Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 60

Cô mặc một chiếc váy công chúa, lớn lên trắng trắng, nhỏ nhỏ, đôi mắt rất to. Nói tóm lại là rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu.

 

Ở trường tiểu học Hy Vọng nghèo khó kia, anh cũng giống như rất nhiều đứa trẻ khác, mỗi ngày đều phải đi một đoạn đường rất xa từ trong núi ra mới đến được trường học, người thành phố đối với bọn họ thực sự rất mới lạ, đặc biệt là đứa nhỏ xinh đẹp đến không tưởng được như Tần Đường, bọn họ từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy.

 

Cô ôm gói bánh kẹo trong tay phân phát cho rất nhiều đứa trẻ con lớn hơn cả cô, thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại rất nghiêm túc.

 

Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài cửa sổ ngắm cô, sau đó mẹ cô thấy anh, đem một đống bánh kẹo nhét vào trong lòng tiểu Tần Đường, chỉ ra ngoài cửa sổ, rồi ghé vào tai tiểu nha đầu nói gì đó. Sau đó tiểu nha đầu kia liền ôm một đống đồ ăn vặt đi về phía anh, đi được một đoạn, đồ trong tay rơi xuống đất, cô ngồi xổm xuống đất nhặt, nhặt, nhặt mãi không xong, khuôn mặt nhỏ ủy khuất đến muốn khóc.

 

Cô ngẩng đầu, mếu máo chu miệng lên: “Ba ơi, An An nhặt mãi mà không xong...”

 

Cuối cùng, vẫn là ba cô ấy đi tới giúp cô nhặt hết những đồ ăn vặt đó lên.

 

Cô ôm đống đồ ăn vặt đi đến trước mặt anh, vẻ mặt tranh công, giọng nói mang đậm chất của trẻ con, mềm mại, ngọt ngào: “Anh, cho anh kẹo này.”

 

Lúc còn nhỏ, tính cách Tưởng Xuyên khá cứng đầu, lại có chút hư hỏng, cùng với những đứa trẻ khác hoàn toàn khác biệt. Anh đối với mấy thứ đồ như bánh kẹo gì đó không hứng thú lắm, mặc dù một năm có khi không được ăn đến một lần, nhưng vẫn không thích như cũ.

 

Tưởng Xuyên cũng không nhận lấy đống đồ kia như những đứa trẻ khác mà chỉ nhìn cô chăm chú, cảm thấy đôi mắt cô khi chớp chớp, trông đặc biệt xinh đẹp.

 

Tiểu nha đầu cảm thấy rất mờ mịt, bé muốn đem đồ ăn cho anh ấy, cánh tay nhỏ hơi buông lỏng một chút, đồ ăn lại một lần nữa rơi đầy trên mặt đất.

 

Cô chu cái miệng nhỏ lên nhìn anh, lại nhìn đống đồ nằm ngổn ngang dưới đất, thân mình nhỏ bé nhận mệnh lại ngồi xổm xuống tiếp tục công cuộc nhặt đồ, nhưng lần này cũng như lần trước, cô nhặt mãi vẫn không xong.

 

Tiểu nha đầu lại ngước lên nhìn anh, vẻ mặt cầu xin sự giúp đỡ.

 

Tưởng Xuyên bỗng nhiên chìa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mềm của cô, tiểu nha đầu bị hành động bất chợt của anh dọa sợ, lùi lại một bước, lại bị đồ ăn trên mặt đất ngáng chân, ngã phịch một cái đặt mông xuống đất, miệng mếu máo, dáng vẻ rưng rưng sắp khóc.

 

Tưởng Xuyên kéo cô đứng dậy, nói: “Anh không cần kẹo, cho anh hôn một cái nhé.”

 

Anh nhìn An An chằm chằm, thấy cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ sắp khóc kia, tính khí liền nổi lên, bỗng nhiên cúi đầu hôn chụt một cái lên mặt cô.

 

Tiểu nha đầu lại bị anh dọa một lần nữa.

 

Giây tiếp theo liền “Òa” lền một tiếng, khóc đến long trời lở đất, vừa khóc vừa quay người chạy, “Oa oa oa,... Mẹ ơi...”

 

Lúc ấy, tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh. Tưởng Xuyên lúc đó rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, bị mọi người nhìn như vậy cũng luống cuống.

 

Cũng may, ba mẹ cô không trách anh.

 

Một lát sau, tiểu nha đầu khóc đến đỏ hồng cả mắt lại ôm một gói kẹo đến, Tưởng Xuyên thấy dáng vẻ cô rất đáng thương, vốn định sẽ nhận lấy, không ngờ, tiểu nha đầu kia lại hùng dũng nhét kẹo vào lòng anh, sau đó liền xoay người chạy đi.

 

...

Khoảng 2, 3 năm sau, cha mẹ Tần Đường lại đi qua trường tiểu học Hy Vọng, Tưởng Xuyên vẫn nhớ rõ bọn họ.

 

Lại lần nữa, sau khi đã ra khỏi núi, anh lại nhìn thấy ba mẹ Tần Đường trên TV, xem được những bộ phim truyền hình mà mẹ Tần Đường đóng, nhưng lại không thấy được Tần Đường. Lúc đó, nhũ danh của cô là An An, cho nên, anh cho rằng cô tên là An An.

 

Không ngờ, sau nhiều năm như vậy, Tần Đường lại đi đến bên cạnh anh.

 

Tưởng Xuyên hiểu rõ, bọn họ là người của hai thế giới.

 

Tưởng Xuyên nắm cổ tay cô, giọng nói rõ ràng: “Thật sự muốn đánh sao?”

 

Tần Đường cắn môi, không nói câu nào.

 

Lúc trước chính miệng cô đã nói, nếu muốn hôn cô nhất định cô sẽ đáp trả bằng hai cái tát, nên Tưởng Xuyên đây chính là cố ý.

 

Im lặng vài giây, Tưởng Xuyên thả tay cô ra, mặt nhích về phía trước, lại giở tính xấu ra nói: “Đến, đánh đi.”

 

Tay Tần Đường dừng ở trên không trung, thấy khóe miệng đang bị thương của Tưởng Xuyên, đánh không được, mà không đánh cũng không xong.

 

Cuối cùng đánh bộp một cái lên ngực anh. Cả người Tưởng Xuyên toàn là cơ bắp rắn chắc như đá, cô đánh đến nỗi tê rần cả bàn tay.

 

Tức giận xoay người trở lại nằm trên giường của mình, cô liền kéo chăn trùm đến tận đầu bày tỏ kháng nghị.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 60
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.