Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 28

Tần Đường đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn ta, đó là một gương mặt khá trẻ, hắn ta thấy vậy bỗng nhiên thu lại ánh mắt phẫn hận...

 

Tần Đường thấy vậy thì cảm thấy có chút quái dị, nhưng lại không nói rõ được quái dị ở chỗ nào.

 

Tần Đường đi về phía Tưởng Xuyên: “Cảm ơn. Nhưng lúc nãy nếu không có anh thì tôi cũng sẽ tóm được hắn ta.”

 

Hai người mặt đối mặt vài giây, Tưởng Xuyên chợt nhớ tới dáng vẻ chạy thục mạng như điên của cô, cảm thấy có chút buồn cười, nói: “Sao cô không gọi người tới giúp?”

 

“Hắn ta chạy nhanh như vậy, gọi người tới không kịp.”

 

“Vậy người quan trọng hay là túi quan trọng hơn? Nhỡ may gặp phải người có thủ đoạn độc ác, cô có nghĩ tới hậu quả không?”

 

“Không.”

 

Tưởng Xuyên nhìn cô, đôi mắt đen láy, đại khái là hoàn toàn bó tay với cô rồi.

 

“Trong túi có thẻ căn cước, còn có thẻ nhớ ví tiền và mấy đồ linh tinh khác...” Mấy thứ này đối với cô rất quan trọng, không thể mất được.

 

Rất nhiều quyết định chỉ là trong tích tắc, thậm chí đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng thì thân thể đã hành động rồi.

 

Tưởng Xuyên vẫn nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên bật cười: “Đôi khi tôi thật không thể nào hiểu nổi cô gái như cô.”

 

Thời điểm cần nhu mì mềm mại thì không nhu mì mềm mại, thời điểm không cần thì lại như một con thiêu thân liều mạng xông về phía trước.

 

“...” Tần Đường lườm anh ta: “Ai cần anh hiểu.”

 

“...”

 

Đúng là không cần thật, mấy hôm nữa là cô trở về rồi.

 

Cô không thuộc về nơi này.

 

Tưởng Xuyên im lặng nhìn cô trong chốc lát rồi nói: “Cô ở đây, tôi phải phụ trách an toàn của cô.”

 

“Nên?”

 

Tưởng Xuyên đi đằng trước: “Nên cô phải nghe lời tôi.”

 

Tần Đường đi theo sau, đây là lần thứ hai anh ta nói những lời này. Lần đầu tiên là khi cô gặp Triệu Kiến Hòa. Người đàn ông tên Tưởng Xuyên này hoàn toàn không giống với những người phụ trách tình nguyện mà cô đã từng gặp. Bình thường, người có tiền chính là ông chủ, nên bọn họ vẫn luôn đối xử với cô vô cùng khách khí, chỉ có người đàn ông này là vẫn luôn tỏ ra cường thế, trước sau như một.

 

Cô đột nhiên hỏi: “Vì sao Triệu Kiến Hòa lại muốn tìm anh gây rắc rối?”

 

Tưởng Xuyên nhướng mày: “Cô muốn biết?”

 

“Nếu anh không nói cũng không sao.”

 

Lần trước nghe Triệu Kiến Hòa nói cái gì mà bỏ tù, hơn nữa trên lưng anh ta còn có vết chém, thật dễ khiến người ta tưởng tưởng linh tinh.

 

“Hắc bạch? Vì tiền? Vì lợi? Hay vì phụ nữ?”

 

Cũng chỉ có mấy lí do này là có khả năng nhất mà thôi.

 

“Có lẽ là vì tiền, vì lợi đi.”

 

Tần Đường nhìn anh, nhưng Tưởng Xuyên không nói tiếp, mà cô cũng không hỏi nữa.

 

Lúc hai người đến bệnh viện thì Nguyệt Nguyệt đã ngủ rồi.

 

Tần Đường để váy bên cạnh gối của cô bé.

 

Tưởng Xuyên thấy ngón tay cô lại rỉ máu, máu thấm qua cả lớp gạc liền nói: “Cô đi tìm y tá xử lí lại vết thương một chút đi.”

 

Lúc nãy giành giật với tên cướp, cái túi bị kéo đi kéo lại, băng gạc đã sớm lỏng ra, vết máu thấm ra loang lổ, đau đến chết lặng nên Tần Đường rất nghe lời, ra ngoài tìm y tá đi băng bó lại.”

 

Máu khô dính vào bông băng, dính liền cả vào da thịt, lúc tách ra vô cùng đau đớn, nhưng Tần Đường chỉ cau mày, không hề hé răng.

 

“Bông băng dính cả vào vết thương rồi, lúc lấy ra sẽ rất đau, cô cố chịu một chút nhé.” 

 

Tưởng Xuyên dựa người vào khung cửa, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô: “Đau thì cứ kêu ra tiếng, không ai cười cô đâu.”

 

Y tá cong miệng cười, trên tay dùng sức giật mạnh.

 

"A..."

 

Cô theo bản năng ngước đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, quả thực anh không hề cười cô.

 

Trở lại khách sạn, Tiểu Bạch và A Tây đang đứng ở cửa phòng của Tưởng Xuyên, thấy bọn họ cùng nhau trở về đầu tiên là ngẩn người, sau đó Tiểu Bạch phản ứng nhanh, kéo A Tây tiến lên phía trước: “Anh Tưởng, chị Tần Đường, hai người về rồi.”

 

“Có chuyện gì?”

 

Tiểu Bạch kéo kéo tay áo A Tây, A Tây cắn môi dưới, tỏ vẻ đáng thương nói: “Anh Tưởng, anh cho em một cơ hội đi.”

 

Tần Đường nhìn thoáng qua, sau đó quay người về phòng trước.

 

Phòng cô ngay đối diện phòng của Tưởng Xuyên, mà hiệu quả cách âm của khách sạn ở đây hiển nhiên không tốt, cô đóng cửa rồi vẫn nghe được tiếng trò chuyện ở bên ngoài.

 

“Em thực sự là không cố ý, chỉ là do sơ suất thôi. Lần sau em nhất định sẽ cẩn thận hơn mà.”

 

Tiểu Bạch cũng nói giúp cô ta: “Anh Tưởng, anh để A Tây ở lại đi. Bọn em là bạn học, cô ấy đi rồi, chỉ còn lại một mình em là con gái...” 

 

“Tần Đường không phải là con gái sao?”

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 28
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.