Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 45

Nhưng chờ cả đêm cô cũng không tới tìm.

 

Ba ngày sau.

 

Tưởng Xuyên từ Trấn Ba trở lại, cùng về còn có Tào Thịnh đã gặp một lần ở Du Lâm. Trong lòng Tào Thịnh là một cô bé tầm 3-4 tuổi, tóc tết hai bên, đôi mắt rất to và sáng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, trông vô cùng đáng yêu.

 

Cô bé từ trong lòng Tào Thịnh nhảy xuống, đang muốn chạy đi thì bị Tào Thịnh ngăn lại: “Từ Từ ngoan, không được chạy.”

 

Từ Từ chu môi, có chút không vui nói: “Vì sao không được chạy ạ?”

 

Tào Thịnh xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Chạy nhanh sẽ bị ngã rất đau, Từ Từ có sợ đau không?”

 

Từ Từ nói: “Sợ, nên Từ Từ sẽ không chạy nữa.”

 

“Ngoan.”

 

Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô bé tới đây, vô cùng ngoan ngoãn lần lượt chào hỏi từng người.

 

Tần Đường sờ sờ bím tóc của cô bé, khom lưng nhìn cô bé cười: “Em tên là Từ Từ phải không?”

 

Từ Từ gật đầu: “Vâng ạ.”

 

Tào Thịnh ở lại đây một đêm, đây là Tần Đường từ chỗ A Khởi mà biết được. Từ Từ bị bệnh tim bẩm sinh, Tào Thịnh là mang con gái tới Tây An để khám bệnh.

 

Sáng sớm hôm sau, Tưởng Xuyên lái xe tới bệnh viện, Tần Đường và Từ Từ ngồi ở ghế sau, còn Tào Thịnh ngồi ở ghế phụ.

 

Từ Từ từ lúc lên xe vẫn luôn nói: “Chú ơi, có thể không đi bệnh viện không ạ?”

 

Tưởng Xuyên cười: “Cháu thử hỏi cha cháu xem có được hay không?”

 

Từ Từ: “Nhưng chú mới là người lái xe nha.”

 

Tần Đường lấy từ trong túi ra một cái kẹo mút, cô ghé sát vào lưng ghế phụ, nhỏ giọng hỏi Tào Thịnh: “Có thể cho cô bé ăn kẹo không?”

 

Tào Thịnh: “Có thể.”

 

Tần Đường ôm Từ Từ ngồi lên đùi mình, Từ Từ thấy kẹo trong tay cô lập tức cười vui vẻ: “Cho em ạ?”

 

Tần Đường bóc vỏ kẹo ra, đưa tới đút cho Từ Từ: “Em có muốn ăn không?”

 

Từ Từ đương nhiên là muốn ăn, cả đường đi ngoan ngoãn ăn kẹo, không náo loạn nữa.

 

Tới bệnh viện, Tần Đường bế Từ Từ xuống xe, tiểu nha đầu vẫn vô tư liếm kẹo que, đôi mắt to hơi híp lại, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

 

Tưởng Xuyên đi tới nhìn, đột nhiên trong đầu xuất hiện một mảng kí ức mơ hồ, hình như đã từng có một cô bé như vậy...

 

A, một cô bé hay khóc nhè...

 

Tưởng Xuyên vừa nghĩ vừa cười thành tiếng.

Tần Đường bị nhìn đến mức kì lạ, nhịn không được hỏi: “Anh cười cái gì?”

 

Tưởng Xuyên: “Không có gì.”

 

“Rõ ràng anh có cười.”

 

Tưởng Xuyên nhìn cô, môi hơi cong lên: “Nhớ tới một cô bé hay khóc nhè.”

 

“...”

Tào Thịnh duỗi tay muốn bế Từ Từ, nhưng tiểu nha đầu thân hình lại uốn éo né tránh, duỗi tay hướng về phía Tưởng Xuyên: “Con muốn chú bế cơ.”

 

Tưởng Xuyên cong môi, đưa tay đón lấy cô bé, Từ Từ hôn chụt một cái trên má anh, mang theo hương vị ngọt ngấy của kẹo, Tưởng Xuyên dùng mu bàn tay lau đi.

 

Tần Đường chuẩn bị đi làm thủ tục xuất viện cho Nguyệt Nguyệt, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhắc nhở Tưởng Xuyên: “Mấy hôm trước tới đây tôi gặp Triệu Phong và Triệu Kiến Hòa, mấy người bị anh đánh cũng đang nằm ở đây.”

 

Tưởng Xuyên hỏi: “Có bị bắt nạt không?”

 

“... Không có.”

 

Tưởng Xuyên giật lấy hóa đơn trong tay cô: “Để tôi đi.”

 

Tần Đường đi theo phía sau: “Tôi đi cùng anh, còn có tiền thuốc vẫn chưa thanh toán xong nữa.”

 

Tưởng Xuyên bỗng nhiên dừng bước, Tần Đường không chú ý, mũi liền va mạnh vào lưng anh, đau đến tê rần, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tưởng Xuyên.

 

“Em cảm thấy chút tiền thuốc men này tôi không trả nổi?”

 

“...”

 

Tần Đường không hề có ý này, Tưởng Xuyên cười khẽ một tiếng: “Chút tiền đó tôi vẫn có.”

 

...

Từ Từ bị yêu cầu nằm viện, Tào Thịnh đương nhiên ở lại để trông nom, Tần Đường cùng Tưởng Xuyên mang Nguyệt Nguyệt trở lại nghĩa trạm.

 

Trên đường, Tần Đường nói với Nguyệt Nguyệt: “Hai ngày nữa sẽ mang em về nhà.”

 

Nguyệt Nguyệt rất vui, ôm lấy mấy quyển sách mới được Tần Đường mua cho, cười thỏa mãn.

 

Lần này đi núi Dương Quyển chỉ có Tần Đường và Tưởng Xuyên.

 

Tiểu Bạch và Từ Bằng cũng muốn đi theo, nhưng Tưởng Xuyên ngại phiền phức nên không đồng ý.

 

Nguyệt Nguyệt ngồi ở ghế sau, vịn cửa sổ, lưu luyến không rời nhìn thành phố lớn này.

 

Trở lại núi Dương Quyển, thôn dân và mấy đứa trẻ vẫn như lần trước đứng ở cửa thôn để nghênh đón, Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cha mẹ và anh trai của mình thì liền vội vàng chạy tới.

 

Tần Đường nhìn về phía anh trai của Nguyệt Nguyệt, là một cậu bé tên là Triệu Tiểu Dương, vóc dáng không cao, làn da đen bóng, thoạt nhìn rất có tinh thần.

 

Thôn dân đối với hai người vô cùng nhiệt tình.

Tần Đường mang theo máy ảnh đi khắp nơi chụp ảnh, chỗ này thực sự rất nghèo, nghèo đến mức làm cho người ta chua xót.

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 45
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.