Cô mẫn cảm nhón mũi chân muốn trốn.
Thân thể kề sát đến mức có thể cảm nhận được lồng ngực đang phập phồng lên xuống của cô.
Anh ngậm lấy lỗ tai cô, đầu lưỡi khẽ chạm.
Đồng thời đôi tay ở trên mông cô cũng tàn nhẫn nhéo một cái.
“Ah...” Cô rên nhẹ ra tiếng, cả người run rẩy.
Bàn tay túm chặt áo sơ mi của anh khiến nó nhăn nhúm: “Anh đừng...”
Thân thể Tưởng Xuyên cứng đờ, máu trong người dồn hết về một điểm, “Đừng cái gì?”
“Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Tưởng Xuyên hít sâu một hơi, kéo ra một khoảng cách ngắn, rũ mắt đánh giá cô.
Sắc mắt Tần Đường đỏ bừng, quay đầu nhìn về phía cửa nhà.
Ánh mắt anh hạ xuống, liền nhìn thấy đầu ngón chân đang cuộn tròn lại của cô.
Hô hấp liền cứng lại.
Anh liếm môi một chút, sau đó liền lùi lại một bước.
Tần Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ướt át trong suốt. Tưởng Xuyên nhìn cô, nói: “Không mời anh vào nhà ngồi một chút sao?” Giọng nói tắc nghẹn đến kì cục.
Biết rõ phía trước là nguy hiểm, nhưng cô vẫn nói: “Được.”
Căn chung cư của cô diện tích rất lớn, trang trí theo phong cách hiện đại, rất hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Tưởng Xuyên ngồi trên sofa, thoáng nhìn qua mấy mô hình xe mô tô trong tủ âm, đôi mắt đen mị mị, đứng dậy đi đến phía trước tủ âm, nhìn chằm chằm vào mấy mô hình đó. Những mô hình này vẻ ngoài rất đẹp, được chế tác vô cùng tinh xảo, trông như thật, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua cũng biết được nó là bộ phận gì.
Tưởng Xuyên nhìn chăm chú mấy mô hình đó cả nửa ngày, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tần Đường đang đứng ở quầy bar phòng bếp.
Tần Đường bê hai cốc nước đến, đưa cho anh một cốc.
Tưởng Xuyên nhận lấy, giọng nói thản nhiên hỏi: “Em thích xe máy?”
Ngón tay cô hơi siết lại: “Cũng tàm tạm.”
Tưởng Xuyên cúi đầu, không nói câu nào.
Tần Đường uống cạn cốc nước, nhìn anh một ngụm cũng không uống, liền hỏi: “Anh không khát à?”
“...” Khát, khát đến muốn bệnh luôn rồi!
Tưởng Xuyên ngửa đầu một ngụm uống cạn ly nước, đưa cái ly không cho cô: “Một cốc nữa.”
Tần Đường cầm cốc vào bếp rót thêm nước cho anh.
Tưởng Xuyên nhìn bóng dáng của cô, trong lòng mỗi người đều có bí mật không thể nói được, chúng đều được giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, như một cái kim, rút sẽ đau, mà không rút, lại khiến một cho người khác đau.
Hoặc là khiến cho cả hai người cùng đau.
Tưởng Xuyên không biết Trần Kính Sinh có ý nghĩa như thế nào với Tần Đường, là mối tình đầu ư?
Một tình yêu kích thích, sẽ càng khắc sâu hơn.
Nhiều lúc, người chết, so với người sống, càng khiến người ta khó quên hơn.
Mặc kệ là lúc Trần Kính Sinh tham gia cuộc đua đổi mạng kia có tâm trạng như thế nào, có nghĩ tới hậu quả, nghĩ tới cảm xúc của cô hay không…
Thì anh ta cũng đã chết.
Nên ở trong lòng Tần Đường, anh ta chính là một sự tồn tại đặc biệt.
“Cô ấy nói, trải qua một tình yêu kích thích.”
“Thì tình yêu kích thích như vậy, cả đời có một lần là đủ rồi.”
Tần Đường bê nước tới liền thấy Tưởng Xuyên đang yên lặng nhìn cô chăm chú.
Tần Đường: “Sao vậy?”
Đưa cốc nước cho anh, Tưởng Xuyên nhận lấy uống cạn, sau đó tiện tay để ở trên tủ âm, rồi đột nhiên vươn tay kéo cô vào lòng, giữ chặt lấy gáy cô, thấp giọng nói: “Không đủ.”
Cô mờ mịt hỏi: “Không đủ cái gì?”
Anh không trả lời.
Tần Đường nghĩ nghĩ một lát, rồi tránh khỏi vòng ôm của anh, lấy cái cốc, “Vậy tôi lại lấy cho anh một cốc nữa."