Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 46

Cao nguyên đất vàng, đường núi gập ghềnh nhỏ hẹp, toàn gỗ mục và tạp vật.

 

Khu nhà tiểu học duy nhất trong thôn chỉ là một căn hầm trú ẩm cũ bằng đá được phân thành ba phòng, bảng đen và bàn ghế mới được đưa vào từ lần trước khiến chỗ này trông khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn thiếu thốn như cũ.

 

Mà mấy đứa trẻ bên trong đứa nào đứa nấy quần áo đều cũ nát, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, như những ngôi sao trong căn cầm trú ấm tối tăm.

 

...

Buổi tối, Tưởng Xuyên và Tần Đường ở lại nhà Nguyệt Nguyệt ăn cơm.

 

Ngoài sân vô cùng tiêu điều, ba căn phòng chính là dùng bùn đắp sửa chữa lại thành nhà ở. Gia đình họ lấy ra những món ăn tốt nhất để chiêu đãi hai người. Tần Đường hỏi Triệu Tiểu Dương: “Em muốn học trung học không?”

 

Triệu Tiểu Dương nói: “Muốn ạ.”

 

Cha Nguyệt Nguyệt mang bình rượu lâu năm của mình ra chiêu đãi bọn họ, Tưởng Xuyên uống với ông ấy vài chén, khá nặng.

 

Trước mặt Tần Đường cũng có một chén, cô cầm lên uống mấy ngụm nhỏ, hương vị không tệ. Tưởng Xuyên vốn định nhắc nhở cô rượu khá nặng, chỉ nên uống nhâm nhi, nhưng nhìn thấy vành tai mềm mềm trăng trắng của cô bắt đầu ửng hồng, liền quay đầu tiếp tục uống rượu với cha Nguyệt Nguyệt, giả bộ không nhìn thấy gì, cũng nuốt luôn mấy câu nhắc nhở xuống.

 

Tần Đường biểu đạt ý tứ là mình sẽ giúp Triệu Tiểu Dương học cao trung, học đại học, cả nhà Nguyệt Nguyệt hết khóc rồi cười nói lời cảm ơn.

 

Từ nhà Nguyệt Nguyệt đi ra, Tần Đường nhìn về phía núi rừng tối đen như mực, gần như không có một tia ánh sáng nào cả, thật không biết làm sao mà đi.

 

Tưởng Xuyên nắm chặt cô tay cô: “Đi theo tôi.”

 

Anh lấy điện thoại ra, dựa vào ánh sáng từ màn hình di động nhìn xuống đất.

 

Tần Đường không có giãy ra, cẩn thận dẫm theo dấu chân Tưởng Xuyên mà đi.

 

Trong thôn không có chỗ ở, bọn họ hôm nay ở lại gian phòng duy nhất của một cô giáo trong thôn.

 

Nhà Nguyệt Nguyệt ở khá xa, muốn trở về phải mất đến 40 phút, hơn nữa đường rất khó đi, ban đêm dường như hoàn toàn không có người đi lại.

 

Đi qua một gia đình nông nọ, lúc đi qua đường núi, đường bắt đầu gập ghềnh khó đi, dẫm dưới chân là cỏ dại, có cảm giác rung động nhè nhẹ, Tần Đường có chút khẩn trương: “Sẽ không có rắn chứ?”

 

Tưởng Xuyên bật cười: “Có…”

 

Tần Đường liền hoảng hốt, lại nghe anh nói tiếp:

 

“Có tôi liền bắt vài con hầm canh cho em uống.”

 

“... Tôi không cần.”

 

Tưởng Xuyên lại cười to.

 

Tần Đường cắn môi không nói, cảm thấy mình đang bị trêu chọc.

 

Thế núi hơi nghiêng, Tưởng Xuyên nắm chặt cổ tay Tần Đường để phòng cô ngã.

 

Tần Đường cảm thán: “Mỗi ngày Nguyệt Nguyệt đi học đều phải đi qua đi lại chỗ này sao?”

 

Tưởng Xuyên thấp giọng ừ một tiếng.

 

Hồi còn bé Tưởng Xuyên cũng ở trong núi, khi đó nhà cũng nghèo, đi học cũng phải đi qua một đoạn đường núi rất dài. Đứa nhỏ trong núi đứa nào đứa nấy cũng đều nhanh nhẹn linh hoạt như khỉ, có vấp ngã thế nào vẫn có thể bò dậy mà đi tiếp, không giống cô gái mềm phía sau.

 

Anh bước lên một tảng đá lớn, khom lưng, tay đặt trên eo cô, dùng một chút sức liền dễ dàng ôm cô đứng lên.

 

Trong bóng đêm, cô đụng phải thân thể Tưởng Xuyên, hô hấp của hai người hòa quyện, một nặng nề một nhẹ nhàng, cả hai đều phảng phất hương rượu.

 

Tay Tần Đường bám lên vai Tưởng Xuyên, cúi đầu đứng vững lại.

 

Cánh tay Tưởng Xuyên vẫn vòng qua eo cô, bàn tay to lớn hữu lực nhéo eo cô một cái, hô hấp Tần Đường liền cứng lại: “Anh bỏ tay ra!”

 

Tay Tưởng Xuyên càng ôm chặt hơn, khàn giọng hỏi: “Nếu không buông thì sao? Em sẽ khóc à?”

 

Anh cúi đầu, hô hấp ấm áp phun ở bên tai cô: “Sao?”

 

Trả lời Tưởng Xuyên chính là một cái đạp mạnh mẽ lên chân.

 

Nhưng Tưởng Xuyên như không hề cảm nhận được đau đớn, một lần nữa bật màn hình di động lên, chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ của cô, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh, hai cái răng nhỏ xinh xinh đang cắn lấy đôi môi đỏ mọng.

 

Tưởng Xuyên vốn chỉ nhất thời nổi hứng muốn trêu chọc cô, nhưng giờ lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Tần Đường là một cô gái rất xinh đẹp, cho dù là khuôn mặt hay dáng người đều có thể khiến đàn ông phải điên đảo.

 

Ánh mắt Tưởng Xuyên trở nên nặng nề hơn, cúi đầu nhìn cô.

 

Hồi chuông cảnh báo trong lòng Tần Đường vang lên liên tục, vội vàng giãy người ra, lòng bàn chân đột nhiên trượt một cái, cả người ngửa ra đằng sau.

 

Tưởng Xuyên vội đưa tay ôm người trở lại, ôm chặt lại, sau đó lùi lại một bước, nói: “Nói em hậu đậu em còn không tin.”

 

Tần Đường đứng vững lại, dáng vẻ vẫn là nghiến răng nghiến lợi như cũ, cố gắng thoát ra, nhưng sức lực của Tưởng Xuyên quá lớn, cô căn bản không thể thoát ra được, chỉ có thể trừng mắt lên nhìn: “Anh buông tay!”

 

Tưởng Xuyên sợ cô ngã xuống, giữ lấy người muốn lùi lại hai bước nữa: “Đừng nháo nữa, ngã xuống rồi chính là một đi không trở lại đấy.”

 

Cô không nói lời nào, chỉ quật cường đứng đó.

 

Bóng tối nuốt trọn mọi cảm giác về sự an toàn. Lúc nãy Tần Đường thực sự đã cảm thấy sợ hãi, núi cao đất vắng, trai đơn gái chiếc, nếu Tưởng Xuyên thực sự định làm gì...

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 46
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.