Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 59

Cơ thể không ổn định nên tay còn cách một lớp chăn chống lên bụng Tưởng Xuyên nữa.

 

Cả người Tưởng Xuyên cứng đờ, nhanh chóng nắm tay cô giúp cô ngồi dậy, khàn giọng nói: “Tay để đi đâu đấy?”

 

Tần Đường: “...”

 

Cô đỏ bừng mặt, rõ ràng là anh ta bảo cô qua đây lấy đồ mà.

 

Thân thể cô cứng đờ, ngửa đầu hỏi: “Anh định cho tôi cái gì? Nếu không có gì thì buông tôi ra.”

 

Trong bóng đêm, ánh mắt anh thâm trầm, tựa như một hồ nước tĩnh mịch sâu không thấy đáy.

 

Tần Đường có chút hoảng loạn, giãy dụa: “Anh...”

 

Giây tiếp theo, Tưởng Xuyên cầm lấy tay cô, đem một thứ tròn tròn màu đen nho nhỏ nhét vào tay cô.

 

Tần Đường dùng ngón tay cảm nhận một chút, kinh hỉ nhìn anh: “Là cuộn phim!”

 

Tưởng Xuyên: “Ừ.”

 

Là cuộn phim của máy ảnh.

 

“Sao anh lấy được?”

 

“Lúc đánh nhau thuận tay lấy được.”

 

Anh nói: “Có một số chỗ bị hỏng rồi, phim bị dính vào nhau. Anh thử xem qua rồi, có vẻ như vẫn còn dùng được.”

 

Tần Đường vuốt ve cuộn phim kia yêu thích không thôi, tâm trạng rất tốt. Tuy rằng máy ảnh bị hỏng, nhưng ảnh chụp thì vẫn còn, đây là sự vãn hồi tốt nhất rồi.

 

Nương vào ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, Tưởng Xuyên nhìn rõ gương mặt của cô.

 

Tần Đường muốn xoay người đi bật đèn, Tưởng Xuyên đưa tay đè cô lại, dựa lại gần, kề sát tai cô nói: “Vui sao?”

 

Tần Đường mím môi, trái tim đập nhanh hơn, hơi lùi lại một chút, nhỏ giọng nói: “Ừ, vui hơn rất nhiều rồi. Cảm ơn anh.”

 

Ở dưới tình huống như vậy mà còn có thể lấy được cuộn phim, nhất định không hề dễ dàng.

 

“Vậy em trốn cái gì?”

 

“... Vậy anh dựa gần vào như vậy làm gì?”

 

“Lại đây.” Tưởng Xuyên nói, giọng nói khàn khàn, mang theo một tia dụ hoặc: “Lại đây anh nói cho em một bí mật.”

 

Tần Đường chớp chớp mắt, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

 

Đến cả nửa ngày, cuối cùng vẫn nhích qua.

 

Tưởng Xuyên lại nói: “Gần hơn một chút nữa.”

 

Tần Đường: “...”

 

Giây tiếp theo liền đen mặt đứng bật dậy. Rõ ràng anh đang trêu cô.

 

Tưởng Xuyên đương nhiên không thể để cô đi dễ dàng như vậy, tay dùng một chút sức, dễ dàng kéo cô ngã trở về.

 

Tần Đường thẹn quá hóa giận, đánh mạnh một cái lên ngực Tưởng Xuyên: “Tưởng Xuyên, anh bắt nạt tôi!”

 

Tưởng Xuyên cười lớn tiếng, tới gần bên tai cô: “Cái tên tiểu lưu manh đã hôn em một cái mà em nói í, là anh.”

 

Đầu óc Tần Đường ong lên, mắt hạnh mở lớn, cố gắng nhìn rõ gương mặt Tưởng Xuyên trong bóng đêm, ngơ ngác nhìn anh: “Anh nói cái gì?”

 

“Anh nói.” Tưởng Xuyên cúi đầu, đầu nghiêng về phía bên phải. Lại nghiêng thêm một chút nữa, tới gần khóe miệng cô, hôn nhẹ một cái: “Tiểu lưu manh kia hôn em ở chỗ này, đúng không?”

 

Một nụ hôn rất nhanh, gần như chỉ là lướt qua rồi lập tức rời đi.

 

Tần Đường hoàn toàn phát ngốc rồi, đôi mắt chậm rãi mở to ra, nín thở nhìn anh, một câu cũng không thốt thành lời.

 

“Vẫn không nhớ ra à?” Tưởng Xuyên đã buông tay cô ra, khóe môi gợi lên một nụ cười, “Không phải nói ấn tượng sâu sắc lắm sao? Thù lâu như vậy mà đến giờ vẫn chưa nhớ ra ư?”

 

Cô cúi đầu, sờ sờ khuôn mặt mình, sau đó liền bất tri bất giác thẹn quá hóa giận, lập tức giơ tay muốn đánh người.

 

Tưởng Xuyên giữ được cổ tay của cô, Tần Đường mặt đỏ tai hồng, cảm thấy bị người chiếm tiện nghi, còn bị người ta chơi một vố, cả giận nói: “Anh buông tay! Đồ lưu manh!”

 

Tưởng Xuyên: “...”

 

Anh vẫn là lưu manh, chỉ là bỏ đi được chữ “tiểu” đằng trước đi mà thôi.

 

Đôi mắt dần quen với bóng tối, hai người đã dần nhìn rõ được ánh mắt của nhau, mà đáy mắt của cô, tràn ngập giận dữ. Tưởng Xuyên nhận ra, mình đã chọc giận cô rồi. Nhưng anh không hối hận, có một số việc không thể là bí mật mãi mãi được, nếu cô cũng nhớ rõ, anh cũng nhớ rõ, thì không việc gì phải giấu diếm nữa cả.

 

...

Đây là chuyện của hai mươi năm trước. Năm đó Tưởng Xuyên 10 tuổi, kí ức vẫn rất rõ ràng. Đứa nhỏ vùng núi sinh hoạt nghèo khó, một năm không được đến vài lần mặc quần áo mới, ăn không đến mấy viên kẹo, càng chưa hiểu rõ việc đời. Năm đó Tần Đường và ba mẹ cô tham gia hoạt động từ thiện, đại khái là ngoài anh thì rất nhiều đứa nhóc choai choai hồi đó đều có ấn tượng rất sâu sắc với Tần Đường.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 59
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.