Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 48

Hai người phải đi một đoạn đường núi gập ghềnh mới tới chỗ đỗ xe máy, Tưởng Xuyên sải bước ngồi lên xe, hai chân thon dài chống lên đất, Tần Đường bám vào vai anh, thuận thế trèo lên xe, Tưởng Xuyên nói: “Bám chặt.”

 

Tần Đường vừa mới túm lấy áo Tưởng Xuyên, chiếc xe liền lao đi như một mũi tên.

 

Đường đất vô cùng nhấp nhô, gập ghềnh lại xóc nảy.

 

Vẫn xóc đến phát điên như cũ, Tần Đường nhịn không được nói: “Đến lượt tôi đèo.”

 

Tưởng Xuyên nghiêng đầu: “Tỉnh lại đi.”

 

Tần Đường cắn môi: “Vậy anh đi chậm lại.”

 

“Em bám chặt hơn đi.”

 

“Tôi bảo anh đi chậm lại mà.” Tần Đường nói: “Mông tôi đau.”

 

“...”

 

Tưởng Xuyên cười ra tiếng, giảm tốc độ: “Nói em mỏng manh em còn không nhận.”

 

Tần Đường không nhịn nữa, hung hắng véo eo Tưởng Xuyên một cái, nhưng bắp thịt dưới tay cứng như đá, cũng không biết có làm Tưởng Xuyên đau được hay không.

 

Tưởng Xuyên vốn ngồi nghiêng người về phía trước, bị Tần Đường véo xong liền thẳng lưng lên, lạnh giọng cảnh báo: “Còn lộn xộn tôi ném em xuống đó.”

 

...

Trở lại huyện Giai đã là chạng vạng, Tưởng Xuyên tìm một nhà nghỉ nhỏ thuê hai phòng.

 

Ở núi Dương Quyên đã ba ngày không tắm, vừa bước vào phòng, Tần Đường liền không nhịn được lập tức lao vào phòng tắm đầu tiên.

 

Một lát sau có người gõ cửa.

 

Cô vừa lau đầu vừa cách một cánh cửa hỏi: “Ai vậy?”

 

Tưởng Xuyên: “Tôi, xuống ăn cơm.”

 

“Anh chờ một chút.”

 

Tần Đường thay váy vào, cầm lấy túi xách, ôm lấy máy ảnh, rồi cứ thế mặt mộc mở cửa.

 

Tưởng Xuyên dựa vào cửa hút thuốc, nghe tiếng mở cửa nghiêng đầu nhìn cô: “Tắm thôi mà cũng lâu như vậy. Tốn nước!”

 

Tần Đường không nhịn được cãi lại: “Ba ngày không tắm, đương nhiên là lâu rồi.”

 

Tưởng Xuyên cũng không nói nữa: “Đi thôi.”

 

Hai người đứng ở đầu phố huyện, nơi này không có nhiều quán ăn ngon lắm, Tưởng Xuyên hỏi: “Em muốn ăn gì?”

 

Tần Đường nhìn quanh một lượt, chỉ về một quán ăn có vẻ sạch sẽ: “Chúng ta qua đó ăn đi, gọi vài món xào.”

 

Tưởng Xuyên không có ý kiến, bước vào.

 

Nhìn qua thực đơn, anh hỏi: “Em muốn ăn thịt dê sao?”

 

Tần Đường gật đầu: “Ừ.”

 

Anh đưa lại thực đơn cho cô, “Vậy em cứ gọi đi, tôi chạy đi mua bao thuốc.”

 

...

Tưởng Xuyên đi đến quầy hàng chỗ ngoặt mua bao thuốc, lại thấy bên cạnh là cửa hàng trà sữa, liền đi tới hỏi: “Mấy cô gái trẻ thì thích uống gì vậy?”

 

Nhân viên bán hàng hơi hoang mang một chút, sau đó liền nhanh nhảu giới thiệu: “Món thường được gọi nhất là trà sữa, trà chanh, nước trái cây các loại.”

 

Tưởng Xuyên liếc mắt nhìn một lượt: “Vậy cho một ly trà chanh đi.”

 

Đợi một lát, nhân viên mang trà chanh ra đưa cho anh: “Của quý khách đây ạ, hoan nghênh quý khách tiếp tục ghé thăm.”

 

Tưởng Xuyên miệng ngậm thuốc, xách theo cốc trà chanh trở về quán.

 

Di động trong túi vang lên, anh lấy ra nhìn, là số lạ.

 

Tưởng Xuyên vẩy tàn thuốc xuống đất, bắt máy, nhưng không nói chuyện.

 

Đối phương cười lên một tiếng, Tưởng Xuyên liền nhận ra giọng của đối phương: “Triệu Kiến Hòa.”

 

Triệu Kiến Hòa cười: “Tưởng Xuyên, trước kia chú còn gọi tôi một tiếng anh, bây giờ mở miệng ngậm miệng liền Triệu Kiến Hòa, thật đúng là khách khí mà.”

 

Tưởng Xuyên cười nhạt: “Không cùng lý tưởng, không hợp tác được.”

 

“Biết đâu đấy...”

 

Ấn đường Tưởng Xuyên đột nhiên nhăn lại, nhanh chóng trở lại quán ăn ban nãy. Chỗ ngồi của Tần Đường không một bóng ngồi, trên bàn vẫn còn hai đĩa đồ ăn còn chưa động đũa.

 

Ông chủ bê một bát canh thịt dê tới, Tưởng Xuyên liền xách cổ áo ông ta lên, ông chủ cả kinh rơi cả bát canh xuống đất, canh dê nóng hổi bắn lên đùi khiến ông chủ bật kêu thành tiếng.

 

Sắc mặt Tưởng Xuyên tối tăm đến dọa người, hỏi: “Cô gái lúc nãy ngồi ở đây đâu?”

 

Ông chủ vội vàng nói: “Tôi không biết... Tôi vẫn luôn bận rộn xào rau ở bên trong nên cũng không chú ý...”

 

Tưởng Xuyên đẩy ông ta ra, rút điện thoại gọi tới số vừa nãy.

 

“Triệu Kiến Hòa, mày muốn làm gì thì cứ tìm đến tao đây này, đừng động tới cô ấy.”

 

Triệu Kiến Hòa cười lạnh: “Mày có tư cách gì mà đòi ra điều kiện với tao?”

 

Tưởng Xuyên nói: “Quỹ An Nhất.”

 

Quỹ An Nhất là một quỹ từ thiện do ảnh hậu Cảnh Tâm và chồng mình là Tần Sâm thành lập dưới danh nghĩa con gái mình nhằm giúp đỡ trẻ em nghèo hiếu học. Trước đây Triệu Kiến Hòa cũng từng đứng ra thành lập quỹ từ thiện nên đương nhiên biết đến quỹ An Nhất này.

 

“Ý mày là gì?”

 

“Tần Đường là con gái của Tần Sâm và Cảnh Tâm.”

 

Tần gia bảo vệ con gái rất tốt, ảnh chụp Tần Đường trên mạng cũng chỉ có vài tấm lúc còn nhỏ của cô, sau khi lớn lên thì hoàn toàn không có, nhưng tên cô trong giới nhiếp ảnh và giải trí thì lại không hề xa lạ.

 

Nhiếp ảnh gia Tần Đường.

 

Hai chữ này đi đâu cũng có thể thấy được.

 

Triệu Kiến Hòa im lặng vài giây, sau đó bật cười: “Tưởng Xuyên, nếu mấy năm trước mày nói lời này có lẽ lão tử đây sẽ thấy sợ...”

 

Trong lòng Tưởng Xuyên trầm xuống: “Mày định làm gì?”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 48
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.