Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 27

Cô vốn muốn mua váy rồi mang qua, nhưng đến giờ thì vẫn không mua được.

 

Cô đi lên vài bước nữa liền thấy ở chỗ ngoặt đầu ngõ có một cửa hàng bán quần áo trẻ em, đi đến nơi liền ngẩng đầu nhìn địa chỉ rồi nói vào điện thoại: “Tôi đang ở cửa hàng quần áo trẻ em ở đầu ngõ, đi dạo xong sẽ qua.”

 

Tưởng Xuyên không mấy quen thuộc với huyện Giai, nhưng tên con ngõ kia thì nghe rất quen tai.

 

Anh đứng lên, nói với Nguyệt Nguyệt: “Cháu đi ngủ trước đi. Chú ra ngoài một lát rồi sẽ trở lại với cháu ngay.”

 

Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

 

Ra khỏi bệnh viện, Tưởng Xuyên đi về phía bên phải, tầm 10' liền nhìn thấy con ngõ mà Tần Đường nói.

 

Anh nhìn xung quanh một lát, sau đó ánh mắt đột ngột tập trung vào bên trong cửa hàng quần áo kia.

 

Tần Đường cầm hai chiếc váy đi về phía chiếc gương phía đối diện, vô cùng nghiêm túc lựa chọn, sau đó quay người nói với chủ tiệm điều gì đó, hai người liền xoay người đi vào.

 

Tưởng Xuyên cong môi cười, đi tới cửa hàng đối diện mua bao thuốc.

 

Anh dựa vào tủ quầy bằng kính ở bên ngoài, thuần thục bóc bao nilong ra, rút một điếu thuốc, nhưng mò mẫm hồi lâu lại không thấy bật lửa.

 

“Ông chủ, cho một cái bật lửa luôn nhé.” Anh vừa nói vừa đặt thêm mấy tờ tiền lên mặt quầy.

 

Ban đêm gió lớn, trên trấn cũng không quá náo nhiệt, không ít cửa hàng đã bắt đầu dọn hàng đóng cửa.

 

Tưởng Xuyên nhanh nhẹn châm thuốc, khuỷu tay chống lên mặt quầy, nhả ra vài vòng khói thuốc, cùng ông chủ tán gẫu vài câu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về cửa hàng quần áo trẻ em đối diện.

 

Tần Đường mua cho Nguyệt Nguyệt hai chiếc váy, trả tiền xong liền đẩy cửa kính bước ra ngoài. Nhưng vừa mới bước ra, một bóng đen liền lao tới, lấy tốc độ cực nhanh giật lấy chiếc túi trên vai cô.

 

Người kia sức lực rất lớn, Tần Đường không phòng bị, túi bị kéo trượt xuống bả vai, mắc ở trên tay. Thấy thế cô liên nhanh chóng kéo lại túi xách. Người kia thấy vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó lại dùng sức kéo tiếp.

 

Đầu ngón tay Tần Đường đau đến tê dại, vừa buông lỏng một chút, túi liền rời khỏi tay, Tần Đường theo quán tính bị kéo về phía trước vài bước.

 

Sự việc xảy ra chỉ trong một phút.

 

Bà chủ tiệm quần áo đứng ở bên trong thấy một màn này liền kinh hãi hô lên: “Cướp!!!”

 

Nhưng người kia đã sớm cầm túi chạy trốn vào con ngõ nhỏ gần đó.

 

Tần Đường không chút do dự, nhấc chân đuổi theo.

 

Tưởng Xuyên vừa mới hút xong điếu thuốc, vừa định dập tàn thuốc thì nghe ông chủ nói: “Khốn nạn, bên kia có người ăn cướp kìa.”

 

Tưởng Xuyên ngẩng đầu nhìn liền thấy Tần Đường thân hình mảnh mai đang liều mình chạy vào một con ngõ nhỏ, đằng trước là một người đàn ông ôm túi xách cũng đang chạy thục mạng.

 

Tưởng Xuyên ném tàn thuốc trong tay đi, nhanh chóng đuổi theo, trong nháy mắt đã xông qua đường cái tiến về con ngõ kia, tốc độ nhanh đến mức khiến ông chủ tiệm phải há hốc mồm.

 

Tần Đường nhanh chóng đuổi kịp, vươn tay ra, vừa chạm tới vạt áo người đàn ông thì liền cảm thấy từ phía sau một trận gió vụt qua, sau đó một bóng đen nhanh chóng vượt lên cô, dùng một tay khống chế được cổ tay tên cướp, lên gối, hất mạnh tên cướp xuống đất “uỳnh” một tiếng mà chỉ nghe thôi cũng thấy đau.

 

Tưởng Xuyên đổi tay giữ lấy tên cướp, tay kia giật lấy túi xách ném cho Tần Đường, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, chân dẫm lên lưng tên kia.

 

Tần Đường bắt lấy túi xách, nhìn tên cướp nằm dưới đất đang rên rỉ một cách thống khổ, hỏi: “Phải làm gì với hắn bây giờ?”

 

“Đại ca, tha cho em đi mà! Cái gì em cũng chưa lấy được hết... Em hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu...” 

 

Tên cướp giãy dụa dưới chân Tưởng Xuyên, mặt bị áp xuống đất nhưng vẫn đang không ngừng cố gắng ngẩng đầu để nhìn rõ đối phương.

 

Chân Tưởng Xuyên dùng thêm chút sức, tên cướp liền thực sự không ngóc đầu lên được, sau đó anh khom lưng cúi người soát túi của tên cướp, lấy ra được hai cái điện thoại và hai cái ví tiền. Anh cúi người, phân nửa trọng lượng dồn cả lên người tên kia, cầm lấy ví tiền gõ gõ đầu hắn: “Cái gì cũng chưa lấy được ư?”

 

Tang chứng vật chứng đủ cả, tên cướp nhất thời không phản bác được câu nào nữa.

 

Tần Đường đã rút điện thoại của mình ra: “Tôi đang ở giao lộ XXX, ở đây có một tên cướp... À vâng, người đã bắt được rồi.”

 

Tưởng Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, không tiếng động cười.

 

Tên cướp thấy Tần Đường báo cảnh sát, không ngừng giãy dụa, cầu xin tha thứ.

 

Tưởng Xuyên dẫm chân mạnh hơn một chút: “Ngoan ngoãn đi!”

 

Cảnh sát tới rất nhanh, Tưởng Xuyên xách tên cướp lên giao cho cảnh sát, giải thích tình huống một cách đơn giản, sau đó cảnh sát cũng quay người đi.

 

Hắn kia lúc bị dẫn đi còn quay đầu lại trừng bọn họ một cái, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ...

Bạn đang đọc:Anh Đến Cùng Rạng Đông!Chương 27
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.