Miệng Sở Kiều đã dần mỏi, nhìn côn thịt trước mắt vẫn cương cứng như cũ, khóc không ra nước mắt. Sức lực có thể kéo dài được vậy, trong lòng cô có chút sợ hãi.
Khi đang miên man trong đám suy nghĩ, nháy mắt đã cảm thấy trời đất như quay cuồng.
Cả người cô được Sở Mân Thâm bế lên cao, sau đó cô bị hắn lật người lại, hắn đẩy ngã cô trên sô pha.
"Kiều Kiều… Kiều Kiều…"
Cô cảm nhận được giọng của Sở Mân Thâm đã bắt đầu khàn khàn, gọi cô nhẹ nhàng mà tràn đầy tình dục.
"Chú à…"
Cô nhìn người đàn ông ở trên người mình đang thở hổn hển, bỗng chốc lại ngây ngốc vươn đôi tay miêu tả khuôn mặt hắn.
Mày kiếm mắt sáng, thật là đẹp.
Cô tiến lại gần, hơi chu môi hôn lên đôi môi của Sở Mân Thâm.
Trước kia bọn họ cũng từng làm việc thân thiết đến như vậy nhưng đó là nụ hôn không có chứa tình dục, giữa hai người thân trong gia đình với nhau, vừa chạm liền tách ra.
Nhưng mà hiện tại.
Bốn cánh môi đã dán chặt vào nhau, cũng không có ý định sẽ lập tức chia lìa.
Nửa người trên của Sở Kiều hiện tại treo trên không, mệt đến hoảng, dứt khoát đưa đôi tay ôm lấy cổ Sở Mân Thâm.
Một bàn tay của Sở Mân Thâm chống đỡ trên sô pha, nửa người trên chậm rãi hướng xuống dưới hơn, vừa hưởng thụ vừa gia tăng nụ hôn này.
Hắn nhớ đến hương vị mất hồn khi hôn môi của đóa hoa nhỏ trong mơ, chậm rãi mở đôi môi, sau đó cũng đưa lưỡi mình vươn ra ngoài.
Một chút, một chút dần dần tách đôi môi anh đào kia ra.
Sở Kiều cảm nhận ở giữa môi có một trận ướt át, nhìn hai tròng mắt của người đàn ông trước mặt mình, nơi đó không còn mang vẻ nghiêm nghị bình tĩnh của thường ngày nữa, mà thay vào đó là dục vọng tối đen.
Cô thuận theo lực đạo đầu lưỡi Sở Mân Thâm cũng từ từ mở ra, nghênh đón nhiệt độ nóng mãnh liệt không thuộc về cô.
Sở Mân Thâm hiện tại đã coi như quên đi bao nhiêu năm nay chính hắn tự khắc chế bản thân, hắn như cuồng phong dữ dội, xâm lấn miệng thơm của Sở Kiều, quét ngang qua môi lưỡi mọng nước tươi mới, ra sức mà liếm mút.
Hắn giống như đang ở trong ảo tưởng của mình ở trong giấc mơ đó, từng cái từng cái mà liếm qua hàm răng của đóa hoa nhỏ, cảm nhận được cơ thể nhỏ bé tinh xảo trong lòng ngực mình khẽ run lên.
Chiếc lưỡi thô lệ của hắn ma sát qua lại với lưỡi của Sở Kiều, thừa dịp đóa hoa nhỏ đang hết sức mất hồn, hắn càng ở trong khoang miệng mọng nước non mềm đấu đá lung tung, đón nhận dòng nước bọt ngọt ngào trong lành.
"A.. Ưm a… Ưm~"
Môi lưỡi Sở Kiều bị bắt quấn lấy hắn, chỉ còn có thể ngoan ngoãn chấp nhận, lần đầu tiên hôn môi, trong lồng ngực cô cứ liên tục đập thình thịch, liền đến thở cũng quên mất. Giống như cá mất nước, cảm thấy bản thân không thể hít thở nổi nữa.
Sở Mân Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ đang dần đỏ bừng trước mắt mình đang cố ý muốn giãy giụa thu hồi lại lưỡi cô ấy.