Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 41

Khoảng thời gian trước, có một lần cô mượn máy sấy của A Khởi quên không trả, A Khởi lên phòng tìm cô thì thấy trên bàn có một lọ nước hoa Chanel màu xanh nhạt, thân bình nhỏ gọn tao nhã, vô cùng đẹp.

 

A Khởi kinh hỉ nói: “Lọ nước hoa này thật là đẹp. Lần trước em đã thấy nó ở trên TV.”

 

Sau đó hỏi: “Em có thể mượn xem một chút được không ạ?”

 

Tần Đường cười: “Nếu em thích thì tặng nó cho em đấy.”

 

Mặt A Khởi đỏ lên, thấp giọng nói: “Việc này sao được ạ... Lọ nước hoa này nhất định rất đắt.” Cô ấy vừa nói vừa vuốt thân lọ nước hoa, dường như có thể ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng trong không khí, nhưng trước khi đi vẫn lưu luyến đặt lọ nước hoa xuống.

 

Tần Đường cầm lấy lọ nước hoa nhét vào tay A Khởi: “Cầm đi, ở nhà chị vẫn còn nhiều.”

 

Đây là lọ nước hoa duy nhất của A Khởi, là bảo bối của cô ấy.

 

Nhìn những mảnh vỡ của lọ nước hoa rơi đầy trên mặt đất, A Khởi vô cùng đau lòng, Tần Đường gọi cô lại: “A Khởi.”

 

A Khởi đỏ mắt quay lại, Tần Đường nhìn cô ấy cười cười nói: “Lần sau chị sẽ cho em một lọ khác mà.”

 

A Khởi vội lắc đầu: “Không cần ạ, em chỉ đang xót tiền thôi. Lọ nước hoa kia thực sự rất quý giá.”

 

Tiểu Thành và Tiểu Bạch cũng đi đến, Tiểu Bạch bước vào phòng nói: “Để tôi giúp cô dọn dẹp lại một chút, dù sao tối cũng cần phải có chỗ ngủ mà.”

 

Chờ A Khởi dọn xong phòng thì cũng đúng lúc dì Quế gọi mọi người đến ăn cơm.

 

Tần Đường tắm rửa xong, như thường ngày đứng ở trên hành lang nhắn tin. Ít nhất hai ngày một lần cô đều nhắn tin bình an về cho mọi người trong nhà, nếu không ba mẹ cô chắc chắn không đồng ý để cô chạy ra ngoài nhiều như thế này. Nhắn tin xong, cô cất điện thoại đi. Một lát sau lại cầm điện thoại lên:

 

“Mẹ ơi, Chu Kỳ tỉnh chưa?”

 

Đợi một lát liền có tin nhắn trả lời:

 

“Vẫn thế, không biết bao giờ mới tỉnh lại được. Bác sĩ nói có thể là ngày mai, có thể là ngày kia... Nói chung là nhất định sẽ tỉnh lại. An An, nghe mẹ nói, con đừng cảm thấy tội lỗi, chuyện này không phải lỗi của con, con biết chưa?”

 

An An là nhũ danh của cô.

 

Tần Đường cắn môi, cô không biết.

 

Đã 5 năm rồi, sao anh ấy vẫn chưa tỉnh chứ?

 

Đêm này bầu trời rất trong, có thể nhìn rõ những ngôi sao lấp lánh. Tần Đường ngửa mặt nhìn chằm chằm những ngôi sao đó.

 

Có người đã từng nói, mỗi ngôi sao trên bầu trời đại diện cho một linh hồn bị mất đi.

 

Cô nhìn bầu trời đêm chăm chú, ánh mắt tìm kiếm ba ngôi sao kia.

 

Gần như mọi người đều nói với cô, việc kia không phải lỗi của cô, nhưng thật ra bọn họ chỉ là đang an ủi cô, hoặc là e ngại mặt mũi ba mẹ cô nên mới phải bất đắc dĩ nói như vậy mà thôi.

 

Còn sau lưng thì sao? Cô đã từng nghe thấy bọn họ mắng mình như thế nào. Thật ra bọn họ vẫn luôn trách cứ cô, chưa từng tha thứ cho cô.

 

Tưởng Xuyên đi lên cầu thang, vừa vặn nhìn thấy cô đang ngẩng đầu, cần cổ trắng nõn rất đẹp, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào không trung đến nỗi hàng mi dày cũng không rung động dù chỉ một chút, cả người thoạt nhìn chìm trong bi thương.

 

“Tần Đường.”

 

Anh gọi cô.

 

Cô chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt liền trở nên lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

 

Tưởng Xuyên nhìn cô chăm chú một lúc, đi đến bên cạnh cô, nói: “Lần tới em muốn đi tới chỗ nào thì hãy nói trước với tôi một tiếng.”

 

Tần Đường nghi hoặc hỏi: “Không phải anh nói một tuần chỉ đi tối đa hai chuyến, hoặc là ít nhất hai ngày một chuyến nếu anh có xe sao?”

 

Tưởng Xuyên ừ một tiếng, “Nhưng thời gian em ở đây chắc cũng không lâu, nếu em muốn đi thì tôi đương nhiên phải sắp xếp.”

 

Tần Đường đột nhiên hiểu được lý do vì sao Tưởng Xuyên bỗng nhiên trở nên tốt bụng như vậy, chắc là vì 87 vạn kia, “Tôi muốn đi rất nhiều chỗ.”

 

“Trong nửa tháng có thể đi hết không?”

 

“Chắc cũng chỉ tầm đó thời gian thôi.”

 

“Được.”

 

Nhưng về số tiền kia thì Tưởng Xuyên lại không hề nhắc tới, hai người giống như đã đạt được một thỏa thuận nào đó.

 

...

Rất lâu rồi Tần Đường không gặp ác mộng, trong mơ, từng hình ảnh vụn vặn hiện lên trong đầu cô, chỉ xuất hiện chớp nhoáng. Mà hình ảnh cuối cùng chính là cảnh chiếc xe lăn xuống vực, loại cảm giác không trọng lực này khiến cô hoảng sợ, không nhịn được hét lên một tiếng.

 

Giây tiếp theo, cô nghe được tiếng “rầm rầm rầm”, là tiếng vật nặng va chạm, sau đó thì có người gọi tên cô. Cô không biết đây là mơ hay là thực nữa. Cô không tỉnh nổi.

...

 

Ngoài cửa, bầu trời đã không còn trong trẻo như lúc trước nữa, mà thay vào đó là mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét.

 

Một trận mưa to sắp đến.

 

Hai hôm nay Triệu Phong liên tục mang người đến đập phá đồ đạc, cửa sổ đều bị phá hỏng cả, cửa kính bị vỡ cũng chưa kịp thay, cửa sổ gỗ bị gió thổi đến đập vào vách tường, vang lên những tiếng vang lớn.

 

Ở dưới lầu, Lữ An và A Khởi ra khỏi phòng, A Khởi rụt cổ hỏi: “Anh Lữ, nếu trời mưa thì phòng em liệu có bị nước tràn vào không?”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 41
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.