Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 62

Tần Đường hừ một tiếng: “Máy ảnh của tôi cũng bị hỏng, sao không thấy anh nói mua cho tôi một cái máy ảnh khác chứ?”

 

Tưởng Xuyên: “...”

 

Anh mím môi, nhìn cô: “Máy ảnh thì cho anh nợ.”

 

Tần Đường: “Anh còn nợ tôi 87 vạn nữa.”

 

Tưởng Xuyên nghiến răng, nhịn lại: “Tần Đường!”

 

“Sao?” Cô không chút sợ hãi, nhưng khi thoáng nhìn vào đôi mắt đen kịt kia thì lại thấy chút hối hận, cô không nên chọn cách đó để tổn thương người đàn ông này như vậy. Trên thế giới này, giá trị của một con người không nằm ở số tiền mà anh ta có.

 

Tần Đường cầm lấy điện thoại mới, cúi đầu, duỗi chân đá nhẹ vào chân Tưởng Xuyên: “Này, đi trả tiền đi...”

 

Một cái điện thoại lấy lòng, Tưởng Xuyên đi trước ra khỏi cửa hàng bách hóa.

 

Tần Đường nhìn bóng dáng cao lớn của anh, yên lặng đi theo sau.

 

Sau khi lên xe, Tần Đường liền ngồi nghịch điện thoại mới của mình.

 

Tưởng Xuyên lái xe quay trở lại nghĩa trạm.

 

A Khởi và Tiểu Thành đang ở trong sân sửa sang lại bao tải, hai người không biết đang đùa giỡn cái gì đó, A Khởi liền ném đống bao tải lên người Tiểu Thành. Nghe thấy tiếng ô tô, mới vội vàng đứng dậy.

 

Rất nhanh, một chiếc xe Jeep đen tiến vào trong sân.

 

A Khởi hưng phấn nói: “Anh Tưởng, anh về rồi!”

 

Tiểu Thành cũng đứng dậy nhếch môi cười.

 

Tưởng Xuyên mở cửa xe bước xuống, sắc mặt của A Khởi và Tiểu Thành đều thay đổi, “Anh, anh bị thương sao?”

 

“Không có gì, gặp phải mấy tên... Vô lại.” Đối với việc ở Du Lâm, anh không muốn nhiều lời.

 

“Đợi một chút, đem xe đi rửa đã...”

 

Tần Đường đứng ở sườn xe bên kia, vừa rồi, anh ta vốn là muốn nói “gặp phải mấy tên lưu manh” đúng không?

 

Bình thường, Tần Đường lúc nào cũng máy ảnh không rời tay, lần này trở về lại thấy hai tay cô trống trơn nên A Khởi liền nhịn không được hỏi: “Chị Tần Đường, máy ảnh của chị đâu?”

 

Nhắc tới máy ảnh, trái tim Tần Đường lại không hề báo trước nhói lên một cái, Tưởng Xuyên nhìn về phía cô, Tần Đường liền nói: “Ném rồi.”

 

A Khởi kinh hô: “Sao lại ném chứ?”

 

Máy ảnh kia có vẻ như rất quý giá mà.

 

Tần Đường không muốn nhiều lời, ánh mắt liếc nhìn về phía Tưởng Xuyên đang đứng hút thuốc, không vui nói: “Gặp lưu manh!”

 

Tưởng Xuyên đang hút thuốc nghe vậy liền sặc một ngụm khói, nhàn nhạt nhìn về phía cô.

 

“Sao kia...” A Khởi kinh ngạc: “Thế anh Tưởng Xuyên không giúp chị sao?”

 

Tiểu Thành trừng cô ấy, còn không phát hiện anh Tưởng đã bị đánh thành như vậy sao? Nhất định là có giúp, nhưng kể cả có không giúp, thì loại chuyện làm tổn hại mặt mũi của đàn ông như thế này cũng sao có thể nói trắng ra như vậy chứ?

 

Đến lúc này thì A Khởi mới phản ứng lại, vội vàng ngậm miệng lại.

 

Lữ An từ trong phòng đi ra, nhìn về phía họ, Tưởng Xuyên liền hỏi: “Tào Thịnh đâu?”

 

Lữ An: “Đến bệnh viện rồi.”

 

Tần Đường cầm điện thoại mới trở về phòng, gọi một cuộc điện thoại báo bình an cho ba mẹ.

 

Trước bữa tối, Tào Thịnh đã trở lại.

 

Tần Đường không thấy Từ Từ, liền hỏi: “Từ Từ vẫn phải nằm viện sao?”

 

Tào Thịnh gật đầu: “Ừ, nếu ở đây không chữa khỏi được, mấy hôm nữa tôi định mang con bé lên Bắc Kinh.”

 

Tần Đường nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi một tiếng, ba mẹ tôi có quen biết với mấy vị chuyên gia về tim.”

 

Tào Thịnh cười: “Vậy được, cảm ơn cô trước nhé.”

 

Ăn cơm xong, Tần Đường và A Khởi ở lại phòng khách xem TV. Trên TV đang phát sóng một tin tức địa phương, người dẫn chương trình đang đưa tin tức “Tập đoàn Khôn Luân quyên góp cho một địa phương nghèo khó vùng núi 500 vạn...”

 

Tần Đường có ấn tượng khá sâu sắc với tập đoàn Khôn Luân. Mấy năm nay tập đoàn này đã quyên góp không ít vật tư, đồ dùng, nhưng mỗi lần đều là giám đốc của công ty ra mặt, tổng giám đốc đến bây giờ vẫn chưa lộ mặt lần nào, nhưng ở trong giới từ thiện đây vẫn là một nhà từ thiện có tiếng.

 

Nghe nói tuổi tác ông ta cũng không lớn, khoảng trên dưới 40 tuổi.

 

A Khởi muốn xem phim truyền hình, vừa muốn chuyển kênh đã bị tay Tưởng Xuyên đè lại, đôi mắt đen tuyền nhìn chăm chú vào màn hình TV.

 

A Khởi bị anh nắm tay, khuôn mặt đỏ bừng.

 

Tần Đường đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua, rồi đứng dậy.

 

Rất nhanh, tin tức liền phát xong, Tưởng Xuyên rời mắt đi, đứng dậy đi ra ngoài, đứng dưới tán cây cổ thụ trong sân hút thuốc.

 

Tào Thịnh đi đến trước mặt anh, hỏi: “Cho tôi một điếu.”

 

Tưởng Xuyên ném bao thuốc cho anh ta, vẻ mặt vô cảm búng búng tàn thuốc, ngón tay Tào Thịnh khum lại, châm thuốc, cười lạnh: “500 vạn, liệu còn được mấy cái số lẻ thực sự đưa xuống mấy vùng núi đó chứ? Vừa có thể rửa tiền một cách chân chính, lại có thể lấy được thanh danh tốt, phương pháp che mắt người khác này thật đúng là cao minh!”

 

Khóe môi Tưởng Xuyên hơi cong lên, nói: “Tập đoàn Khôn Luật thì có thể có được mấy đồng tiền sạch sẽ chứ? Mấy năm nay quyên ra ngoài cũng phải đến cả trăm triệu rồi, năm trăm vạn cỏn con này còn không phải sẽ lại rơi vào túi bọn Khương Khôn thôi sao?”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 62
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.