuyện tế nhị như này.

Hiện tại Ngọc Châu bỗng nhiên bừng tỉnh, Tiêu Sơn cảm giác như máu đang chạy thẳng lên đầu, lần nữa ôm chặt lấy Ngọc Châu, khẩn trương run rẩy mà nói: “Ngọc Châu, muội thành toàn cho ta đi…”

Đúng vào lúc này, trong viện truyền đến một loạt âm thanh cười đùa vui vẻ, mơ hồ còn có thể nghe được giọng nói cao vút của Vương phu nhân, mà Tiêu Trân Nhi lúc này lại đang luôn miệng gọi “Lục muội”, theo tiếng nàng ấy thì đang một đường hướng phía phòng mình đi tới.

Tiêu Sơn sợ hãi, vội vàng buông lỏng tay.

Ngay đúng vào lúc này, Tiêu Trân Nhi ôm hộp trang sức, cười hả hê đi đến, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu liền thấy Đại ca vẻ mặt ngượng ngùng đang đứng giữa phòng, mà Ngọc Châu thì tóc rối tung, quần áo không được chỉnh tề, bộ dáng như vừa thức dậy, tức khắc trong lòng có chút sợ, có chút không biết làm sao mà kêu lên: “Đại…Đại ca, sao huynh lại ở trong phòng Ngọc Châu vậy?”

 

Tiếng kêu của nàng ta không hề nhỏ vì bất ngờ này, Vương phu nhân lúc này đang ở ngoài liền nghe thấy, lập tức dừng chân, cũng đi vào trong phòng.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt khiến bà tức đến mức huyết máu trào lên cổ họng. Trong lúc nhất thời bà thật sự muốn tát cho nghịch tử một cái, rồi lại hung hăng tát cho nghịch nữ không biết xấu hổ kia một cái! Cho thấy so với Ngũ cô nương thì bà cũng từng trải hơn.

Thế nhưng cái chuyện không ra gì trong nhà thế này làm sao lại để lan truyền cho hạ nhân biết được? Cuối cùng chỉ có thể ôm hận mà trừng mắt nhìn Ngọc Châu, sau đó nắm lấy tay áo Tiêu Sơn, nói: “Đi, vào phòng ta!”

Tiêu Sơn nhất thời cũng lúng túng, giật mình, lúc này mặt cũng tái mét, không tiện tránh mặt mẫu thân, nên liền đi theo bà ra ngoài.

Lúc này, Tiêu Trân Nhi lưỡng lự đứng tại chỗ, có chút không biết làm sao, chỉ nghe thấy mẫu thân lúc này ở ngoài cửa gọi: “Tiểu Lão Ngũ, con cũng ra ngoài!”

Vì thế là nàng ta cũng lững thững ra khỏi phòng theo mẫu thân, chỉ để lại một mình Ngọc Châu.

Giác nhi lúc này bưng một chén canh nhỏ từ phòng bếp tới, vừa vào phòng, nhìn thấy Ngọc Châu đang ngồi trước gương chỉnh trang lại đầu tóc, tức khắc trong lòng suy nghĩ, hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Sao thấy vẻ mặt phu nhân lại trông giận dữ như vậy ạ?”

“Không có gì …..” Ngọc Châu đứng dậy nói, “Giác nhi mau thu dọn quần áo, chỉ mang theo những thứ cần thiết….”

Đúng lúc này, nha hoàn ở ngoài cửa kêu lên: “Lục cô nương, phu nhân cho gọi người.”

Ngọc Châu sửa sang lại quần áo, từ trong rương lấy ra vương bài dự thi được bọc lại bằng vải bố, mang theo đi ra ngoài. Vào đến phòng, lúc này chỉ có Vương phu nhân và Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn ngồi một bên ghế trúc im lặng còn Vương phu nhân lúc này lại đang cầm trên tay một cây thước sắt dùng cắt may cây roi mây, sắc mặt xanh mét ngồi trên giường hướng về phía Ngọc Châu nói: “Quỳ xuống cho ta!”

Tiêu Sơn nghe vậy ngồi không yên liền muốn đứng dậy, liền bị Vương phu nhân trừng mắt một cái.

Ngọc Châu vẫn đứng như cũ, cũng không có ý định quỳ xuống.

Vương phu nhân đã quen thấy nàng nhu thuận, giờ gặp phải tình huống này, cơn hỏa khí kia càng nổi dậy không kìm được, liền đứng dậy đi thẳng đến bắt cô quỳ xuống.

Nhưng Ngọc Châu lại lui về phía sau vài bước, bình thản mở miệng nói: “Mẫu thân nói đúng, con là nên dập đầu từ biệt mẫu thân, vốn dĩ chờ sau khi vào cung gặp Nhị tỷ sẽ đem chuyện này nói ra, nhưng hiện tại xem ra cũng là lúc thích hợp để nói…”

 

Nói xong nàng từ trong ngực lấy ra vương điệp bài dự thi, đưa đến trước mặt Vương phu nhân.

Vương phu nhân vung tay lên, ném vương điệp bài đó qua một bên không quan tâm đến vương điệp kia là gì. Nhưng Tiêu Sơn lúc này chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đó là vật gì, lập tức đi đến nhặt lên, kinh ngạc nói: “Vương Điệp bài dự thi điêu khắc ngọc? Cái này từ đâu mà muội có?”

Vương phu nhân nghe xong, cũng thu tay lại, kinh ngạc không tin mà nhìn Ngọc Châu.

Ngọc Châu cúi đầu đáp: “Là cố nhân của phụ thân muội đã tìm cách giúp đỡ và đem đến”

Đúng là lời này, Ngọc Châu cũng không phải là nói dối, nếu suy nghĩ lại thì vị Nghiêu Thái úy cũng được xem là cố nhân của phụ thân. Nhưng lời nửa thật nửa giả này vào tai Vương phu nhân lại mang sự đối lập rất lớn.

Trong lúc nhất thời bà ta có chút khiếp sợ, cũng không nghĩ tới một Lục nha đầu thường ngày không thể hiện bản thân tự nhiên lại có năng lực như vậy. Âm thầm kín tiếng mà có được Vương điệp bài dự thi, phải biết rằng trước đây Tiêu Sơn đã phải cúng bái bao nhiêu đền miếu lớn nhỏ trong thành, cũng không có chút vận may nào tới cửa Tiêu gia a! Vì vậy, trong lòng lại kiềm một chút. Những bận tâm trong lòng lúc này, cũng giảm bớt đi vài phần tức giận.

Nhìn sắc mặt Vương phu nhân bớt giận Ngọc Châu liền mở miệng nói: “Vốn thấy cuộc thi sắp tới muốn xin mẫu thân cho con dọn ra ngoài, tĩnh tâm luyện khắc ngọc, hy vọng sẽ làm rạng danh Tiêu gia một lần nữa, nhưng ngân lượng trong nhà gần đây đang thiếu thốn, sợ rằng việc thuê trạch viện sẽ gây khó khăn…Cố nhân còn muốn gửi tới một lượng lớn vật liệu cho Ngọc Châu, mà nhà cửa bên này khẳng định sẽ không để hết được, vốn muốn xin mẫu thân, thuê một trạch viện bên ngoài, Ngọc Châu liền tự mình thu dọn ra ngoài cho tiện.”

Nếu là thường ngày, Vương phu nhân nghe thấy mấy lời này, sẽ cho một tràng trách móc, nào có đạo lý nữ nhi sống tách cha mẹ ở nơi đất khách quê người này? Ngọc Châu tuy rằng là dưỡng nữ con nuôi, nhưng Vương phu nhân cũng không muốn người trong Kinh thành nghĩ mình khắc nghiệt với nàng.

Thế nhưng hôm nay bà bắt gặp được con trai lớn của mình động chân tay với Ngọc Châu, chỉ hận không thể đuổi Ngọc Châu đi xa, miễn cho chuyện xấu này bày ra trước mắt bọn nô tài trong nhà, truyền tới quê nhà làm hỏng thanh danh của nhi tử.

Vì thế Lão phu nhân lập tức trầm giọng nói: “Nếu ngươi đã tồn tại tâm tư như vậy, thì dọn ra ngoài cũng tốt! Chỉ là tiền bạc trong nhà không nhiều, nên không thể cho ngươi thuê trạch viện quá lớn, nếu ngươi không có ý kiến gì, thì cứ làm như vậy đi!”

Ngọc Châu lập tức trầm tĩnh đáp: “Lúc trước Ngọc Châu đã xem qua một trạch viện nhỏ, gia chủ kia chính là nữ cư sĩ để tóc tu hành, cố ý cho thuê nhà kề, sau phòng vừa hay có một khoảng sân lớn, có thể làm thành xưởng điêu khắc ngọc, nữ sĩ này từ trước đến nay vốn thích thanh tĩnh, một mình sống trong Đông viện, chỉ là không muốn cho nam khách thuê, con và bà ấy từng nói chuyện với nhau, bà ấy nguyện ý cho con thuê một tháng với giá thấp, chỉ cần không được dẫn nam khách về nhà, không biết ý mẫu thân thế nào?”

Vương phu nhân vừa nghe như trúng tim đen, bà ta đang lo lắng nếu Ngọc Châu dọn ra ngoài, thì chẳng phải dễ dàng thừa cơ cho Tiêu Sơn lui tới, nếu việc không cho dẫn nam nhi về nhà, chẳng phải là mấu chốt cắt đứt hậu hoạn sao?

Vì thế không đợi Tiêu lão gia về, bà tự đưa ra quyết định của mình, cho ma ma lấy tiền riêng của mình, sai người đi đến chỗ Ngọc Châu nói xem xét một phen, xem thử lời Ngọc Châu nói có thật hay không, nếu là sự thật thì liền cho tiền đặt cọc.

Lúc này, Ngọc Châu cũng không muốn nói chuyện với Tiêu Sơn, nên thấy phu nhân mở lời như vậy liền tự mình trở về thu thập đồ vật cần thiết.

Nàng sớm đã có ý định rời khỏi Tiêu gia ra ngoài ở riêng, trước đây nhiều lần dạo quanh Kinh thành, cũng tìm kiếm được nơi thích hợp. Chẳng qua vẫn sợ phụ thân và Đại ca không đồng ý, mới trì hoãn không dám nói ra. 

Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội để nàng nói ra, chỉ cần dọn ra ngoài là tránh được rất nhiều phiền toái sau này.

Sự việc ngày hôm nay, Tiêu Sơn sai hoàn toà và hắn không có lý do nào đúng đắn. Vì vậy không thể ngăn cản Ngọc Châu, cũng không tiện mở miệng khuyên bảo mẫu thân, chỉ thầm nghĩ Ngọc Châu dọn ra ngoài ở cũng tốt, miễn cho mẫu thân ở phía trước làm vướng tay vướng chân, sau này tính tiếp vậy.

Hắn so với mẫu thân hiểu rõ hơn nhiều, trong lòng suy đoán được vị cố nhân kia của Ngọc Châu tám chín phần mười là Ôn Tật Tài. Nhưng Ôn Tật Tài mới tiếp nhận thánh chỉ, ít ngày nữa là phải nghênh thú Công chúa, mấy ngày hôm trước khi gặp mặt hắn còn than thở, nói là ba năm không được nạp thiếp.

Ngọc Châu vốn thông minh, hẳn là nàng biết Ôn Tật Tài ba năm sau sẽ cố ý nạp nàng, nên đã có vị Công chúa cũng không hẳn là ngốc kia trấn gia, đương nhiên cũng sẽ biết được Ôn tướng quân không phải lương phối tuyệt không chung thủy với nàng. Vì thế, chỉ cần hắn làm tốt mọi việc trong Kinh thành, về quê cầu xin sự đồng ý của tổ mẫu, cưới Ngọc Châu vào phủ, cùng Trần thị không phân biệt lớn nhỏ, đều làm thiếp, thế chẳng phải trong nhà ai cũng vui vẻ hòa thuận sao?

Cho nên tạm thời hắn cũng không muốn ngăn cản, chỉ để cho Ngọc Châu tĩnh tâm, cẩn thận luyện tập chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới….

Tiêu lão gia lúc này vẫn đang uống trà vui vẻ, quán trà trong Kinh thành chẳng những có nhạc sư ca giả, còn có ảo thuật xiếc diễn trò ảo, còn ăn mấy phần lồng điểm tâm, ngâm một trấm trà xanh, du dương tự đắc trải qua một ngày vô cùng thoải mái, đến không phải lúc mặt trời lặn cũng vẫn không chưa muốn rời đi.

Nhưng khi ông ngâm nga tiểu khúc mới học, nâng cổ tay áo cầm bình trả nhỏ, mang theo lão nô bộc quay về, đột nhiên phát hiện trong viện tựa hồ thiếu đi một người. Phòng của Lục nha đầu cũng không thấy mở đèn. Vì thế, ông thấy kì quái mà mở miệng hỏi: “Lục nha đầu sao lại ngủ sớm như vậy? Sinh bệnh sao?”

Vương phu nhân lúc này đứng ở cửa, vừa một bên sai người rải bát nước muối trừ tà, mộtvừa bên lạnh nhạt nói: “Nó nói muốn tham gia cuộc thi điêu khắc ngọc, ghét bỏ cái viện này nhỏ hẹp, liền tự mình dọn ra ngoài, lúc nãy kêu nha hoàn thuê xe ngựa, đi được một nén nhang rồi!”

Tiêu lão gia vừa nghe thấy có chút bất ngờ, liền vội vàng đẩy cửa phòng Lục cô nương ra xem, không phải chứ! Ngay cả chăn đệm cuốn trên giường cũng không có!”

Nhưng Tiêu lão gia biết rõ tính tình phu nhân nhà mình, nhìn vẻ mặt âm u của bà ấy, lại rải muối khắp nơi, liền biết có chuyện xảy ra. Lúc này trời đã tối đen, lão bà vợ của mình như là bị cái gì ám vậy, sao lại không có chút tấm lòng từ mẫu như vậy, sao có thể yên tâm để Lục nha đầu thân con gái một cô nương gia mình chuyển nhà mà đi trong đêm thế này ra ngoài giờ này!”

 

Lúc này, Tiêu lão gia cũng không còn gì để nói nữa, tức đến mức làm rơi ấm trà trong tay nói: “Này Đây…Đây so với ảo thuật trong trà lâu còn giỏi và lợi hại hơn! Làm biến mất được cả người sống! Có năng lực thì đem ta biến mất luôn đi! Nhà này từ bây giờ để người như bà làm chủ!”

 

Bạn đang đọc:Tàng Ngọc Nạp ChâuChương 26
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.