Bạn đang đọc:Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng MuộiChương 76

Trước khi đi ngủ, A Dung xem món quà sinh nhật của Yến Tuyết Chiếu tặng nàng.

Đó là một thanh kiếm màu băng lam, thoạt nhìn đã khiến nàng dường như cảm nhận được đây chính là Minh Sương Kiếm. Tạ Quân nói với nàng, đây là tử kiếm của Minh Sương Kiếm, có thể nhìn thấy thanh kiếm này ở trong Kiếm Cốc, có nghĩa là Minh Sương Kiếm danh tiếng lẫy lừng cũng ở ngay trong đây.

Chẳng qua có một cơ quan phải đợi đến lúc Tuyết vực ấm áp nhất mới có thể hành động, còn bây giờ tạm thời không thể xâm nhập được.

A Dung không hiểu cái gọi là thuật cơ quan, nhưng nàng biết, lần được gặp Tam ca ca tiếp theo, chính là mùa Tuyết vực ấm áp nhất.

Hôm sau, bầu trời Tuyết vực vẫn là màu xanh khói, không khí vừa mát lạnh vừa tươi mới.

A Dung đứng ở cổng sơn trang, cũng chính là nơi gặp Cố Tề Quang lần đầu, tiễn Tạ Quân và Dịch Vân Trường rời đi.

Hai người đều có võ công không tầm thường, y phục trên người gọn gàng đơn giẩn, nhìn vô cùng mạnh mẽ tuấn tú. Tạ Quân quay đầu nhìn A Dung một cái, nụ cười dịu dàng cực kỳ.

“Tam ca ca!” A Dung đột nhiên đuổi theo: “Giúp muội chuyển một vật.”

Nàng lấy ra một chiếc khăn thêu khuê danh từ trong vạt áo, nghiêm túc đặt trên tay Tạ Quân: “Muội muốn đưa cái này…cho Mẫn Mẫn.”

Tạ Quân hiểu được ý của A Dung, gật đầu: “Được.”

Hắn xoay người rời đi.

Mà Dịch Vân Trường từ đâu đến cuối chưa từng quay đầu lại.

“Đi về thôi.” Yến Tuyết Chiếu nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của A Dung, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Vâng ạ.” A Dung thu lại vẻ lưu luyến trong mắt, cười rộ lên. Nàng mặc cho Yến Tuyết Chiếu dắt, bàn tay kia kéo Cố Tề Quang, cười nói: “Về nhà thôi!”

Cố Tề Quang nghiêng đầu nhìn A Dung cười rạng rỡ và Yến Tuyết Chiếu mặt đầy vẻ nuông chiều, khóe môi cũng cong lên theo.

***

Trầm Mẫn vẫn luôn tưởng rằng A Dung đã chết vì bệnh đậu mùa, bởi vậy khóc mất một khoảng thời gian, mắt sưng lên rồi lại đỡ, đỡ rồi lại sưng, Huệ Nghi Trưởng Công chúa rất đau lòng, nghĩ hết cách làm nàng ấy vui. Trưởng Công chúa tổ chức rất nhiều hội hoa hội thơ tiệc rượu, mời rất nhiều quan lại, công tử quý nữ tới, cuối cùng cũng có thể dời lực chú ý của Trầm Mẫn.

Sau đó Trưởng Công chúa dường như phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ.

Trạng Nguyên tân khoa hình như có hơi không bình thường đối với nữ nhi nhà bà.

Bà là người từng trải, với tâm tư của những người trẻ tuổi thì đoán cái là ra. Vị Hà Trạng Nguyên tuấn mĩ lúc trên hội thơ vô cùng nghiêm túc, mỗi bài thơ làm ra còn hay hơn bài trước đó, khi đối diện với sự tán thưởng của mọi người cũng không kiêu ngạo tự mãn chút nào, chỉ đôi lúc lại nhìn về phía Trầm Mẫn.

Nếu thấy nàng ấy nhoẻn miệng cười, ánh mắt mang vẻ tán thưởng, mặt cậu ta trong nháy mắt liền trở nên vui vẻ hơn, sau đó nghiêm túc làm thơ tiếp.

Tuy Trẫm Mẫn rất buồn vì chuyện của A Dung, nhưng tính cách của nàng ấy vẫn vừa đơn giản vừa nhiệt tình, khi nàng ấy tán thưởng ái mộ ai đó, đôi mắt vốn không thể giấu nổi, vì thế Hà Trạng Nguyên luôn có thể nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của nàng ấy dừng lại trên người cậu ta.

Giống như cơn gió mang theo vị ngọt trong ngày xuân, là mùi hương vấn vương bên chóp mũi mỗi khi đi qua phường nhất phẩm, là bươm bướm vừa xinh đẹp vừa vui vẻ bay lượn giữa cỏ cây, tất cả mọi sự tốt đẹp và ngọt ngào, đều ẩn chứa trong mắt của nàng ấy.

Lúc hội thơ giải tán, Hà Trạng Nguyên cố ý nán lại một lúc, sau đó chờ Trầm Mẫn nâng váy chạy qua đây, nàng ấy thở gấp, khuôn mặt ửng hồng, nói: “Ta cũng viết một bài thơ, cũng không biết viết có hay không, nhờ Trạng Nguyên Lang xem giúp.”

Nàng chìa bàn tay mềm mại trắng nõn, bên trong có một chiếc khăn tay màu hồng nhạt, trên khăn hơi ẩn hiện nét mực. Hà Thời Đồng sửng sốt một hồi, nhận lấy, cậu ta biết trào lưu bây giờ là thế, các quý nữ thích viết chữ lên khăn tay.

Khăn tay của Trầm Mẫn trừ có mùi của mực, còn có chút mùi hương quả trong veo ngọt ngào, như xa như gần phảng phất dưới chóp mũi cậu ta. Hà Thời Đồng nhìn chăm chú, là chủ đề đầu tiên trên hội thơ ban nãy, xuân.

Đọc cẩn thẩn, mặt Hà Thời Đồng dần dần đỏ lên. Trầm Mẫn rõ ràng là viết một bài thơ tình, bên trong đều là tư tình của thiếu nữ, vừa ngọt ngào e thẹn lại vừa nhiệt tình.

“Cái này….” Hà Thời Đồng nhìn Trầm Mẫn một cái, đúng lúc chạm phải đôi mắt hạnh cong cong xinh đẹp của nàng, lập tức nhìn ra chỗ khác, cậu ta hơi chán nản, cảm thấy mình không nên dời mắt nhanh như vậy, có vẻ không được lễ phép: “Bài thơ này rất hay, vừa ngắn gọn vừa sinh động, nhất là câu cuối cùng…”

“Phì.” Trầm Mẫn cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Vậy người viết thơ thì sao?”

Sắc mặt Hà Thời Đồng càng đỏ, từ mang tai lan đến cổ, cậu ta ho một tiếng: “Cái gọi là thơ ví như người, người viết thơ chắc hẳn cũng phải là người hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp lương thiện.”

Nụ cười của Trầm Mẫn càng tươi: “Vậy bài thơ này tặng cho Trạng Nguyên Lang vậy, Trạng Nguyên Lang đừng chê đó.”

Nàng ấy xoay người, phất phất tay, rồi đi. Mà tim Hà Thời Đồng vẫn đập thình thịch, cuối cùng gấp khăn tay cho ngay ngắn, rồi để vào trong vật áo.

Lòng dạ Trầm Mẫn thẳng thắn vô tư, thích là thích, đương nhiên không giấu được ánh mắt của Trầm Phò mã và Huệ Nghi Trưởng Công chúa. Nửa đêm hai người tắt nến rồi vẫn còn nói đến chuyện này, ấn tượng của Huệ Nghi Trưởng Công chúa với Hà Thời Đồng rất tốt, lúc nói chuyện với Trầm Phò mã cũng liên tiếp nêu ra rất nhiều ưu điểm.

“Chưa nói đến tài hoa của cậu ta, nhân phẩm của cậu ta cũng rất đáng tin, thiếp nhận thấy được, cậu ta là một văn nhân chân chính.” Trưởng công chúa ngừng một chút: “Nếu Mẫn Mẫn ở bên cậu ta, chắc sẽ không phải chịu ấm ức.”

Trầm Phò mã im lặng một lúc, cuối cùng nhắm mắt lại: “Con còn nhỏ mà, không vội.” Hắn ôm Trưởng Công chúa vào lòng: “Mẫn Mẫn vừa ngây thơ vừa thẳng thắn, trước giờ vẫn luôn lo lắng con mãi không lớn, bây giờ thì lại không muốn con trưởng thành nữa rồi…”

Hai người ăn ý than nhẹ một tiếng, không nói gì nữa.

Lúc Tạ Quân và Dịch Vân Trường về Kinh, nghe được một tin kinh thiên động địa.

Nữ nhi tư sinh của Trầm Phò mã Trầm Nguyệt ý đồ quyến rũ thế tử không thành, lúc trần truồng đi ra ngoài còn bị gia đinh trong phủ nhìn thấy hết.

Dịch Vân Trường kinh ngạc nhướng mày, nhìn Tạ Quân.

Tạ Quân đang uống rượu, nghe vậy trả lời: “Ta chẳng qua chỉ sắp đặt một thủ hạ ở chỗ của hắn ta thôi.”

Dịch Vân Trường cười: “Ta đoán ngay là ngươi làm mà. Cảnh Tuyên à, ngươi quan tâm mấy chuyện lặt vặt này từ bao giờ thế?”

Tạ Quân lắc đầu: “Hai đứa con của Trưởng Công chúa có giao tình sâu đậm với A Dung, dù sao cũng chỉ tiện tay thôi mà.”

Người uống rượu ở bàn bên cạnh hơi say, sinh động miêu tả: “Hôm qua, Huệ Nghi Trưởng Công chúa tổ chức yến hội, Trầm Nguyệt đó không mời cũng tự đến, sau cùng còn mượn cớ say rượu ở lại trong phòng khách của phủ Công chúa. Sau đó không biết thế nào lại đến được chỗ Thế tử.” Hắn ta cười khà khà: “Trầm Nguyệt đó hư hỏng thật khiến cho người ta xem thế là đủ rồi, Thế tử gia mới tròn mười bốn tuổi, một tiểu thiếu niên non nớt như vậy, nàng ta cũng có thể động tâm tư được.”

Người khác bổ sung nói: “Chu lão nhị, ngươi lại nói sai trọng điểm rồi! Mấu chốt ở chỗ Trầm Nguyệt đó còn là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với thế tử gia nữa chứ, chuyện này cũng quá hoang đường rồi….”

“Xì, tỷ tỷ cái nỗi gì, nàng ta cũng xứng sao?” Một bàn khác lại có người tức giận đập bàn.

Tạ Quân cười nhẹ một tiếng: “Giao tình của hắn ta với Trầm Mộ khá tốt.” Kiếp trước cũng không xa lánh Trầm Mộ, coi như là một tình bạn vô cùng hiếm có, cho dù công tử đó chỉ là một tên quần áo lụa là ham chơi thích đùa.

Dịch Vân Trường cũng nhìn công tử vừa nói chuyện, sau đó thu lại ánh mắt: “Trầm Nguyệt đó coi như không gây ra nổi sóng gió gì nữa rồi.”

Hai người trở về phủ.

Dịch Vân Trường cảm thấy vô cùng kỳ diệu, thế giới này chẳng qua là bởi vì có một Tạ Quân khác, mà dường như rất nhiều người rất nhiều chuyện cũng thay đổi.

Ví dụ như Đổng Quyết Minh. Hắn ta thay đổi nhiều quá rồi.

Bọn họ vừa mới đến phủ, Đổng Quyết Minh đã đến tìm, mái tóc hắn ta đen dài mượt mà, vô cùng tuấn tú, cả người nhìn có vẻ mới hơn hai mươi tuổi. Mà kiếp trước hắn ta bởi vì râu tóc bạc hết, ánh mắt cũng vô cùng tang thương tĩnh mịch, trông giống như một người già đang dưỡng lão.

Đổng Quyết Minh trẻ hơn nhiều so với dáng vẻ ở trong kí ức, giống như là được trẻ hóa vậy.

Nụ cười của hắn ta cũng vui vẻ tự nhiên, rất quen thuộc với Tạ Quân, thậm chí còn vỗ vai Tạ Quân nói hắn rời đi hơi lâu rồi đấy.

Dịch Vân Trường bình tĩnh quan sát.

“Ôi, Dịch công tử, lâu lắm không gặp.” Đổng Quyết Minh cười chào hỏi hắn ta, sau đó nói đùa: “Sao ra ngoài một chuyến về càng không thích nói chuyện thế?”

Đổng Quyết Minh rất lo lắng, cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ trầm lặng quá.

Dịch Vân Trường không còn cách nào, gật đầu với hắn ta: “Đổng thần y, đã lâu không gặp.”

Đổng Quyết Minh nhận ra có chỗ không đúng lắm, lúc trước Dịch Vân Trường đều gọi hắn ta là “Hạnh Lâm Hầu”. Nhưng hắn ta cũng chẳng thèm suy nghĩ sâu xa, mau chóng quên đi.

“Vậy, A Dung sống thế nào?” Đổng Quyết Minh nhìn Tạ Quân, trong mắt ẩn chứa sự quan tâm.

Tạ Quân cười với hắn ta: “Quyết Minh yên tâm, nàng sống ở bên đó rất tự do, vui vẻ hơn ở Kinh thành nhiều.”

Khuôn mặt Đổng Quyết Minh lộ ra vẻ nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, lần sau ngươi đi thăm nàng, nhớ gọi ta, cho dù có chuyện gì, ta cũng bỏ hết.”

Tạ Quân nói: “Ngươi chậm quá rồi.”

Đổng Quyết Minh nghẹn giọng: “Có sao, ta là sư phụ nàng yêu kính nhất, A Dung nhất định muốn gặp ta.” Hắn ta kéo ống tay áo Tạ Quân: “Ngươi phải đưa ta đi.”

Khóe miệng Tạ Quân giật giật, thấy Đổng Quyết Minh kéo ống tay áo hắn, không nói gì.

“Hừ, A Dung mà làm vậy là ngươi đã đồng ý rồi.” Đổng Quyết Minh chính là muốn trêu chọc Tạ Quân, thức thời thu tay lại, ra vẻ khổ sở: “Đau lòng quá, hu.”

Dịch Vân Trường lặng lẽ nhìn, cảm thấy vị thần y vốn giống như một tiên nhân, dáng vẻ bây giờ lại vô cùng thê thảm.

“Được rồi, lần sau sẽ đưa ngươi đi.” Tạ Quân bóp trán, nhìn Dịch Vân Trường.

Dịch Vân Trường: ???

Tạ Quân nói: “Đi rửa mắt đi.”

***

Cơn gió ngày xuân nhẹ nhàng thổi tới đứa bé đang tập tễnh học đi, giọng nói dịu dàng của nữ tử vang lên: “Đường Đường, bên này, bên này.”

Tạ Li Đường hơn một tuổi rồi, bàn chân bé nhỏ đã có ít sức, đang dựa vào thân cây đi từng bước. Bé như một con búp bê sứ môi hồng răng trắng, vừa tinh tế vừa đáng yêu, khiến cho người ta vô cùng yêu thích.

Lúc thái tử trở về liền nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta mỉm cười, đi về phía hai người.

“Phụ thân! Phụ thân!” Tiểu Li Đường vừa thấy bóng dáng của Thái tử, lập tức chạy qua đây, Dương Mạc Ỷ sợ bé ngã, vội vàng đến bế, lại bị Thái tử giành trước, hắn ta người cao chân dài, chỉ bước vài bước liền ôm được Tiểu Li Đường vào lòng.

Tiểu Li Đường cười khanh khách vài tiếng, nhìn Dương Mạc Ỷ, lại vùi vào lòng Thái tử, sau đó chuyển qua nhìn Dương Mạc Ỷ, vô cùng thông minh hoạt bát.

“Nha đầu hư, đang cười mẫu thân hả.” Dương Mạc Ỷ cười, giơ tay dí đầu mũi của Tiểu Li Đường, Tiểu Li Đường lại vùi mặt vào lòng Thái tử.

Thái tử lặng lẽ nhìn, trong mắt đều là ý cười.

Đùa nghịch một lúc, hắn ta cẩn thận đưa Tiểu Li Đường cho Dương Mạc Ỷ, đi vào trong phòng.

Bên trong đã có người đang chờ sẵn, người đó xoay người, chắp tay bẩm báo: “Ngọc Kinh Vương gia đã về Kinh rồi. Dung Chiêu công chúa ở lại Tuyết vực, cũng trở thành Thiếu trang chủ của Táng Kiếm sơn trang, đổi tên thành Yến Cửu Dung.”

Thái tử nghe vậy, gật đầu.

Phụ thân ruột của A Dung, là một nhân vật lợi hại.

“Không bị người khác phát hiện chứ.” Thái tử thản nhiên liếc hắn ta một cái.

Mật thám biến sắc, không chắc chắn nói: “Chắc là…không.”

“Thật sao?” Ánh mắt của Thái Tử dần trở nên sắc bén, tràn ngập sự áp bức vô hình, khiến cho tên mật thám kia chảy cả mồ hôi.

Mật thám quỳ xuống “bịch” một tiếng: “Hồi bẩm điện hạ, Ngọc Kinh Vương gia và Tuyết Chiếu công tử từng nhìn về hướng của thuộc hạ, thuộc hạ không biết…”

Thái tử nhắm mắt: “Thế là đã bị phát hiện rồi…Thôi vậy, ngươi lui xuống trước đi.”

Mật thám đi mất, Thái Tử chậm rãi đi đến trước bàn sách, chấp bút viết công văn.

Những năm gần đây, thế lực của hắn ta ngày càng lớn mạnh, ít nhất là mạnh hơn những gì Hoàng Thượng biết. Từ khi phát hiện Tạ Khương Hoa có ý đồ bất chính, hắn ta liền hiểu được, cho dù là người thân ruột thịt đều có khả năng phản bội hắn ta, chỉ có càng mạnh mẽ mới có thể bảo vệ bản thân.

“Lão Tam à…” Thái Tử thầm đọc một tiếng, hắn ta hy vọng Tạ Quân đừng giống với A Hoa, nếu không hắn ta cũng sẽ không nể tình đâu.

Tạ Tướng bị bệnh, nằm ở trên giường, đã rất lâu không vào triều rồi.

Mọi người đều âm thầm suy đoán ông ta bị bệnh rất nặng, bởi vì ai cũng biết Tả Tướng từ trước đến giờ vô cùng cẩn thận, đã có khi nào không vào triều hơn một tháng đâu?

Hoàng Thượng đích thân đi thăm ông ta, người bên trong màn vội vàng muốn hành lễ, lại bị Hoàng Thượng ngăn lại, Hoàng Thượng cho phép ông ta không cần hành lễ, an tâm dưỡng bệnh.

Hắn ta nhìn bóng dáng gầy yếu bên trong màn, không đành lòng nói: “Chung ái khanh, bảo trọng thân thể là điều quan trọng nhất, chức Tả Tướng này vẫn để lại cho ngươi, bao giờ khỏe thì hẵng quay lại.”

Hoàng Thượng bằng tuổi Tả Tướng, khi còn bé cũng từng chơi đùa với nhau, bây giờ một người thì cơ thể khỏe mạnh, một ngươi lại như đèn dầu sắp cạn, thật khiến người ta thổn thức không thôi.

“Vi thần…tạ chủ long ân.” Bóng người trong màn run rẩy ho vài tiếng, lúc mở miệng giọng nói khàn khàn khó nghe, hiển nhiên là bị bệnh tất giày vò vô cùng đau khổ.

Chung Lâm đứng đằng sau Hoàng Thượng, hắn đã là Thị Vệ Trưởng của Hoàng Thượng, lại là nhi tử độc nhất của vị Tả Tướng bệnh tật trước mắt, đứng trong căn phòng đầy mùi thuốc này, khuôn mặt vẫn nghiêm túc.

Hoàng Thượng âm thầm hài lòng gật đầu, càng cảm thấy Chung Lâm rất được việc, nếu Tả Tướng cứ thế mà đi, hắn ta có thể cân nhắc việc để Chung Lâm kế thừa chức vị Tả Tướng.

Nhưng mà hắn vẫn còn quá trẻ, cần rèn luyện thêm.

Hoàng Thượng nghe nói, Chung Lâm có một vị thê tử đã qua đời, tuy chưa sinh được đứa con nào, nhưng khiến hắn nhớ mãi không quên, đến nay vẫn chưa tái giá. Đúng là một người trọng tình trọng nghĩa.

Lúc này, Tả Tướng chân chính lại xuất hiện ở khu vực Qùy Châu.

Ông ta lặng lẽ đi vào Lăng Vân sơn trang.

Nghe nói lão trang chủ của Lăng Vân sơn trang bế quan rồi, bây giờ là Thiếu trang chủ của bọn họ xử lí công việc của sơn trang. Việc này khiến cho hành động của Tả Tướng càng thêm thuận lợi.

Ông ta đi vào một khoảng sân trong sơn trang.

Nơi này vô cùng yên tĩnh, dường như không nghe thấy tiếng người. Cây cỏ trong sân thấp thoáng, vừa thanh mát vừa phảng phấp hương tham nhẹ, hoa hạnh có màu sắc đậm nhạt khác nhau ló ra từ thảm cỏ xanh biếc, hai màu đỏ xanh tạo nên một khung cảnh đẹp mê hồn.

Ông ta lẳng lặng đứng một lúc, không đi vào.

Một lát sau, từng tiếng hát mềm mại truyền tới, người hát là một nữ tử, tâm tình rất tốt, nàng nhẹ nhàng điều chỉnh lại giọng điệu, không chú ý ông ta đã đến.

Nàng cầm vòi sen bằng bạc, đi đến trước vườn hoa. Cổ tay nàng rất trắng, nhìn như phát sáng khi ánh nắng chiếu xuống từng chút một. Nàng nghiêng vòi sen, dòng nước mát lạnh tưới vào vườn hoa, những bông hoa hướng về phía nàng, nhẹ nhàng nhảy nhót.

Tả Tướng nín thở, dù ông ta biết mình có thở ra hay không, thì người trước mắt cũng sẽ không phát hiện ra ông ta.

Nàng chưa bao giờ phát hiện ra ông ta. Chính xác mà nói, không thể nhìn thấy ông ta.

Trong mắt nàng mãi mãi chỉ có một người, nghĩ đến đây, trong lòng Tả Tướng lại cảm thấy nôn nóng, trong mắt nhuốm vẻ tàn bạo.

Nữ tử trước mắt đột nhiên cười, nàng cúi người, chìa ngón tay xinh đẹp, ấn nhẹ vào một chậu hoa đang nhảy nhót: “Có ngươi là tham ăn nhất.”

Vẻ tàn bạo trong lòng Tả Tướng đột nhiên tiêu tán hết, giống như được một bàn tay mềm mại vỗ về.

Sẽ không còn lúc nào khiến cho lòng người thấy mềm mại hơn là khi nhìn thấy nàng. Ông ta mới từ nước Thục đến đây, tuy sửa sang rất sạch sẽ chỉnh tề, cũng không thể giấu nổi vẻ mệt mỏi phong trần trong mắt, nhưng bây giờ ông ta đột nhiên bình tĩnh lại rồi.

Nữ tử mà ông ta nhớ nhung nhiều năm, bây giờ đang sống rất tốt.

Chỉ là khoảng sân này, cho dù thế nào ông ta cũng không bước vào trong, bởi vì ông ta rất sợ hãi, lúc Lý Triển Vân nhìn thấy ông ta sẽ cười hỏi: “Ngươi là ai?”

Tả Tướng lặng lẽ đi vòng vèo, nghĩ thầm nên về lên triều rồi.

Ông ta từ từ đi ra ngoài, mới đi được vài bước, lại cảm thấy mình quá hèn nhát, kỳ cục thật sự, ông ta hẳn phải tặng món quà mà mình đã chuẩn bị cho nàng chứ.

Tả Tướng lại trở lại một lần nữa, lấy ra một quả hạch đào được điêu khắc vô cùng tinh tế, ông ta nhớ rõ có một khoảng thời gian Lý Triển Vân rất thích đồ vật này, cũng không biết bây giờ còn thích hay không.

Ông ta đặc biệt mời đại sư điêu khắc nổi tiếng nhất. Đại sư đó có tính tình rất kỳ lạ, muốn ông ta viết thư tình một tháng, còn không được lặp lại. Đại sư nói, muốn nhìn thấy tình cảm của ông ta, mới có thể khắc ra một quả hạch đào mà ông ta muốn. Nếu bên trong quả hạch đào chỉ có tình cảm của bản thân đại sư, hoặc là cảm tình của người khác, thì chẳng còn ý nghĩa gì với ông ta nữa.

Tả Tướng nghĩ lại, thấy rất có lý.

Đi đến tường bên ngoài viện, Tả Tưởng thò tay, vứt quả hạch đào vào trong, sau đó tìm một nơi bí mật để trốn.

Bên trong truyền đến tiếng kinh ngạc, sau đó là tiếng lạch cạch lộc cộc vang lên, tai Tả Tướng rất thính, ông ta nghe Lý Triển Vân mở miệng nói: “Ai vứt hạt đào lung tung vậy?”

Khuôn mặt Tả Tướng cứng đờ, có vẻ hơi vặn vẹo.

Sau đó, bên trong lại truyền đến tiếng kinh ngạc hô: “A, là hạch đào điêu khắc! Đẹp quá.”

Trên mặt Tả Tướng mới lộ ra nụ cười.

“Có người không…” Lý Triển Vân lớn tiếng kêu: “Hạch đào của ai làm rơi đó?”

Tim Tả Tướng đập thình thịch, ông ta dường như được trở lại thời thiếu niên.

“Không ai nhận, tức là của ta rồi?” Lý Triển Vân đợi một lúc, không thấy có ai trả lời, nàng vui vẻ tuyên bố: “Được, đây là của ta.”

Chung quy Tả Tướng không xuất hiện trước mặt nàng, nhưng ông ta cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Chưa được bao lâu, Tả Tướng khỏi hẳn, tuy nhìn sắc mặt ông ta hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn hoàn hảo đứng trong Tử Thần điện. Mọi người trong triều có buồn có vui, nhưng trên mặt đều là lời chúc vui mừng.

***

Hôm sinh nhật Trầm Mẫn, Hà Thời Đồng đến cửa cầu thân.

Cậu ta nghe nói, Mẫn Mẫn quận chúa ở Kinh thành được rất nhiều người theo đuổi, rất nhiều công tử âm thầm muốn làm Quận mã gia. Bởi vậy tuy Trầm Mẫn mới có mười bốn tuổi, nhưng người đến cầu thân trước đến đạp đổ của cửa phủ Công chúa rồi.

Mãi đến khi Trầm Phò mã lần lượt từ chối, không ai là ngoại lệ, và nói quận chúa nhà hắn phải đợi đến năm mười tám tuổi, lúc này mới yên tĩnh được chút.

Hà Thời Đồng giấu khăn tay trong ngực, lại dùng tay vuốt vuốt, lúc này mới cảm thấy kiên định, cậu ta đến cửa phủ Trưởng Công chúa.

Quan hệ của Trân phi và Trưởng Công chúa rất bình thường, vì thế Hà Thời Đồng mời Ngũ di di đến.

Hai bên trưởng bối trò chuyện rất lâu, quần chúng xem náo nhiệt ở bên ngoài phủ Công chúa mang theo mấy bịch hạt dưa ngồi đợi người đi ra, mặc dù mãi chưa có tin tức gì, nhưng mọi người đã thấy được chút manh mối rồi, bởi vì phủ Trưởng Công chúa từ trước tới giờ từ chối người ta vô cùng dứt khoát không trì trễ, tuyệt đối sẽ không kéo dài lâu như vậy.

“Có kịch hay.” Một lão bách tính ngồi trên ghế gỗ cắn hạt dưa, quả quyết nói.


Bạn đang đọc:Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng MuộiChương 76
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.