Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 31

Hai người vừa đi ra đến cửa thì phát hiện lão Trần vẫn đang chờ ở bên ngoài.

 

Tưởng Xuyên đi tới: “Chú cũng đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì mai lại nói.”

 

Vẻ mặt lão Trần tràn ngập tang thương, cho dù có trở về thì cũng làm sao mà ngủ được đây. Nợ đến mấy chục vạn, cho dù có Tưởng Xuyên hỗ trợ thì cũng không được bao nhiêu. Cho dù ông đi làm cả đời cũng không kiếm nổi mấy chục vạn, huống chi ông còn phải nuôi sống gia đình nữa.

 

Nhưng cũng đâu còn cách nào khác, ông đành phải nghe lời Tưởng Xuyên, xoa xoa đôi bàn tay thô ráp của mình: “Vậy… Được…”

...

 

Xe Jeep đỏ đi vào trong sân, mọi người đều chạy ra.

 

Tiểu Thành sốt ruột hỏi: “Anh, mọi chuyện thế nào rồi ạ? Nghe nói phải bồi thường đến mấy chục vạn sao?”

 

Tưởng Xuyên đóng sầm cửa xe, nhìn lướt qua mọi người. Tất cả đều tụ tập đông đủ, chỉ trừ Tần Đường.

 

“Tần Đường đâu?”

 

Tiểu Thành nói: “Cô Tần đang nghỉ ngơi ở trên tầng.”

 

Tưởng Xuyên ừ một tiếng, “Mọi người cũng đi nghỉ sớm đi.”

 

Tiểu Thành nhìn theo bóng Tưởng Xuyên đi lên tầng, quay ra hỏi Lữ An: “Anh Lữ, là thật sao ạ?”

 

Lữ An lạnh mặt: “Cậu nói xem?”

 

Tiểu Thành và A Khởi nghe xong đều bị dọa đến trắng bệch cả mặt, A Khởi hỏi: “Vậy phải làm sao đây...”

 

Lữ An bực bội xua tay: “Ngày mai nói tiếp được không? Có cơm không? Ông đây đến cơm còn chưa kịp ăn đâu. Chết đối đến nơi rồi đây này!”

 

Dì Quế vội vàng nói: “Có có có, để dì đi nấu cho cháu bát mì.”

 

Tiểu Thành cũng nói: “Anh Tưởng chắc cũng chưa ăn đâu. Dì nấu luôn cho anh ấy một bát nhé.”

 

“Được được.”

 

Sau đó liền nhanh chóng đi về phía phòng bếp.

 

Tưởng Xuyên bước lên tầng, bước chân bỗng dừng lại một chút, không biết Tần Đường đã đứng trước mặt từ bao giờ. Hiển nhiên cô vừa mới tắm xong, mái tóc ướt rượt rũ xuống bên hông, lại mặc chiếc váy đỏ kia, đầu ngón tay thon dài trắng nõn kẹp điếu thuốc lá, nhưng không hút, quay đầu nhìn anh.

 

“Các anh gặp rắc rồi à?”

 

Tưởng Xuyên không phủ nhận, nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”

 

Tần Đường lại hỏi: “Có thể giải quyết được không?”

 

Tưởng Xuyên cười: “Nếu không thể thì sao?”

 

Tần Đường khẽ động ngón tay, vẩy tàn thuốc xuống, cười một chút: “Anh có thể cầu xin tôi.”

 

“...”

 

Sắc mặt Tưởng Xuyên lập tức đen sì, nhìn cô chằm chằm, mím môi không nói chuyện.

 

Tần Đường biết anh giận, là đàn ông, bất cứ ai nghe được lời như thế này cũng sẽ giận, huống chi là Tưởng Xuyên. Cô khiêu khích nhìn anh, không một chút sợ hãi.

 

Tưởng Xuyên vẫn biết từ trước đến nay cô luôn không sợ mình, lúc trước ở Du Lâm ít nhiều có chút không phục, cũng có thể là vẫn nhớ chuyện lần trước suýt bị Triệu Kiến Hòa làm bị thương. Thực ra đây không phải là người phụ nữ nhát gan, thậm chị ngược lại, lá gan còn rất lớn, làm việc rất dứt khoát. Người phụ nữ này chỉ đơn giản là sợ phiền phức mà thôi.

 

Cô chính là không thích có khúc mắc hay nợ nần người khác, mặc kệ là nhân tình hay cảm tình gì đi chăng nữa. “Không sợ tôi quỵt nợ sao?” Sắc mặt Tưởng Xuyên nhanh chóng khôi phục như cũ, giọng nói cực thấp, ngữ khí vô cùng không tốt.

 

“Không sợ.” Tần Đường thản nhiên nói.

 

Tưởng Xuyên biết cô có tiền. Mấy chục vạn đối với cô chỉ là con số nhỏ, có thể tùy tiện lấy ra bất cứ lúc nào. Anh liếm liếm răng cửa, lạnh lùng nhìn cô nửa giây, nói: “Không cần, tôi tự giải quyết được.”

 

Tần Đường nghe tiếng Tưởng Xuyên bực bội đóng sầm cửa phòng, tâm trạng rất tốt, dập thuốc, quay người về phòng.

 

8h sáng hôm sau, lúc cô xuống lầu ăn sáng, trong viện chỉ còn lại một mình A Khởi.

 

“Bọn anh Tưởng đã đi ra ngoài rồi.”

 

Tần Đường gật đầu. Tiểu Bạch và A Tây đi ra từ chỗ ngoặt. A Tây cúi đầu, trên người đeo một cái balo to. Tưởng Xuyên vô cùng cứng rắn, không một chút dao động, hôm nay A Tây nhất định phải rời khỏi.

 

A Khởi đi qua nói: “Hai người đến ăn sáng trước đi, đồ ăn sáng ở trên bàn í.”

 

Tần Đường ăn hai cái bánh bao, uống một ly sữa. Cô nhìn chiếc xe Jeep đen ở trong sân, hỏi A Khởi: “Xe kia tôi có thể lái chứ?”

 

A Khởi gật đầu: “Có thể. Anh Tưởng nói dfể lại cho chị đi mà. Anh ấy bảo cái xe đỏ kia chị đi không được.”

 

Tần Đường nhớ tới cái xe Jeep đỏ không ngừng chết máy kia, sắc mặt có chút ảo não, việc này là Tưởng Xuyên cố ý?

 

A Khởi đưa chìa khóa xe cho cô. Tiểu Bạch đi tới hỏi: “Chị Tần Đường, chị có thể chở A Tây ra ga tàu được không ạ? Một lát nữa em cũng muốn đến bệnh viện thăm Nguyệt Nguyệt với chị.”

 

Tần Đường nhìn bọn họ, “Lên xe đi.”

 

Tiểu Bạch và A Tây ngồi ở ghế sau, A Tây nói rất ít, có thể thấy tâm trạng đang rất tệ. Tiểu Bạch an ủi: “không sao đâu, khai giảng là chúng ta lại gặp nhau rồi mà. Đến lúc đó tớ sẽ mang ảnh và video đến cho cậu xem, cũng như nhau thôi.”

 

A Tây ủy khuất nói: “Sao có thể giống nhau chứ?”

 

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 31
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.