Bạn đang đọc:Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến LênChương 212

Trừ Tổng đốc Mân Chiết ra, Bùi Thanh Thù và Ngũ Hoàng tử cũng nhận được thánh chỉ cùng nhau tra án này.

Nhưng mà Hoàng đế đặc biệt dặn dò Bùi Thanh Thù để hắn tra được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, không nên quá miễn cưỡng bản thân mình, quan trọng nhất là tuyệt đối đừng dẫn đến trên người mình.

Rốt cuộc thì Hoàng đế vẫn lo lắng đồng đảng của thích khách sẽ gây bất lợi cho Bùi Thanh Thù.

Bùi Thanh Thù thấy Hoàng đế quan tâm đến bản thân mình như vậy, trong lòng không khỏi cảm động.

Hắn không biết vì chuyện bị đâm lần này, mà Hoàng đế cũng nhiều hơn vài phần tín nhiệm với hắn.

Phải biết đêm long trời lở đất kia, trừ Bùi Thanh Thù ra, những Hoàng tử khác đều đóng kín cửa phòng, không dám tùy ý đi ra ngoài, càng không nói là tự mình đến chỗ của Hoàng đế, kiểm tra tình hình của Hoàng đế.

Trong lòng Hoàng đế rất cảm động, cảm thấy mình không thương đứa con này vô ích.

Mà điều Bùi Thanh Thù nghĩ đến đầu tiên lại là bảo vệ Thập tứ, điểm này cũng làm cho Hoàng đế hết sức vui mừng.

Ban đầu lúc Lệ Phi mới mang thai, Hoàng đế vẫn giấu Bùi Thanh Thù, vốn Hoàng đế bởi vì chuyện này mà cảm thấy vô cùng áy náy với Bùi Thanh Thù, cũng sợ do lỗi của mình mà làm hai huynh đệ bọn họ không hòa thuận.

Ai ngờ hai huynh đệ Thập tứ và Bùi Thanh Thù không chỉ vô cùng thân thiết, mà còn vào lúc then chốt, người làm ca ca như Bùi Thanh Thù vẫn có thể nghĩ đến việc bảo hộ cho đệ đệ.

Làm Hoàng đế xúc động thật lớn, thậm chí ngay cả ý nghĩ phong Thân vương cho Bùi Thanh Thù đều có rồi.

Chỉ là chín người ca ca phía trước Bùi Thanh Thù, hiện tại chỉ có ba người được phong Thân vương, thậm chí có người ngay cả Quận vương cũng không phải, Hoàng đế nghĩ đợi thêm một chút, chờ khi về kinh thành thì lại nhắc lại chuyện tấn phong Thân vương cho Bùi Thanh Thù sau.

Lúc Bùi Thanh Thù và Ngũ Hoàng tử đi thẩm vấn thích khách, phát hiện thích khách là một nữ hài tử cực kỳ trẻ tuổi, nhìn vẻ ngoài chắc chắn không quá mười sáu tuổi.

Vào lúc Bùi Thanh Thù nhìn thấy nàng ta thì phát hiện trên người Tần Mạch Nhu từng có không ít vết tích bị nghiêm hình tra tấn.

Theo lời của Tổng đốc Mân Chiết thì cho dù thẩm vấn thế nào, cô nương này cũng chỉ mở miệng nói có một câu “Cẩu Hoàng đế”, nói nàng ta muốn thay trời hành đạo gϊếŧ cẩu Hoàng đế, mà không phải vì ân oán cá nhân nào cả.

Nhưng mà Tổng đốc Mân Chiết và Ngũ Hoàng tử đều kiên trì cho rằng dân chúng bình thường còn chưa đến mức có oán hận lớn như vậy với Hoàng đế.

Nếu phụ thân của cô nương này không rõ, vậy hận ý của nàng ta với Hoàng đế, rất có thể có quan hệ đến nam nhân không rõ danh tính này.

Bùi Thanh Thù chứng kiến mấy người Tổng đốc Mân Chiết, hao tốn sức lực rất lớn đi tìm cha đẻ của thích khách nhưng vẫn tốn công vô ích.

Bùi Thanh Thù luôn cảm thấy dường như bọn họ tra nhầm hướng rồi.

Nhưng mà bọn họ làm vậy, Bùi Thanh Thù cũng có thể hiểu được.

Chuyện xảy ra lúc đêm xuống, Tô Hòa Thái mang theo cấm quân triều đình tìm đi tìm lại nhiều lần trong Thủy Trúc viên. Nhưng trừ Tần Mạch Nhu ra thì không tìm được bất kỳ ai là đồng đảng của nàng ta nữa.

Cái này thật sự là quá kỳ lạ rồi. Người bình thường, nếu như không có tổ chức mà một thân một mình dám đi ám sát Hoàng đế, thì là có võ công cao cường, hoặc là… Tự mình đi tìm cái chết.

Cô nương còn trẻ đẹp như vậy, biết rõ khả năng lớn là mình không thể gϊếŧ chết được Hoàng đế, còn chạy tới chịu chết, nàng ta vì cái gì chứ?

Sau đó lúc Bùi Thanh Thù một lần nữa mặt đối mặt mà hỏi ra vấn đề này, Tần Mạch Nhu cười lạnh, châm chọc nói: “Cẩu Hoàng đế ngu ngốc vô năng, hoang dâm vô đạo, ngay cả ông trời đều nhìn không được giáng xuống thiên tai để cảnh báo, lão ta còn tăng nặng thuế má, dùng tiền mồ hôi nước mắt của dân mà đi Nam tuần! Ta thân là con dân Đại Tề, vì bá tánh thiên hạ gϊếŧ lão, không phải là thay trời hành đạo thì là cái gì?!”

“Nhưng Hoàng đế chính là Thiên tử, cho dù như thế nào cũng đều không tới lượt ngươi tới gϊếŧ ông ấy.” Khác với mấy người Tổng đốc Mân Chiết và Ngũ Hoàng tử ở chỗ, Bùi Thanh Thù cảm thấy lời cô nương này nói dường như là thật lòng.

Nàng ta là thật lòng nghĩ Hoàng đế vô cùng ngu ngốc, không xứng là Đế, cho nên mới ám sát Hoàng đế.

Lý do này thoạt nghe thì dường như làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi, nhưng chưa chắc không phải là một loại khả năng.

Nghe Bùi Thanh Thù nói vậy, Tần Mạch Nhu vô cùng thất vọng nhìn hắn nói: “Thập nhị Hoàng tử, ta đã nghe nói về ngươi. Ngươi cải cách chế độ Lẫm sinh, chỉnh đốn quan học, vì học tử của Đại Tề mà nhiều lần làm chuyện tốt. Nhưng mà rốt cuộc ánh mắt của ngươi vẫn còn quá nhỏ hẹp, chỉ vì tên cẩu Hoàng đế kia là phụ thân của ngươi mà ngươi lại đi thiên vị lão, bán mạng cho lão…”

Bùi Thanh Thù nghe thế, trong lòng không có một chút dao động nào: “Ngươi chưa từng gặp phụ thân của mình, cho nên không thể hiểu tình cảm của con cái với phụ thân, bản vương không trách ngươi.”

“Ai nói ta chưa từng gặp phụ thân ta? Phụ thân ta chính là thiên…”

Tần Mạch Nhu nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại.

“Phụ thân ngươi là cái gì?” Bùi Thanh Thù vội hỏi.

Tần Mạch Nhu ý thức được mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng lại không nói nữa.

Bùi Thanh Thù biết hôm nay mình không thể hỏi thêm được gì nữa, lập tức gọi người mang Tần Mạch Nhu đi.

Trước khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Tần Mạch Nhu đột nhiên gọi hắn lại: “Thập nhị điện hạ.”

Bùi Thanh Thù xoay đầu lại, nhẹ phát ra giọng mũi: “Hả?”

Sắc mặt Tần Mạch Nhu phức tạp hỏi: “Vì sao… Ngươi không dùng hình với ta?”

Hiện tại không bắt được đồng bọn của thích khách, mấy người Bùi Thanh Thù đều thay nhau thẩm vấn Tần Mạch Nhu. Ngay cả Ngũ Hoàng tử nhìn ôn hòa nhân hậu cũng dùng hình với Tần Mạch Nhu để nhanh chóng tìm ra người phía sau lưng nàng ta, nhanh chóng phá được án, lập được công lớn.

Nhưng chỉ có Bùi Thanh Thù, mỗi lần đến chỉ trò chuyện với nàng vài câu rồi cho Tần Mạch Nhu về, làm nàng vô cùng khó hiểu.

Bùi Thanh Thù cười nhạt, vân đạm phong khinh [1] nói: “Ngươi còn là một tiểu cô nương mà.”

[1] Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng điều gì.

Tần Mạch Nhu nghe xong đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Mặc dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng hoàn cảnh lớn lên đặc thù, đã trải qua tình trường, đã sớm không coi mình là một tiểu cô nương.

Bây giờ nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, đột nhiên trong lòng nàng chua chua, cuối cùng cũng nhịn không được ô ô khóc lên.

Bùi Thanh Thù cũng đã quay người rời đi.

Sau khi ra đến ngoài, Công Tôn Minh đứng ở một bên cười xấu xa nói với Bùi Thanh Thù: “Điện hạ, ngài đây có tính là đang dùng ‘Mỹ nhân kế’ không?”

“Nói bậy gì đó, chẳng qua ta cảm thấy luận về dùng hình chắc chắn ta không thể có kinh nghiệm bằng mấy người Tổng đốc Mân Chiết được, không bằng đổi một cách khác, xem có thể tìm ra nhiều manh mối hơn không thôi.” Bùi Thanh Thù nói xong lại hỏi Công Tôn Minh: “Ngươi cũng nghe ra cái gì à?”

“Cô nương này đi đâm Hoàng thượng, chắc chắn là có quan hệ với phụ thân nàng ta. Nhưng lần này nàng ta đi đâm, e rằng cũng không phải do phụ thân nàng ta bày mưu đặt kế, mà là tự mình nàng ta đi làm.”

Bùi Thanh Thù đồng ý nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy. Bây giờ thành Lâm An đã bị phong tỏa, hy vọng có thể sớm tìm được phụ thân của Tần Mạch Nhu. Đợi lát nữa chúng ta lại đi một chuyến đến Túy Hoan lâu, xem còn có thể tìm được đầu mối gì có ích không.”

Túy Hoan lâu chính là thanh lâu mà Tần Mạch Nhu ở. Vì tra án mà mấy ngày nay, Bùi Thanh Thù đã tự mình chạy tới chỗ đó mấy lần rồi.

Bởi vì trong Túy Hoan lâu nhảy ra một thích khách, gây chuyện lớn như vậy nên bây giờ Túy Hoan lâu đã không còn người khách nào, bị ép phải ngừng kinh doanh.

Thật ra Bùi Thanh Thù càng hy vọng có thể giấu đi chuyện này, để Túy Hoan lâu kinh doanh bình thường, như vậy không chừng có thể dễ dàng tìm được kẻ đứng sau giật dây Tần Mạch Nhu.

Chỉ tiếc là không biết vì sao mà tin tức lại bị tiết lộ ra ngoài, khiến trước cửa Túy Hoan lâu bây giờ có thể giăng lưới bắt chim. Rơi vào đường cùng, Bùi Thanh Thù cũng chỉ có thể thông qua hỏi thăm người ở trong Túy Hoan lâu để tìm chút đầu mối.

Nghe nói Bùi Thanh Thù muốn đi Túy Hoan lâu, Công Tôn Minh còn cố ý nói đùa với Bùi Thanh Thù: “Ngày nào ngài cũng chạy đi Túy Hoan lâu, không phải là coi trọng vị cô nương nào trong lâu đấy chứ? Chung Trắc phi có giận dỗi ngài không đấy?”

“Nói nhăng gì đấy? Ta đi Túy Hoan lâu vì tra án, chứ không phải đi uống rượu hoa [2].” Bùi Thanh Thù đánh giá Công Tôn Minh: “Nhưng mà ngươi đấy, đều đã là người trưởng thành rồi vậy mà ngay cả nàng dâu cũng không có! Cho dù đi thanh lâu vui đùa, trong nhà cũng không ai thèm tức giận, ngươi nói xem ngươi có nên gấp gáp không?”

[2] Uống rượu hoa: có kỹ nữ hầu rượu.

“Ai da da, không phải đang nói ngài à, sao lại đổ lên đầu ta rồi?” Công Tôn Minh móc móc lỗ tai, chột dạ né tránh ánh mắt của Bùi Thanh Thù: “Mẫu thân ta còn không giục ta, ngài giục ta cưới vợ làm gì?”

“Ngươi nói thật với ta đi, ngươi có người trong lòng chưa?” So với quan hệ quân thần, Bùi Thanh Thù càng là bằng hữu của Công Tôn Minh. Mắt thấy đại nhi tử nhà mình cũng đều biết bò rồi mà Công Tôn Minh vẫn một thân một mình, Bùi Thanh Thù không tránh khỏi quan tâm hắn hơn vài phần.

Công Tôn Minh không lập tức phủ nhận, mà im lặng hồi lâu mới nói: “Cứ tin ta đi, chuyện này ngài biết rồi còn không bằng không biết, ta vẫn nên không nói thì hơn. Chờ thêm hai năm nữa, ta suy nghĩ kỹ rồi thì sẽ ngoan ngoãn lấy vợ sinh con.”

Thật ra thì, xem như Công Tôn Minh không nói thì trong lòng Bùi Thanh Thù cũng đã mơ hồ có một đáp án.

Nếu như hắn đoán không sai, Công Tôn Minh hắn có lẽ là có ý với Tả Tam cô nương, Công Tôn phu nhân đã từng tích cực tác hợp cho bọn họ.

Nhưng giống như lúc trước Chung thị đọc quyển 《Tình hoa rơi》 kia, chuyện tình cảm giữa nam với nữ, nhiều khi đều là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Lúc trước Tả Tam cô nương không thể được như ý muốn thì bây giờ Công Tôn Minh cũng không thể.

Tả Tam cô nương cũng đã nghĩ thông suốt rồi, không muốn thỏa hiệp với thế tục.

Cho nên, Công Tôn Minh cũng chỉ có thể chờ thời gian trôi đi, chờ sau khi hắn đã hiểu rõ tất cả, từ trong lòng hoàn toàn buông nàng ra rồi lại đi tìm một người khác đi nốt quãng đời còn lại thôi.

Công Tôn Minh là người thông minh, sở dĩ không nói cho Bùi Thanh Thù có lẽ là bởi vì hắn đã nhận ra chuyện Tả Tam cô nương thích Bùi Thanh Thù, sợ sau khi Bùi Thanh Thù biết tâm tư của mình thì sẽ cảm thấy xấu hổ.

Bùi Thanh Thù ngẫm nghĩ nếu như mình đoán không sai thì đúng thật là nên giả vờ không biết cho thỏa đáng. Thế là từ đó về sau cũng không hỏi lại Công Tôn Minh chuyện này nữa.



Sau đó bọn Bùi Thanh Thù đi vào Túy Hoan lâu, không chỉ tỉ mỉ thẩm vấn người ngày thường tiếp xúc tương đối nhiều với Tần Mạch Nhu, ngay cả gã sai vặt vẩy nước quét nhà trong Túy Hoan lâu, đầu bếp ở hậu viện, còn cả bảo vệ giữ cửa đều cẩn thận điều tra qua.

Trừ cái đó ra, còn có bằng hữu kết giao với nàng ta, còn có rất nhiều khách nhân có quan hệ thân thiết, trong đó không thiếu đại tài tử ở Lâm An.

Bùi Thanh Thù nghĩ cách muốn có một phần ghi chép Tần Mạch Nhu tiếp khách.

Bạn đang đọc:Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến LênChương 212
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.